“Ngày mai chúng ta thử cách đe dọa khác xem.” Jager khó chịu thở dài, “Đe dọa tình dục...có lẽ sẽ có hiệu quả nhỉ, cô ấy phản ứng rất mạnh.”
“Giả vờ uy hiếp à?” Tần Tư uể oải nằm trên sô pha, rên rỉ ai oán, “Tin tức tố của cô ấy thơm quá, thật muốn làm chuyện đó quá...!Tôi cảm thấy tôi đã yêu rồi.”
"Ha, đó gọi là động dục, không phải yêu." Jager gác chân lên bàn cà phê, tựa lưng vào ghế sofa, "Tự mà đi làm mộng xuân đi ."
"Cậu cũng có độ phù hợp cao với cô ấy sao?" Tần Dạ hơi nghiêng đầu liếc nhìn Tần Tư.
“Cũng?” Earl hỏi, “Thật ra tôi cũng cảm thấy có độ phù hợp rất cao với tin tức tố của cô ấy.”
Jager im lặng liếc nhìn họ: "Trùng hợp như vậy?"
"Nếu như vậy thì không thể nào là trùng hợp được." Tâm trạng của Tử Tu càng trở nên tồi tệ hơn, nhưng mặt anh vẫn không biểu cảm mà nói ra những suy đoán của mình.
"Tin tức tố có liên quan đến tinh thần thể.
Nếu không nói đến vấn đề cơ bản về độ phù hợp, sức mạnh tinh thần của một omega càng mạnh thì khả năng trị liệu càng cao và có thể phù hợp với nhiều Alpha hơn.
Có thể độ phù hợp giữa Khương Nha và các Alpha khác còn cao hơn chúng ta."
Tần Tư thở dài.
Một giây trước anh còn tưởng rằng anh và cô ấy là người tình định mệnh, nhưng giây tiếp theo lại nhận ra mình thậm chí không thể bị coi như một con cá.
“Không nghĩ tới Omega nữa.” Jager buồn bực nhìn Tần Tư, trầm giọng hỏi: “ Đã tìm được biện pháp rời khỏi Hoang Tinh chưa?”
Sở dĩ bọn họ bị nhốt ở chỗ này lâu như vậy, là bởi vì trọng lực của ngôi sao hoang dã kì dị này luôn dao động và thay đổi, xung quanh lại được bao bọc bởi số lượng lớn các mảnh vỡ thiên thạch, từ trường ở đây cũng rất kỳ lạ.
Khi hạ cánh, phi thuyền suýt chút nữa đã bị rơi, việc cất cánh lại càng khó khăn hơn, trọng lực và từ trường thay đổi có thể dễ dàng khiến phi thuyền mất kiểm soát, khiến tàu nát người chết.
“Tìm thì tìm được rồi.” Tần Tư mặt ủ mày ê nói: “Nhưng muốn tính toán ra con đường an toàn thì phải cần khoảng nửa tháng nữa, hơn nữa, nếu như muốn giao Khương Nha cho Liên Bang, nhất định phải ra khỏi khu vực chưa khai phá này mới được.
Ít nhất là con số này.”
Anh giơ hai ngón tay lên.
20 ngày? Không, hai tháng.
Một đám sói đói đến xanh mắt canh giữ một con cừu đang chờ bị giết thịt trong hai tháng.
Hàng ngày lại phải cho cừu con ăn rồi đến gần để kiểm tra tình trạng của nó.
Có phải quá khó khăn với con sói mạnh mẽ rồi không?
"Chết tiệt." Jager bực bội bất an mà hít một hơi thật sâu.
"Bốn người còn ở lại thế nào rồi?" đội phó Tử Tu hỏi.
“Từ trường quá hỗn loạn, vẫn chưa liên lạc được.” Tần Tư buông tay nói: “Chỉ có thể đợi chúng ta tự trở về.”