Sau Khi Thỏa Thuận Kết Hôn Tôi Muốn Ly Hôn Cũng Không Được

Lâm Dữ Hạc ngủ rất sâu.

Cậu đã quá mệt, cuối cùng gần như là ngất đi, ngay cả ký ức trước khi ngủ cũng rời rạc, chỉ nhớ bản thân bị ức hiếp tới mức không ngừng khóc, người đàn ông vừa dịu dàng hôn an ủi cậu, vừa khiến nước mắt cậu rơi càng nhiều.

Trước khi mất đi ý thức, Lâm Dữ Hạc mơ hồ nghe thấy âm thanh trầm thấp vang bên tai.

Trả lời cậu.

"Cùng em."

Khoảnh khắc chìm vào giấc mộng, âm thanh trầm thấp từ tính ấy đan thành một chiếc lưới nhốt chặt cậu lại.

Hóa ra con đường dài đằng đẵng xưa nay cậu đều không đi một mình.

Có người sớm đã hẹn ước tương lai cùng cậu.

Mỗi câu nói đều rất chắc chắn.

Mỗi lời hẹn thề đều là cả đời.

Lâm Dữ Hạc ngủ mê man rất lâu, lâu tới mức quên mất cả khái niệm ngày đêm--- thật ra cũng không thể trách cậu, Lục Nan dày vò cậu tới quá muộn, lúc Lâm Dữ Hạc ngủ trời đã bắt đầu sáng.

Khi ý thức cậu tỉnh lại, xung quanh là một khoảng tối đen, Lâm Dữ Hạc mơ hồ mở mắt, vừa muốn giơ tay lên thì suýt xoa, hít một ngụm khí lạnh.

... Đau.

Một cảm giác tê buốt và đau nhức truyền đến từ dưới eo, đồng thời như có một dòng điện chạy dọc sống lưng. Các giác quan thức tỉnh mang theo ý thức trở lại, Lâm Dữ Hạc cũng lập tức nhớ lại quá trình đêm qua.

Vừa nhớ lại, cậu thậm chí còn không rảnh quan tâm đến cảm giác đau nhức trên cơ thể mà chỉ muốn tìm một cái lỗ chôn cậu xuống.

... Không còn mặt mũi nào gặp ai.

Đêm qua cũng coi như Lâm Dữ Hạc đã lĩnh hội được nguyên nhân khiến mình bốc đồng, không đợi được ôm ấp mà chỉ muốn gần hơn nữa.


Muốn "bắn ra" cùng anh.

Đây là lần đầu tiên Lâm Dữ Hạc chủ động đến thế, khi cậu thật sự nắm lấy cái đó vẫn thấy khó mở miệng, vô thức nói bằng giọng mũi.

"Muốn... bắn cùng anh."

Cậu cố chấp muốn bắn cùng với đối phương, khiến đối phương kích thức quá mức, không thể không ra sức từ chối. Còn cậu run rẩy cầu xin đối phương chậm lại.

"Đừng, đừng, nhanh quá..."

Nhưng người đợi lâu nhất xưa nay chưa từng là Lâm Dữ Hạc, khi vừa mới tiếp xúc, lực độ của anh đã có chút vượt quá tầm kiểm soát, Lâm Dữ Hạc căn bản không thể chịu được vài động tác đã bị ép bắn trước, chứng kiến khói lửa bùng cháy.

Tầm nhìn phía trước trở nên trắng xóa.

Người đàn ông đã thật sự mất khống chế, bình thường vào lúc này anh còn kiên nhẫn đợi, anh ủi Lâm Dữ Hạc thả lỏng, hiện tại anh lại không cho cậu chút thời gian nào mà chỉ cắn vành tai cậu, hàm hồ thì thầm một tiếng bên tai.

"Ngoan nào."

Giọng nói ấy dịu dàng chậm rãi, nhưng động tác lại hoàn toàn tương phản.

Từ bàn ăn tới sofa, đến khi ngón tay đã mệt đến mức không còn sức nhấc lên nhưng Lâm Dữ Hạc vẫn chưa về tới phòng ngủ. Cậu cằn nhằn muốn khóc nhưng lại không còn sức lực, đến tận khi không nhịn được bắn ra lần thứ ba, mới được bắn ra cùng người đàn ông.

Khoảnh khắc ấy, thậm chí Lâm Dữ Hạc còn cảm thấy như mình đã chết một lần.

Một đêm qua đi, giờ nhớ lại Lâm Dữ Hạc vẫn xấu hổ tới mức ngón chân ửng hồng. Sau eo cậu vẫn nhức nhối do làm cạnh bàn ăn, cậu xấu hổ giơ tay lên muốn che mắt nhưng cổ tay cũng đau nhức do bị người nọ nắm chặt đêm qua.

Còn chưa hoàn toàn che hết mặt, cạnh người cậu bỗng có động tĩnh.

Lâm Dữ Hạc giật mình tới mức toàn thân bất giác run rẩy.

Khi cậu mở mắt thì nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trong đêm tối.

"Ưm..."


Rơi trên môi.

Thoang thoảng hương mun.

Động tác của Lục Nan rất nhẹ nhàng, sau khi chậm rãi vỗ về khiến cậu hết căng thẳng, anh mới nói.

"Ngủ thêm chút nữa đi."

Lâm Dữ Hạc nhìn xung quanh, mới phát hiện có sự khác lạ.

"Đây là ở đâu?"

"Trên xe." Lục Nan nói: "Tôi đưa em tới một nơi."

Đây là xe có phòng ngủ, không gian rất rộng rãi. Xe đi rất êm, Lâm Dữ Hạc đơn giản ăn chút đồ rồi ngủ tiếp.

Bên cạnh vẫn luôn có nhiệt độ cơ thể quen thuộc nọ, cậu rất yên tâm.

Khi tỉnh lại, cậu đã tới một phòng ngủ lạ khác. Không khí ở đây rất trong lành, tiếng chim chóc thánh thót vang lên ngoài cửa sổ, đồ gia dụng khắp nơi đều là đồ gỗ, còn có thể nhìn thất bầu trời sao rộng lớn ngoài cửa sổ.

Giờ đã là giữa đêm, bên ngoài có gì cậu nhìn không rõ. Hai người dọn dẹp sơ qua rồi ăn chút đồ.

Ban ngày Lâm Dữ Hạc ngủ quá nhiều, vốn dĩ không thấy buồn ngủ nữa, kết quả lúc bôi thuốc người đàn ông lại tiếp tục dày vò cậu thêm một trận, cậu cứ khóc rồi khóc, cuối cùng ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau, Lâm Dữ Hạc mới hoàn toàn tỉnh táo lại.

Cậu tùy ý nhìn xung quanh, bỗng sững sờ.

Ngoài cửa sổ là một rừng cây thẳng đứng, hoa nở rộ khắp nơi thành từng cụm từng cụm, đẹp như một bức họa được họa sĩ dày công sáng tạo.

Lâm Dữ Hạc ngây ngốc hỏi: "Đây là..."


"Là một khách sạn nghỉ dưỡng ngoại ô Yến Thành." Lục Nan nói: "Em vẫn luôn muốn ra ngoài chơi, nên tôi đưa em ra ngoài dạo."

Hoa khắp các góc tường bên đường Yến thành đều đã nở rộ, gần đây Lâm Dữ Hạc về nhà đều không ngồi xe mà đi bộ.

Cậu nói muốn xem phong cảnh bên đường.

So với mùa đông lạnh giá, Lâm Dữ Hạc càng không nỡ lãng phí những ngày xuân xinh đẹp ngắn ngủi.

Chỉ là cậu không ngờ, ca ca sẽ đặc biệt vì vậy mà dẫn cậu ra ngoài chơi.

Nhân viên khách sạn đưa đồ ăn sáng tới, còn mời khách xuống tầng đi dạo quanh ruộng vườn gần đó, tiện thể thuyết minh.

Đây là một khách sạn nghỉ dưỡng theo kiểu sơn trang, cả khách sạn chỉ có 6 phòng, mỗi phòng đều nằm trên một ngôi biệt thự độc lập rộng vài trăm mét vuông. Xung quanh còn có vườn trà, vườn hoa,... tất cảđều là phong cảnh chỉ khách của khách sạn mới được tận hưởng.

Lúc Lâm Dữ Hạc nghe nhân viên thuyết minh, Lục Nan nhận được một cuộc gọi công việc.

Anh về tầng 2 của biệt thự để xử lý công việc trước, xử lý xong công việc mới cất điện thoại, đứng bên cửa sổ nhìn xuống dưới.

Lâm Dữ Hạc đang đứng cạnh cầu tre trong sân, cậu vén tay áo lên muốn chạm vào hồ bơi bên cạnh. Trong sơn trang có suối nước nóng, nước trong bồn tắm này cũng ấm, có thể tắm ngoài trời.

Lục Nan rũ mắt nhìn chàng trai trong sân, ánh mặt trời lúc này vừa đẹp, chiếu rọi lên từng đường nét trên gương mặt thanh tú của cậu, dịu dàng mà quyến luyến.

Lục Nan nhớ tới 3 năm trước.

Năm đó Lâm Dữ Hạc vẫn còn ở bệnh viện. Lục Nan tới thăm cậu nhưng cậu không hề nhận ra anh, mà anh cũng không hề nghĩ sẽ quấy rầy đến cậu.

Lúc đó, Lục Nan chỉ muốn bù đắp cho cậu.

Có lẽ những nguy hiểm lớn nhất Lâm Dữ Hạc từng gặp đều do Lục Nan liên lụy mà ra, vậy nên Lục Nan không muốn mặc kệ cậu không quản, đây là trách nhiệm anh cần chịu.

- --- Lục Nan vẫn luôn nghĩ như vậy.

Anh luôn âm thầm bảo vệ cậu, mãi đến khi trận bệnh không thể tránh khỏi này khiến Lục Nan tiến gần tới cậu, anh mới phát giác ra điều lạ thường.

Giường bệnh của Lâm Dữ Hạc cạnh cửa sổ, mỗi lúc Lục Nan ra về, anh đều có thể nhìn thấy cậu qua cửa sổ kính.

Chàng trai nhỏ ngồi dựa vào đầu giường ngủ thiếp đi, ánh mặt trời chiếu rọi lên sườn mặt cậu, khiến làn da vốn nhợt nhạt trở nên gần như trong suốt.


Khiến người khác bất giác muốn chạm vào.

Muốn giữ cậu ở lại.

Nhìn cậu qua một cánh cửa, lồng ngực Lục Nan bỗng trào dâng lên một cảm xúc lạ thường.

Chắc chắn anh phải nhìn cậu khỏe lên.

Có thứ gì đó đã âm thầm thay đổi. Ban đầu đối với anh, cậu chỉ đơn thuần là thiện ý duy nhất anh có được trong suốt nhiều năm, giúp anh chống chọi qua bão tố. Đến khi ánh sáng chiếu tới, anh mới phát hiện có gì đó không đúng.

Khoảnh khắc ấy, Lục Nan bỗng phát hiện tâm ý của mình.

Lúc đó anh đã nghĩ rằng.

Một lần rung động, là cả một đời.

Một làn gió lạnh thoảng qua, Lâm Dữ Hạc đứng dưới sân bỗng ngẩng đầu, thấy Lục Nan bên cửa sổ, cậu vui vẻ vẫy tay, giọt nước đọng lại trên đầu ngón tay cậu phản xạ lại ánh sáng.

Ánh mặt trời đáp xuống giữa đôi mày cậu, đẹp tới mức động lòng.

Mưa dầm thấm lâu, một đời một kiếp.

Lúc bắt đầu.

Ngọn lửa là do ánh mắt trời nhóm lên.

Còn cậu là ánh sáng bị nhóm lửa.

Lâm Dữ Hạc ngẩng đầu cười tươi, gương mặt cậu đè lên sườn mặt mềm mại lúc nhỏ.

Giọng nói vẫn thế.

"Ca ca!"

Nghe một tiếng gọi, say cả một đời.

END phiên ngoại chính!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận