Chương có nội dung bằng hình ảnh
Đột nhiên, Tư Minh Trầm thở dồn dập.
Ôn Trĩ trước mắt mặc dù lời nói to gan nhưng cặp mắt kia thoáng lộ ra mấy phần e thẹn và chờ mong thuộc về thiếu niên.
Chuyển đã qua nhiều năm, vẻ ngoài của Ôn Trĩ cũng đã thay đổi, nhưng cử chỉ thần thái vẫn giống hệt năm đó.
Tư Minh Trầm trầm mặc nhìn cậu, cánh tay đặt trên eo cậu thoáng siết lại.
Ôn Trĩ bị một lực mạnh đẩy vào ngực Tư Minh Trầm.
Tiếng ồn áo xung quanh càng thêm nhiệt liệt, từ góc độ của bọn họ chỉ có thể thấy hai người đang thì thầm, cử chỉ thân mật.
Tổ đạo diễn rất kì quái, bởi vì Ôn Trĩ nói gì bọn họ không nghe được. Nhân viên công tác thấy thế thì cười: "Ôn Trĩ tắt thiết bị thu âm rồi."
Ôn Trĩ và Tư Minh Trầm là cp thật duy nhất, nhân viên công tác đều biết, nhưng chuyện bọn họ kết hôn chỉ có thành viên hạch tâm của tổ tiết mục mới biết được.
Đạo diễn như có điều suy nghĩ, tiếp tục nhìn chằm chằm máy quay phim.
Bầu không khí giữa Ôn Trĩ và Tư Minh Trầm rất tốt, nai con trong lòng Ôn Trĩ đều vui vẻ chạy đến thẳng chân. Một cái hôn chủ động mặc dù chỉ là một bước nhỏ, nhưng đối với chữa trị hôn nhân là một bước dài.
Tim Ôn Trĩ nhảy tưng tưng, nhắm mắt tiến lại gần môi Tư Minh Trầm.
Tư Minh Trầm cười khẽ, bầu khong khí mập mờ hoàn toàn không còn. Bàn tay y xoa cổ Ôn Trĩ, cúi đầu in một dấu hôn lên trán cậu.
Ôn Trĩ cong mắt cười, lời nói ra lại có vẻ bất mãn: "Còn gì nữa không?"
Tư Minh Trầm trầm giọng: "Tất cả mọi người đều đang nhìn."
Ôn Trĩ quay đầu nhìn ống kính, giấu đầu vào ngực Tư Minh Trầm, ngón tay vẽ vòng tròn sau lưng y, khẽ nói: "Vậy buổi tối trở về chúng ta lại tiếp tục?"
Tư Minh Trầm rũ mắt; "Ừ."
Lúc trở về, ánh mắt nhóm khách quý nhìn hai người cũng khác biệt, Tạ Cảnh khẽ nói với Hà Quỳnh: "Cô cảm thấy bọn họ là tình nhân sao?"
Hà Quỳnh phân tích: "Tôi cảm thấy không phải. Có lẽ công ty Ôn Trĩ muốn nâng cậu ta, cho nên thiết lập hình ảnh cho cậu ta."
Tạ Cảnh không tiếp tục đề tài này, nắm tay Hà Quỳnh: "Kiên trì thêm chút nữa, nếu chúng ta có thể duy trì số phiếu đứng đầu đến cuối, thì có thể giành được giải thưởng rồi."
Hà Quỳnh gật đầu, nhìn anh ta cười.
Trước khi kết thúc kì này, tổ đạo diễn đưa một ngàn đồng tiền thưởng cho Ôn Trĩ, bắt đầu thống kê số phiếu.
Kết quả thu được khiến ông ta bất ngờ.
Lần này số phiếu của Ôn Trĩ và Tư Minh Trầm đứng thứ hai, Tạ Cảnh và Hà Quỳnh đứng nhất.
Đối với kết quả này, Trần Tranh và Trịnh Bách đứng thứ hai từ dưới đếm lên không có cảm xúc gì chập chùng, dù sao bọn họ được mời tham gia tiết mục này cũng chỉ xem như du lịch, công việc trong phòng thí nghiệm quá tẻ nhạt.
Cảm xúc lớn nhất là fan Cố Thừa Phong.
[Ôn Trĩ và Tư Minh Trầm rõ ràng là giả, vì sao số phiếu lại cao như vậy? ]
[Nếu như người xem có thể đoán đúng cp, hình như được thưởng. Mọi người ném phiếu cho Ôn Trĩ sẽ thua đó.]
[Nếu nói lần bỏ phiếu này không có kịch bản điều khiển, tôi không tin.]
[Ôn Trĩ lại có 18 vạn phiếu, nhắm mắt mà ném sao? ]
Trên mạng tranh luận cũng không thể ảnh hưởng tới Ôn Trĩ, cầm tiền thưởng, cậu lôi kéo Tư Minh Trầm vào ở tầng 4.
Bởi vì tổ khách quý thứ năm còn chưa tới, cho nên tầng ba vẫn trong thạng thái trống không.
Lúc Ôn Trĩ đi ngang qua tầng hai, vẻ mặt vui vẻ lộ rõ, ôm bí đao vừa vặn đụng phải Cố Thừa Phong chuẩn bị xuống tầng 1.
Đối mặt với ống kính, Cố Thừa Phong vẫn luôn là soái ca khiêm tốn ôn hòa thanh lãnh, cho nên hắn ta chỉ khách khí nói một câu chúc mừng, liền rời đi cùng Tần Úc Sâm.
Ôn Trĩ thật sự vui vẻ, nhịn không dược ngâm nga mấy câu từ kì lạ đi vào tầng bốn, sau đó xoay người thành anh chàng nông nô nghèo khó ca hát.
Tư Minh Trầm ở bên cạnh bị lây liễm, cho dù đồ vật xa hoa nhìn mãi đã thành quen, nhưng cùng mong đợi với Ôn Trĩ.
Bước vào tầng bốn, Ôn Trĩ oa oa hai tiếng.
Con mắt nháy mắt liền sáng lên, không chút che giấu sự hưng phấn của mình.
Tầng bốn vô cùng xa hoa, ngay cả gạch men trên mặt đất cũng không hề giống tầng một, gạch men cao cấp, phối màu đơn giản là phong cách cảu Bắc Âu.
Ôn Trĩ ôm bí đao đi vào giữa phòng: "Tư Tư, chúng ta giàu rồi."
Tư Minh Trầm kéo rương hành lý, nói rất có ý tứ: "Ừ, nhờ hồng phúc của em."
Ôn Trĩ cười: "Là kết quả của chúng ta cùng cố gắng."
Tốn nửa giờ, Ôn Trĩ nhìn khắp nơi một lượt. Tầng bốn diện tích rộng tầng một gấp năm lần, ngoại trừ thiết bị giải trí đặt thăng cấp, kèm theo suối nước nóng, phòng trà và phòng xoa bóp.
Mặt khác, ba bữa cơm cũng là michelin năm sao tiêu chuẩn, có thể tuỳ tiện gọi.
Ban đêm tại sân thượng dùng bữa tối lãng mạn dưới ánh nến, Ôn Trĩ chri nghĩ thôi đã cảm thấy vô cùng hài lòng.
Bên kia là phòng trà, Ôn Trĩ ngồi trên thẩm tatami, sờ vào họa tiết thảm càm thấy tương đối mềm mại, không tệ.
Y và Tư Minh Trầm ngủ ở đây cũng không tính là không thoải mái.
Trên bàn trà bốc hơi nóng, rõ ràng là vừa rồi mới chuẩn bị. Ôn Trĩ ngửi hương trà, nâng má vẻ mặt thỏa mãn.
Hai ngày này, cậu muốn cùng Tư Minh Trầm hưởng thụ thật tốt.
Đến lúc đó, Tư Minh Trầm ôm cậu từ phía sau, hai người vừa thưởng thức trà vừa nói chút lời ngon ngọt, quả thực là đỉnh cao nhân sinh.
Tầng bốn có một quyền hạn ẩn tàng, đó là sẽ trả lại một ít vật dụng cá nhân.
Tư Minh Trầm lấy hai rương hành lý từ tay nhân viên, bắt đầu chỉnh lý quần áo.
Y phát hiện quần lót của Ôn Trĩ không phải là thuần trắng hoặc thuần xám giống như trước kia mà là in hình phim hoạt hình đáng yêu, còn có một chiếc mà màu hồng phấn có in quả dâu tây nhỏ.
Tư Minh Trầm không tin được, chẳng lẽ năm đó cậu thích phong cách đồ lót này?
Chỉnh lý quần áo xong, y nhìn bốn phía, phát hiện điều kiện nơi này quả thật không tệ.
Ban công rộng rãi y rất thích, bên trong trồng rất nhiều hoa cỏ, có hoa hồng trắng, Diệp Mân côi và một ít Kỳ Lân có gai.
Đã tám giờ tối, Tư Minh Trầm phát hiện đã lâu không nghe thấy tiếng Ôn Trĩ nói chuyện liên miên.
Đi ra khỏi phòng ngủ, gọi Ôn Trĩ hai tiếng, vẫn không được đáp lại.
Tư Minh Trầm hơi nóng nảy, bước chân không tự giác tăng tốc, khi y đẩy cửa phòng trả ra bỗng thoáng nhìn thấy phía sau bàn trà lộ ra hai cái chân của Ôn Trĩ.
Phản ứng đầu tiền của y là Ôn Trĩ té xỉu.
Sau đó khi y đến gần hơn thì nghe được tiếng ngáy yếu ớt.
Tư Minh Trầm thấy Ôn Trĩ đang gối đầu lên bí đao ngủ ngon lanh: "..."
[Ha ha ha, cười xỉu.]
[Lúc đầu tôi còn tưởng Ôn Trĩ giả vờ ngủ, không nghĩ lại là thật.]
[Báo cáo Tư tổng, Ôn Trĩ đã lười biếng nửa giờ.]
[khá lắm, tư thế ngủ của Ôn Trĩ thật sự là không dám khen, vừa rồi còn nằm trên bàn trà, không có đến mấy phút đã xiêu vẹo ngã xuống thảm tatami.]
[Các bạn mau nhìn ánh mắt Tư Minh Trầm.]
Tư Minh Trầm bất đắc dĩ cười, dời bàn trà qua một bên. Bàn trà khảm bộ thiết bị làm nóng, vùng làm ấm bình trà nhìn qua rất nguy hiểm.
Cũng may Ôn Trĩ vô tư, như thế mà cũng có thể ngủ.
Thời gian không còn sớm, Tư Minh Trầm dùng gian phòng bên cạnh dùng ipad gọi vài món ăn chuẩn bị để Ôn Trĩ ngủ thêm một lát. Thảm tatami rất ấm áp nhưng ngủ vẫn có hơi lạnh, Tư Minh Trầm lấy ra một cái chăn nhỏ đắp lên cho cậu, đồng tác nhẹ nhàng lấy ra máy tính, ngồi bên cạnh.
Khoảng thời gian sau đó, Tư Minh Trầm ngồi cạnh bàn trà làm việc, mà Ôn Trĩ ngáy khe khẽ, ngày càng ngủ ngon.
Phòng trà có ba cái camera hd phát trực tiếp, Tư Minh Trầm không có hỏi đến, bắt đầu xử lý công việc.
Trực tiếp cứ thế dừng lại một khoảng thời gian.
Bên trong trực tiếp, từ đầu đến cuối Tư Minh Trầm vẫn gõ bàn phím vô cùng chuyên chú. Tay y rất đẹp, đớt xương rõ ràng, cổ tay trắng nõn lộ ra ngoài vô cùng hợp với cổ tay áo gắn kim cương tinh xảo.
Bởi vì loạn thị nhẹ nên lúc làm việc y quen đeo kính gọng bạc, dáng vẻ chững chạc, thanh lãnh lại cấm dục.
[Oa, Tư tổng thật đẹp trai.]
[Các bạn có chú ý không? Tiếng Tư Minh Trầm gõ bàn phím rất nhỏ, không phải có phải là cố ý gõ nhẹ lại không nhỉ.]
[Nếu như sợ quấy rầy Ôn Trĩ, vì sao không trực tiếp đến phòng sát vách làm việc? ]
[Các bạn không hiểu thú vui của người yêu thôi? Dù là một người khác đang ngủ, cũng muốn ở bên cạnh.]
Tư Minh Trầm thỉnh thoảng sẽ nhìn Ôn Trĩ đang ngủ say, da cậu rát trắng, tương phản với tatami màu vàng nhạt. Đôi môi màu hồng nhạt hơi mở, cần cổ trắng nõn tinh tế lộ ra trong không khí, có mấy phần vẻ đẹp yếu ớt.
Có lẽ là vì anh đèn.
Đột nhiên, Ôn Trĩ đang ngủ chợt ngồi thẳng dậy, đôi mắt lấp lánh ánh nước.
"Anh đến rồi."
Tư Minh Trầm gật đầu: "Hành lý của chúng ta dọn xong rồi."
Ôn Trĩ vội vàng lau nước bọt bên môi nói khẽ: "Vất vả rồi, em cũng vừa làm xong."
[Xác định là vừa làm xong? ]
[Nói đúng ra là 50 phút trước.]
[Bận bịu cái gì đây? Bận ngủ sao? ]
Tư Minh Trầm vẻ mặt bình tĩnh: "Buồn ngủ sao?"
Ôn Trĩ lắc đầu như trống bỏi: "Không buồn ngủ. Kỳ thật em không ngủ, chỉ là nằm đây nghĩ xem đêm nay chúng ta ăn gì thôi."
Tư Minh Trầm nhìn dấu đỏ bị ép ra trên mặt cậu, không chọc thủng: "Vất vả rồi, vừa rồi tôi vừa gọi chút đồ ăn, em xem đi."
Ôn Trĩ vừa tỉnh ngủ, còn hơi mơ hồ: "Được."
Lúc ăn cơm, tinh thần Ôn Trĩ đã hoàn toàn khôi phục. Khẩu vị của cậu không tệ, còn ăn rất nhiều.
Cậu không chú ý tới chính là, đầy bàn gần như đều là món pháp, nhưng duy nhiều nhất vẫn là đùi gà không mua được lúc trưa.
[Oa, rốt cuộc tôi cũng tan làm. Vừa vào phòng trực tiếp ăn mừng Ôn Ôn nhà chúng ta được ăn đùi gà.]
[Tư tổng gọi cơm, cố ý thương lượng với đầu bếp làm một bàn đùi gà. Chỉ có thể nói, Tư tổng luôn là người cẩn thận.]
[Thật ngọt, trước đó tôi luôn cảm thấy Ôn Ôn đơn phương Tư Minh Trầm, nhưng kì thật Tư Minh Trầm cũng rất thích Ôn Ôn nha.]
[Tóm lại chính là rất ngọt.]
Trong lúc hai người ăn tối, trực tiếp hôm nay chính thức kết thúc.
Ôn Trĩ gặm đùi gà, con người đen nháy bắt đầu hoạt động, tâm tư không an phận.
Hôm nay ban ngày còn chưa xong, có thể tiếp tục không?
"Mùi vị trứng benedict* như thế nào?" Tư Minh Trầm thấy Ôn Trĩ ăn hai cái, khẽ hỏi.
Ôn Trĩ gật đầu: "Những món anh gọi đều ăn rất ngon."
Tư Minh Trầm: "Thích là được rồi, đây đều biết được lúc trước tôi đi du học Pháp, tương đối thích."
Khoảng thời gian Tư Minh Trầm xuất ngoại, Ôn Trĩ khong nhớ rõ, thế nên cậu tò mò hỏi: "Anh du học ở Pháp mấy năm?"
Tư Minh Trầm: "Năm năm."
Ôn Trĩ ồ một tiếng: "Trước đó em có từng hỏi anh chuyện lúc anh du học ở Pháp sao?"
Tư Minh Trầm hơi ngừng, sau đó trả lời: "Từng hỏi."
Trước khi y và Ôn Trĩ kết hôn, Ôn Trĩ từng tán gẫu với y chuyện du học, nhưng cũng chỉ hỏi sở học chuyên nghiệp của y mà không hỏi tỉ mỉ.
Nhưng y cảm thấy, không hỏi cũng tốt.
Dù sao khỏng thời gian đó không tốt đẹp, thậm chí đầy rẫy nhưng âm mưu toan tính.
Thủ đoạn, mưu mô, trù tính.
Nếu như Ôn Trĩ phát hiện y của bây giờ không giống với cao trung, chắc sẽ càng thêm chán ghét y thôi.
Ôn Trĩ nâng má: "Vậy em có hỏi lại một lần nữa không?"
Tư Minh Trầm: "Em hỏi đi."
Ôn Trĩ chỉ tay lên mặt mình: "Anh đoán xem, bây giờ em muốn hỏi vấn đề gì, đoán đúng sẽ có thưởng."
Tư Minh Trầm trầm tư: "Tôi không biết."
Hắn đoán chắc chắn Ôn Trĩ sẽ muốn hỏi chuyện lịch sử tình cảm của y, hoặc là làm thế nào để đánh bại chú hai.
Ôn Trĩ ném cho y một ánh mắt ghét bỏ, bưng lấy ly rượu nói nhỏ: "Kỳ thật cũng không có gì, em chỉ muốn biết, anh ở đó học hành có nặng nhọc không, có ăn cơm đúng giờ không, có bạn học ngoại quốc xấu bắt nạt anh không, chú hai của anh có cho anh tiền tiêu vặt không, hay để anh sinh hoạt túng thiếu. Còn có, mùa đông ở đó có lạnh không? Anh giữ ấm như thế nào?"
Tư Minh Trầm đặt đĩa xuống, rũ mắt thật lâu không nói gì.
Ôn Trĩ luống cuống, xem ra những chuyện không tốt này đều đã xảy ra.
Là cậu biết chú hai của Tư Minh Trầm cáo già không phải tốt lành gì, ngay từ khi Tư Minh Trầm học cao trung đã không buông tha, sao có thể trong lúc Tư Minh Trầm học đại học cho y quả ngon.
Ôn Trĩ càng nghĩ càng giận, sắn tay áo: "Anh cho em địa chỉ của chú hai, em đi đánh ông ta."
Bỗng nhiên Tư Minh Trầm cười khẽ. Nâng mắt đối mặt với Ôn Trĩ, duôi mắt hoen đỏ dần nhạt đi.
"Tôi đã dạy dỗ ông ta rồi."
Ôn Trĩ thở phào: "Vậy thì được, không phải em không quản được đâu. Dám ngáng chân anh, cũng không hỏi xem em có đồng y hay không."
Tư Minh Trầm bưng ly rượu lên nhấp một ngụm: "Tôi còn tưởng rằng, em sẽ hỏ tôi ở nước ngoài có bạn trai hay không."
Vấn đề này khiến Ôn Trĩ có hơi bất an. Ngón tay cậu ở dưới bàn căng thẳng móc vào nhau, sợ để Tư Minh Trầm nhận ra.
Có hỏi thì thế nào?
Dù sao bây giờ, Tư Minh Trầm là chồng cậu.
Tư Minh Trầm cũng không phải là loại người sẽ vụng trộm bên ngoài, nên cậu không lo lắng chút nào.
Dù vậy nhưng thật sự cậu rất rất muốn biết vấn đề này.
Thế là Ôn Trĩ giả vờ như rộng lượng nói: "Có cũng không sao, em không quan tâm, chỉ cần bây giờ anh thích em là được."
Tư Minh Trầm nhìn cậu không nói chuyện.
Lần này Ôn Trĩ triệt để sập bẫy, cố gắng mỉm cười: "Vậy anh có hẹn hò hay không."
Tư Minh Trầm dừng một lát, "Không có."
Ôn Trĩ như trút được gánh nặng: "A, vậy vì sao anh không hẹn hò, là không gặp được người thích hợp sao?"
Đôi mắt Tư Minh Trầm che phủ tầng cảm xúc phức tạp: "Có người trong lòng, gặp nhau từ thời cao trung, trong lòng không chứa nổi người khác."
Đáy mắt Ôn Trĩ trầm xuống, thầm nghĩ tình tiết cẩu huyết như chồng mình có ánh trăng sáng sẽ không xảy ra trên người mình đâu nhỉ?
Cố gắng đè nén thanh tuyến run rẩy, cậu hỏi: "Là ai?"
Trứng benedict