Mặc dù ánh đèn không chiếu tới người bọn họ, nhưng ánh mắt dưới khán đài đã liên tiếp ném tới.
Ôn Trĩ lập tức đứng thẳng, nhìn thấy mấy phần ý vị trong mắt Tư Minh Trầm, hai tay không biết nên đặt chỗ nào.
Tư Minh Trầm cao ngất, ánh mắt rơi vào trên người Ôn Trĩ ôn hòa lại kiên nhẫn, không hề bị ảnh hưởng bởi cái nhìn của người khác.
Khương Tinh Nam cũng đang nhìn hai người, anh ta biết quan hệ của Tư Minh Trầm và Ôn Trĩ, thậm chí cảm thấy tình cảm của họ vô cùng hòa hợp, phần không cam lòng của Tang Kỳ trước mặt họ không đáng kể.
Sóng biển bọc ánh mắt và ánh đèn giao thoa chiếu vào trên người Ôn Trĩ và Tư Minh Trầm.
Nội tâm xấu hổ và mừng rỡ của Ôn Trĩ đều chuyển thành ba chữ mềm mại: "Tôi biết rồi."
Tư Minh Trầm nhìn về ghế ngồi khách quý xa xa: "Chỗ ngồi của em ở đâu."
Ôn Trĩ: "Ở hàng giữa." Sợ Tư Minh Trầm cười nhạo, cậu còn thêm một câu: "Em có thể ngồi chính giữa đã rất lợi hại rồi."
Tư Minh Trầm đương nhiên biết buổi lễ này có bao nhiêu người tỏa sáng. Ôn Trĩ và y kết hôn bốn năm, cũng chỉ bảo vệ Ôn Trĩ không bị khi dễ. Về mặt tài nguyên, y cũng không giúp gì nhiều cho Ôn Trĩ, Ôn Trĩ rất không thích y nhúng tay vào sự nghiệp của mình. Cộng thêm Ôn Kỳ Sơn luôn phản đối Ôn Trĩ vào giới giải trí, chiếu có đến từ Ôn gia gần như không có.
"Đúng vậy, rất lợi hại."
Tư Minh Trầm đưa cậu đến hàng giữa, đợi cậu ngồi vào rồi mới xoay người rời đi.
Nhiệt độ trong khu bình luận đã sắp lên đến đỉnh núi, vô số dân mạng đều thấy cảnh vừa rồi, thậm chí truyền thông hiện trường đã kịp bắt được hình ảnh truyền lên mạng.
Trong hình không có sửa chữa dư thừa, thậm chí sắc thái cũng rất tối, nhưng bởi vì ánh sáng tương đối cao nên quay lại hành động của hai người rất rõ ràng, tươi sáng.
Trong hình, Ôn Trĩ ôm eo tựa vào cánh tay trái Tư minh Trầm, ánh mắt nai con xen lẫn kinh hoảng, mà ánh mắt Tư Minh Trầm trầm tĩnh, cúi đầu chuyên chú nhìn Ôn Trĩ, biểu hiện hết đường nét ưu việt.
[Đây chính xác là quay tại hiện trường, không phải quay chụp N lần? ]
[Vừa nhìn như thế, Ôn Trĩ và Tư Minh Trầm còn thật xứng đôi.]
[Mặc dù tôi không thích Ôn Trĩ, nhưng tôi phải cúi lạy, dáng người kém quá nhiều!]
[Mặc dù Ôn Trĩ không thấp, nhưng bộ xương nhỏ, tựa vào trong ngực Tư Minh Trầm lại có cảm giác mỹ nhân ốm yếu ý nhỉ.]
[Các bạn không chú ý tới chuyện này sao? Tại sao Tư Minh Trầm chạy tới bên người Ôn Trĩ nhanh như vậy? Hay phải nói là vốn Tư Minh Trầm đang đợi Ôn Trĩ? ]
[#lịch sự #CP vượt qua lời hoan nghenh của mọi người, mợi chị em cùng chung chí hướng tới chơi!]
Thời thượng Tú Triển đã diễn ra được một nửa. Bạn bè của Ôn Trĩ trong giới giái trỉ khống nhiều, chỉ có một mình Minh Diễm Đường, cho nên ngồi ở chỗ này có hơi cô đơn.
Xung quanh Tư Minh Trầm chưa bao giờ thiếu người chú ý, người đến người đi bên cạnh không dứt.
Ôn Trĩ đứng dậy, bụng hơi đói, muốn đi tìm chút đồ ngọt lót dạ.
Trên bàn dài kiểu Châu Âu có ít đồ ngọt, Ôn Trĩ đang suy nghĩ ăn cái nào, người bên cạnh bỗng nói: "Hương vị bánh ngọt trái cây không tệ, em có thể thử xem."
Ôn Trĩ bỗng ngẩng đầu, phát hiện bên cạnh chính là Diệp Kiều.
"Cảm ơn anh đề cử."
Ôn Trĩ cầm bánh ngọt lên, chuẩn bị đi, không ngờ Diệp Kiều lại gọi lại: "Lễ phục hôm nay của em rất đẹp."
Ôn Trĩ lễ phép trả lời: "Cảm ơn."
Diệp Kiều cười lên rất ấm áp, nhất là hôm nay hắn ta đẹp kính gọng vàng, rất tao nhã lịch sự.
"Em thích là được, không uổng công tôi ở Paris nhìn trúng, thúc giục bọn bọ đưa đến cho em."
Ôn Trĩ kinh ngạc: "Đây là anh cho tôi."
Diệp Kiều bưng ly rượu vang lên: "Ừ."
Nếu như nói ban đầu Ôn Trĩ không cảm thấy Kiệp Kiều có ý với cậu, vậy thì chuyện này giúp cậu nắm chắc mấy phần.
Do dự rất lâu, Ôn Trĩ nghĩ bị hiểu lầm thành tự luyến cũng rất nguy hiểm, đáp lại: "Diệp tiên sinh, cảm ơn lễ phục của anh, tôi rất thích."
Diệp Kiều: "Đừng khách khí."
Ôn Trĩ: "Nhưng so với âu phục, tôi càng thích người yêu tôi hơn."
Diều Kiều ý vị thâm trường cười một tiếng: "Là vì tôi tặng lễ phục cho em, khiến em cảm thấy áp lực sao?"
Ôn Trĩ nói thật: "Không có, chỉ là tôi muốn biểu đạt suy nghĩ của mình."
Diệp Kiều nhướn mày; "Không sao, xem như kết bạn thôi."
Ôn Trĩ bưng bánh ngọt lên, lẽ phép nói lời tạm biết. "
Buổi tiệc này kết thúc rất nhanh. Không ngoài dự đoán, Ôn Trĩ Tư Minh Trầm lần nữa lên đầu bảng hotsearch, tấm ảnh Tư minh Trầm ôm Ôn Trĩ hoàn toàn được tung ra.
Vì để không đưa tới hoài nghi, Ôn Trĩ và Tư Minh Trầm cố ý tách ra. Chờ Ôn Trĩ về đến nhà, phòng khách đã sáng đèn.
Tư Minh Trầm đang nấu sữa, nghe được tiếng thì quay đầu lại:" Em về rồi. "
Ôn Trĩ vừa định giống như vui sướng chạy tới như chú cừu, chợt nhớ tới tối nay phải để Tư Minh Trầm dỗ mình.
Vì vậy, cậu xụ mặt, ngồi trên sô pha không nói một lời.
Một lát sau, cậu lo lắng Tư Minh Trầm vì cậu tức giận mà không vui, thoáng hòa hoãn vẻ mặt, để mình trông như không quá hung, tương đối dễ dỗ.
Lúc này Tư Minh Trầm đã bưng sữa bò vị đậu đỏ tới:" Cho em. "
Ôn Trĩ duy trì thần sắc nghiêm túc, ngửi một cái:" Ngọt quá. "
Tư Minh Trầm:" Vậy thêm ít đậu đỏ. "
Ôn Trĩ lập tức nhận lấy bằng hai tay, lộ ra nụ cười không có tiền đồ:" Cảm ơn chồng. "
Tư Minh Trầm nhìn cậu:" Không cần khách khí. "
Sữa bò rất ngon, vị đậu đó lưu lại trên đầu lười, Ôn Trĩ liếm môi, nháy mắt uống cạn.
" Tôi nhìn thấy em nói chuyện với Diệp Kiều. "
Tư Minh Trầm nói rất nhỏ, dường như muốn nói về một chuyện không quá quan trọng.
Ôn Trĩ không xem trọng:" Trò chuyện đôi câu. "
Tư Minh Trầm ngồi xuống bên cạnh Ôn Trĩ, đưa ngón tay ra lau sạch sữa dính bên mép giúp cậu:" Nói chuyện gì? "
Ôn Trĩ:" Nói.. "
Bỗng nhiên Ôn Trĩ cảm thấy Tư Minh Trầm không đúng.
Không phải y ghen đó chứ?
" Nói rất nhiều chuyện. "Ôn Trĩ cố nén cười nhìn Tư Minh Trầm," Anh ta rất hài hước. "
Vẻ mặt Tư Minh Trầm lạnh nhạt, ngón tay lại rơi xuống tai Ôn Trĩ nhẹ nhàng xoa nắn:" Xem ra, ấn tượng của em với hắn không tệ. "
Ôn Trĩ đánh giá vẻ mặt Tư Minh Trầm, lần đầu cảm nhận được dáng vẻ ghen điên cuồng của người mình thích.
" Ừ, em nói với anh ta, em có một anh chồng siêu cấp đẹp trai, siêu cấp lợi hại, đã đính ước với em từ năm hai cao trung. "
Tư Minh Trầm thu tay về, ý thức được mình bị Ôn Trĩ chơi xấu, mi mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt;" Chúng ta đính ước từ năm hai cao trung từ lúc nào vậy? "
Ôn Trĩ bắt đầu chứng minh quan hệ:" Anh thích em từ năm hai cao trung, em thích anh từ cái nhìn đầu tiên, đây không phải là đính ước sao? "
Tư Minh Trầm sờ đầu cậu, yên lặng một lát, lần nữa nhìn về phía Ôn Trĩ với ánh mắt phức tạp:" Còn có thể xem là vậy sao? "
Ôn Trĩ điên cuồng gật đầu:" Lại sớm thêm mấy năm, chúng ta chính là trúc mã x trúc mã. "
Tư Minh Trầm cười khẽ, lần này dường như đã thừa nhận luận chứng của Ôn Trĩ.
Ôn Trĩ hỏi:" Tư Tư, em vẫn luôn không hỏi anh, ban đầu vì sao anh xuất ngoại? Tại sao chúng ta không ở bên nhau? Là anh không bày tỏ với em hay là em không bày tỏ với anh? "
Vấn đề này khiến Tư Minh Trầm im lặng chốc lát:" Câu hỏi này em không khôi phục trí nhớ, tôi khong cách nào trả lời. "
Ôn Trĩ nhìn ánh mắt mất mát của Tư Minh Trầm vội vàng đưgns lên ngồi lên đùi Tư Minh Trầm nói lảng sang chuyện khác:" Phải rồi, Tư Tư, em tức giận. "
Tư Minh Trầm ngẩng đầu:" Tại sao lại tức giận? "
Ôn Trĩ:" Anh đi buổi lễ thời thượng tại sao không nói với em? Em nhìn thấy anh ở hiện trường mới biết anh cũng tham gia. Chúng ta là bạn đời hợp pháp hợp quy, như vậy nghĩa là tin tức của em rất trì trệ đó có được không? "
Tư Minh buông lỏng vòng tay ôm eo cậu, giải thích:" Tôi chỉ biết là hôm nay em có thông cáo nhưng không biết là buổi lễ này. Khi tôi thấy trong thư mời có em mới quyết định đi cũng đã là nửa tiếng trước khi buổi lễ bắt đầu. Tôi nghĩ lúc đó em đang hóa trang nên không nói với em, chuẩn bị cho em bất ngờ. "
Tư Minh Trầm giải thích vô cùng cặn kẽ, không chút nào vì Ôn Trĩ tranh cãi vô lý mà qua loa lấy lệ.
Ôn Trĩ tỏ vẻ đã hiểu:" Hóa ra là vậy. "
Đêm đã rất muộn, Ôn Trĩ khoác tay lên vai Tư Minh Trầm bắt dầu có những ý nghĩ kì quái.
Cậu lặng lẽ cúi đầu, ánh mắt rơi xuống nơi bí ẩn nào đó.
Ôn Trĩ nghĩ, cậu thật là một tiên tiểu sắc quỷ.
" Không còn sớm, ngủ đi. Ngày mốt chúng ta phải đi tống nghệ, còn chưa thu dọn hành lý đâu. "
Ôn Trĩ gật đầu, biết rằng ý tưởng hôm nay lại không được thỏa mãn.
Trước khi ngủ, cậu đánh giá áo choàng tắm của Tư Minh Trầm, một góc quần lót màu xám lộ ra ngoài.
Cậu đang nghĩ, Tư Minh Trầm thật là một tâm cơ boy.
Mặc quần lót màu xám là có ý gì, đừng tưởng rằng cậu không biết.
Tư Minh Trầm vừa sấy tóc xong, nhìn Ôn Trĩ tỏ vẻ nhìn thấu hồng trần thì thấp giọng hỏi:" Sao thế? "
Ôn Trĩ ám chỉ:" Tư Tư, anh không cảm thấy bây giờ em chẳng khác gì hòa thượng sao? "
Ánh mắt Tư Minh Trầm tối xuống, giả vờ không hiểu:" Có ý gì? Sao lại không khác nhau? "
Ôn Trĩ than thở:" Giống ở chỗ chút ăn mặn cũng không được nếm, hòa thượng thì ít nhất cũng không thấy, em thì hay rồi, mỗi ngày đều thấy nhưng không được ăn, có thể không thèm sao? "
Tư Minh Trầm ý vị thâm trường thuận lông cho Ôn Trĩ:" Ngày mai để quản gia làm bò bít tết cho em, cho đỡ thèm. "
ÔN Trĩ nhìn Tư Minh Trầm, ánh mắt có thâm ý khác thở dài, lăn qua một bên bắn cho Tư Minh Trầm trái tim nhỏ:" Chồng à, anh phải biết, cho dù anh có như thế nào em cũng sẽ yêu anh, mãi không ghét bỏ anh. "
Tư Minh Trầm hứng thú:" Ừ. "
Ôn Trĩ thành thạo cởi quần áo ngủ, chỉ mặc một chiếc quần lót khủng long nhỏ.
" Chồng à, anh phải cố gắng lên, em chờ anh tái hiện hùng uy ngày đó. "
Tư Minh Trầm tức đến cười, vỗ cái mông Ôn Trĩ.
" Ngủ đi, đừng cả ngày suy nghĩ bậy bạ. "
Ôn Trĩ cười khanh khách, chui vào chăn trong lòng trù mưu vài chuyện.
* * *
Ngày hôm sau, Tư Minh Trầm vừa tới công ty thì nhận được điện thoại từ Tang Dục. Tang Dục muốn nói chuyện tương đối phức tạp với Tư Minh Trầm, hẹn y cùng ăn cơm trưa.
Suốt nửa ngày, Tư Minh Trầm đang tăng nhanh hiệu suất công tác, tranh thủ sớm ăn cơm với Tang Dục sau đó về nhà với Ôn Trĩ.
Trong phòng ăn, Tang Dục đưa một xấp văn kiện thật dày cho Tư Minh Trầm, gần như tỉ mỉ kĩ càng từ khi Tang Kì học năm nhất cao trung.
Tư Minh Trầm lật xem một lúc rồi hỏi:" Có tài liệu anh ta qua lại với Ôn Trĩ không? "
Tang Dục gật đầu:" Có đó. "
Rất nhanh, Tư Minh Trầm tìm được quá trình lui tới giữa Tang Kỳ và Ôn Trĩ ở đại học.
Trước khi mở ra, Tư Minh Trầm đã chuẩn bị tốt tâm lý thấy hai người thân mật, nhưng bất ngờ là, tất cả hình của hai người đều rất bình thường, thậm chí một tấm hình chụp chung thuộc về tình nhẫn cũng không có.
Tang Dục nghi ngờ nhìn y:" Đây là tô đã cố hết sức, hình ảnh có thể tìm thấy trong phạm vi lớn nhất. "
Tư Minh Trầm giãn mi:" Cảm ơn. "
Tang Dục lắc đầu đốt một điếu thuốc:" Gần đây Tang Kỳ và Ôn Kỳ Sơn đồng thời xuất hiện rất dễ dàng tìm ra, Tang Kỳ chuyển cho ông ta tám ngàn vạn. "
Tư Minh Trầm khinh miệt nói:" Quả nhiên. "
Tang Dục cười:" Còn có một việc, có thể cậu không tưởng tượng nổi. Tang Kỳ và Ôn Kỳ Sơn đổi chác, cũng không phải mới bắt đầu từ bây giờ. Vào lúc Tang Kỳ vừa tiếp xúc với công tay sản nghiệp nòng cốt thì đã thường xuyên hợp tác với Ôn Kỳ Sơn. "
Tư Minh Trầm suy đoán:" Nếu như khoảng thời gian này Ôn Trĩ có lui tới với Tang Kỳ, hai nhàn hợp tác hẳn không có vấn đề. "
Tang Dục hỏi:" Nhưng cũng đủ để chứng minh giao tình giữa hai người họ không cạn. Tôi phỏng đoán, tương lai Ôn Kỳ SƠn có thể sẽ trở thành trở ngại trong tình cảm của hai người. "
Tư Minh Trầm chắc chắn:" Sẽ không. "
Tang Dục:" Ồ? "
Tư Minh Trầm:" Trước đây không lâu Ôn Trĩ đã cãi nhau một trận với Ôn Kỳ Sơn, rất thất vọng về ông ta. "
Tang Dục:" Thế thì tốt, Ôn Trĩ không bị tình thân che mờ mắt. "
Nhắc tới Ôn Trĩ, ngữ khí Tư Minh Trầm không tự chủ chậm lại:" Ừ, em ấy rất tin tưởng tôi. "
Tang DỤc nhìn trạng thái Tư Minh Trầm như rơi vào tình yêu cuồng nhiệt, ngón tay gõ bàn:" Không sai, ít nhất tình cảm cảu hai người đang phát triển theo chiều hướng tốt. "
Tư Minh Trầm hiện ra ý cười:" Ôn Trĩ rất đáng yêu. "
Tang Dục gật đầu, nhắc nhở Tư Minh Trầm lần nữa:" Liữan quan đến những tài liệu khác của Tang Kỳ, cậu cũng có thể xem một chút. Nhất là ghi chép thuê phòng khi anh ta ở nớc ngoài, năm năm này có khi hơn 800, là khách quen của quán rượu sáu sao. "
Tư Minh Trầm:" Có thể tưởng tượng. "
Tang Dục nói thẳng:" Mặt này nói rõ.. "
Tư Minh Trầm:" Tình xưa của anh ta với Ôn Trĩ cũng chỉ như vậy. "
Tang Dục:" Đúng vậy. "Hắn liếc nhìn túi giấy mình mang tới, giao cho Tư Minh Trầm:" Đây là đồ cho cậu, Trần Dục nói có thể cậu cần. "
Tư Minh Trầm kỳ quái mở miệng túi, thấy rõ đồ bên trong thì vẻ mặt cứng đờ:" Trần Dục để cậu đưa cho tôi? "
Tang Dục trấn an y:" Đừng gấp, loại chuyện này càng nhanh càng có chướng ngại. Thứ này cậu thử một chút, không có tác dụng phụ với thân thể, công hiệu cũng tương đối thần kỳ. "
Tư Minh Trầm hít một hơi thật sâu, trả túi cho Tang Dục:" Ai cho cậu, trả lại cho người đó dùng. "
Tang Dục khuyên y:" Cậu không được sợ thầy giấu bệnh. "
Tư Minh Trầm sắp hết kiên nhẫn:" Cậu ta nghe được tin vịt từ đâu ra? "
Tang Dục:" Tôi cũng không rõ lắm, nhưng mọi người đều biết. "
Tư Minh Trầm sầm mặt:" Vậy phiền cậu nói với mọi người, đây là tin vịt. "
Trên đường về nhà, Tư Minh Trầm vẻ mặt không đổi gọi điện cho Trần Dục, Trần Dục vừa với nhận, Tư Minh Trầm đã phủ đầu chất vấn:" Ai nói cho cậu biết tôi cần uống loại thuốc kia. "
Trần Dục cười giễu hai tiếng:" Cậu đừng quản, dù sao anh em mua đồ cho cậu là tốt nhất, không cần cảm ơn đâu. "
Tư Minh Trầm rõ ràng rất tức giận, mất kiên nhẫn:" Nói cho tôi, nghe được tin vịt từ đâu. "
Trần Dục nhất thời cảm thấy không ổn, ấp úng:" Hôm đó tôi và Tiểu Nam Hữu đi tiệm thuốc bắc lấy thuốc đúng lúc gặp phải Ôn Trĩ, thấy cậu ta mua thuốc chữa trị cái đó cho cậu, chúng tôi liền biết. "
" Rụp "một tiếng, điện thoại ngắt kết nối.
Tư Minh Trầm đạp chân ga, mười phút sau đã về đến nhà.
Trong phòng khách trống không, Ôn Trĩ hẳn là đang ngủ trưa trên tầng, Tư Minh Trầm đi thẳng vào phòng, từ trong tủ lạnh lấy ra thuốc bồi bổ thân thể Ôn Trĩ từng khuyên y uống.
Y tìm được toa thu trong túi thuốc bắc, nhìn sớ qua quả thật đều là bổ thận, lại thêm nhân sâm, lộc nhung, còn có cường kiện sức khoẻ cho người già.
Khó trách y uống hai lần, lửa trong người sắp phun ra, bổ như vậy không chảy máu mũi đã là đáng mừng.
Đẩy cửa phòng ngủ ra, Ôn Trĩ đang ôm chăn ngủ, chỉ mặc một chiếc quần lót.
Tật xấu này của Ôn Trĩ có từ lúc nhỏ, ngủ phải cởi quần áo, nếu không ngủ không ngon.
Tư Minh Trầm đi tới trước mặt cậu, đè nén xúc động muốn đánh Ôn Trĩ, thay cậu đắp kín chăn.
Không có cách nào.
Đánh cậu, y đau lòng, không đánh thì tức giận.
Hô hấp Ôn Trĩ đều đều, lông mi khẽ run, có thể nhìn ra ngủ rất say.
Tư Minh Trầm định rời khỏi, bỗng Ôn Trĩ mở mắt ra. Thấy Tư Minh Trầm ngay trước mặt cậu liền giang tay sán đến.
Một luồng nhiệt ấm áp tràn vào ngực y, Ôn Trĩ lầm bầm;" Tư Tư, em mơ thấy ác mộng. "
Tư Minh Trầm vuốt lưng cậu:" Mơ thấy ác mộng gì? "
Ôn Trĩ:" Mơ thấy anh không thương em, em khóc mãi, anh cũng không thèm để ý đến em. "
Tư Minh Trầm xoa đầu cậu:" Mơ lúc nào. "
Ôn Trĩ:" Trước khi tỉnh dậy. "
Tư Minh Trầm nhìn Ôn Trĩ chột dạ, không vạch trần:" Thu dọn hành lý xong rồi sao? "
Ôn Trĩ:" Vâng, của anh em cũng thu dọn xong rồi. "
Tư Minh Trầm:" Giỏi lắm. "
Ôn Trĩ liếc mắt nhìn quanh:" Sao anh về sớm vậy? "
Tư Minh Trầm:" Có chút việc, làm xong thì về luôn. "
Ôn Trĩ vội vàng xuống đất mặc áo khoác vào:" Tư Tư, em đưa anh đến một nơi, nhân lúc chúng ta còn chưa đi. "
Tư Minh Trầm giúp cậu mặc:" Được. "
Không lâu sau, Tư Minh Trầm dựa theo hướng dẫn của cậu đến trước cổng cao trung.
Y nhìn huy hiệu trường quen thuộc kia, hỏi Ôn Trĩ:" Muốn về trường? "
Ôn Trĩ kéo tay Tư Minh Trầm, quen tay hay việc đi vào trường sau khi đã xin phép bác bảo vệ.
Từng cành cây ngọn cỏ nơi này với Ôn Trĩ mà nói cũng trở nên rất xa lạ, gióng như đột nhiên thay đổi trong một tối.
Đi tới trước cửa lớp 12, Ôn Trĩ chỉ một phòng học thứ hai đến ngược trên tầng năm," Anh xin xem, đây là chỗ của anh. "
Nhiều năm rồi, chỗ ngồi cụ thể ngay cả Tư Minh Trầm cũng không nhớ rõ.
Ôn Trĩ đứng trước cửa phòng học, luôn nhìn vào cái ghế:" Anh không biết, trước khi quen anh, em đã từng đứng chỗ này rất nhiều lần, đều đứng đây nhìn anh. "
Đề tài này với Tư Minh Trầm có hơi nặng nền.
Tư Minh Trầm cố gắng thả nhẹ giọng:" Không học tập cho tốt, tới đây nhìn tôi làm gì? "
Ôn Trĩ oan uổng:" Em cũng chỉ tới những giờ học chung, bài tập của khóa các anh bộn bề, mỗi lần đều không tan học, em liền đứng chỗ này nhìn lén anh. Khi đó em thật sự rất nhớ anh, mỗi ngày đều muốn ngắm. "
Tư Minh Trầm:" Vậy tôi hỏi em, em đứng đây nhìn tôi cái gì? "
Ôn Trĩ bật thốt:" Có một lần, em nhìn thấy anh đọc một quyển sách, hình như tên là 《Ai cách mông đặc》. Hôm đó tâm tình anh rất kém, tâm tình của em cũng giống vậy. "
Nhắc tới 《Ai cách mông đặc》, trí nhớ qua đi của Tư Minh Trầm chậm rãi quay lại.
Nội dung quyển sách này y vẫn nhớ, tại sao xem quyển sách này y cũng nhớ.
Bỗng nhiên, y nhớ ra gì đó, dự cảm không đúng.
" Em chắc là tôi đọc 《Ai cách mông đặc》, em và tôi còn chưa quen biết sao? "
Ôn Trĩ gật đầu:" Chắc chắn. HÔm đó em len lén lên mạng tra được, quyển sách này là bi kịch văn học nổi tiếng, bởi vì anh em mới bắt đầu đọc quyển sách này, buổi tối còn chùm chăn khóc rất lâu. "
Không đúng.
" Không đúng. "Tư Minh Trầm nhẹ nhàng nói ra một câu.
Lúc y đọc quyển sách này là trước ngày xuất ngoại một ngày.
Hôm đó y đang thu dọn đồ, thuận thiện mở quyển bi kịch văn học chưa bao giờ xem này ra xem.
Buổi chiều đó, y đã xem rất lâu.
Cuối cùng đứng trước cửa sổ nhìn tấm hình cậu trai mà y thích rất lâu, một mình rời đi.
Ôn Trĩ hỏi:" Tại sao không đúng? "
Tư Minh Trầm:" Cảnh tượng mà em nói, là trước khi tôi xuất ngoại một ngày. Theo lý mà nói, em hẳn là không nhớ thời điểm đó mới đúng. "
Ôn Trĩ đã nhắc Tư Minh Trầm, đáy lòng cũng hơi loạn. Nhưng không biết tại sao, cảnh tượng như vậy rõ ràng xuất hiện trong đầu cậu.
" Nhưng đêm hôm đó em đã khóc rất thương tâm, em còn ôm bí đỏ khóc rất lâu. Em nhớ, cha em từ bên ngoài nghe được còn cho rằng em bị người ta bắt nạt, còn rất tức giận. "
Tư Minh Trầm:" Nhưng khi đó tôi còn chưa tặng bí đỏ cho em. "
Ôn Trĩ suy nghĩ một chút:" Vậy thì vì sao. "
Thật ra trong lòng Tư Minh Trầm có một suy đoán, nhưng y không nói cho Ôn Trĩ.
Đó chính là hôm đó Ôn Trĩ biết y xuất ngoại, vô cùng thương tâm. Nhưng nguyên nhân y xuất ngoại Ôn Trĩ nên biết mới đúng. Là Ôn Trĩ từ chối y, đến cơ hội gặp mặt cũng không cho, để người giúp việc khuyên y đi.
Đợi đã.
Tư Minh Trầm bắt đầu hoài nghi, thật sự là Ôn Trĩ để người giúp việc khuyên y đi sao?
Hay là nói, là Ôn Kỳ Sơn?
Nhưng lúc đó bọn họ mới 17 tuổi, Ôn Kỳ Sơn không cần nhắm vào y.
Đầu mối ngày càng loạn, đoạn quá khứ khổ sở lại ập tới, khiến dầu Tư Minh Trầm đau đến sắp nứt.
Lúc này Ôn Trĩ nắm tay Tư Minh Trầm:" Tư Tư, em đưa anh đến một nơi. "
Tư Minh Trầm:" Nơi nào? "
Ôn Trĩ không lên tiếng, kéo y đi dọc theo dãy nhà học rất lâu, đi tới trước một cái cây cạnh hội trường.
" Anh có biết không, trường chúng ta có một cây cầu nguyện? "
Tư Minh Trầm:" Không biết. "
Ôn Trĩ chỉ y:" Cây này gọi là cây Trạng nguyên, nghe nói thành tâm cầu nguyện với nó, nguyện vọng có thể thực hiện. "
Tư Minh Trầm hỏi ngược lại:" Cho nên hôm nay em có nguyện vọng muốn cầu sao? "
Ôn Trĩ lắc đầu:" Nguyện vọng của em đã sớm được thực hiện. "
Tư Minh Trầm nhìn cây cổ thụ trăm năm, dường như không hiểu:" Vậy chúng ta tới đây là? "
Ôn Trĩ:" Hôm any trở lại chốn cũ, xin nó làm chứng. "
Tư Minh Trầm:" Làm chứng? "
Ôn Trĩ nắm tay Tư Minh Trầm, vô cùng chính thức:" Lúc tôi và Tư Tư học tại nơi này, đã sớm thích lẫn nhau, nhưng thật đáng tiếc là không ở bên nhau. Hôm nay, chúng ta tới xin ngài làm chứng, giúp chúng tôi làm chứng khoảng thời gian thầm mến lẫn nhau, cũng xin ngài đồng ý cho chúng tôi ở bên nhau. "
Nhìn Ôn Trĩ thành kính, Tư Minh Trầm thật lâu không nói gì, y chưa bao giờ tin thần cũng nhắm mắt, học Ôn Trĩ lặp lại nguyện vọng vừa rồi một lần trong lòng.
Chốc lát, Ôn Trĩ giơ hai bàn tay nắm lấy nhau của họ lên:" Em tuyên bố, chúng ta ở bên nhau. "
Tư Minh Trầm không hiểu:" Không phải chúng ta đã ở bên nhau sao? "
Ôn Trĩ cong môi:" Ngốc ạ, em nói ở bên nhau là chỉ mười năm trước chúng ta đã ở bên nhau, sau này chúng ta chính là tình đầu của nhau, cũng không có tiếc nuối. Sau này ra ngoài chúng ta có thể nói rằng chúng ta có một đoạn tình yêu vườn trường vô cùng hạnh phúc."