Viên Ký là cửa hàng trang phục lớn nhất ở Tê Châu.
Có thể nổi bật tại một phương châu như vậy, đương nhiên là chưởng quầy của Viên Ký phải khôn khéo hơn người.
Lúc này vị Viên chưởng quầy khôn khéo này đang đau khổ chờ ở phía sau cửa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đôi mắt hẹp của gã ẩn dưới lớp da thịt dày, trước kia đôi mắt này luôn tính kế, bây giờ lại tràn đầy chờ mong và nôn nóng.
Mãi đến khi nhìn thấy mấy bóng dáng đi qua chỗ rẽ, gã mở to hai mắt, vui vẻ nói: “Mộ cô nương, cuối cùng ta cũng chờ được cô!”
Vừa dứt câu, gã chạy tới, bày ra dáng chạy mạnh mẽ, linh hoạt nhất kể từ khi sinh ra tới giờ.
Nếu không có lúc cuối suýt té ngã thì nói không chừng còn có thể đổi lấy vài cái vỗ tay.
Thiếu nữ đi đầu kịp thời đỡ gã.
Tầm mắt Viên chưởng quầy nhìn về phía trước theo cánh tay mảnh khảnh của nàng ấy, rồi dừng trên gương mặt không trang điểm phấn son.
Đôi môi thiếu nữ không tô son nhưng lại hồng như hoa mai mùa đông, hai má chưa đánh phấn lại như ngọc thắng tuyết, trán ve mày ngài, má lúm đồng tiền nhạt, hệt như dung nhan của tiên tử xuất trần.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chỉ tiếc là vị tiên tử rơi xuống phàm trần này cũng không thể không vì kế sinh nhai mà bôn ba một phen.
Sau khi thấy Viên chưởng quầy đã đứng vững, Mộ Ninh phân phó nha hoàn: “Tích Lan, đưa đồ cho Viên chưởng quầy.”
Nàng mở lời, giọng nàng mềm nhẹ như gió xuân thoảng qua tai.
Tích Lan dạ một tiếng, cầm mấy tấm giấy đã được cuộn chung với nhau đưa cho Viên chưởng quầy.
Viên chưởng quầy gấp không chờ nổi mà mở ra xem.
Sau vài âm thanh lật giấy soàn soạt, mặt gã lộ vẻ kích động, thịt trên mặt run run như có túi nước.
“Thảo nào lần này lại mất đến hai tháng để chỉnh sửa, mẫu xiêm y mà Mộ cô nương vẽ lần này nhất định có thể kiếm được một khoản tiền lớn.”
Tích Lan cảm thấy bất mãn với cách nói của gã: “Bút tích của tiểu thư nhà ta có khi nào khiến Viên chưởng quầy không kiếm được tiền?”
Bình thường Viên chưởng quầy cũng không phải hạng người dễ đối phó, nhưng khi bị một nha hoàn nhưu Tích Lan nói thì gã cũng không tức giận hay nổi nóng gì cả.
“Tích Lan cô nương nói đúng, Mộ cô nương vẫn luôn là cây rụng tiền của ta.”
Hai năm trước, Mộ Ninh mười bốn tuổi đi vào cửa hàng.
Nhìn thấy Viên chưởng quầy, nàng đi thẳng vào vấn đề: “Trong ba tháng, ta sẽ giúp ông tăng gấp đôi* lợi nhuận.”
(*bản gốc là gấp năm thành(50%) nhưng editor sửa lại cho phù hợp)
Dáng người nhỏ xinh như vậy, giọng nói mềm mại, nhưng lại hoà với khí chất hùng hồn.
Ấn tượng đầu tạo cho người ta cảm giác tương phản quá lớn, thế nên Viên chưởng quầy vốn đã nhìn qua nhiều người cũng cảm thấy sửng sốt.
Mộ Ninh nhân lúc gã lên tiếng, nàng đặt hai tấm giấy vẽ mẫu xiêm y ra trước mặt gã.
“Chưởng quầy có thể dựa vào cái này và làm ra vài bộ thử trước, nếu bán được, vậy sau này ta sẽ vẽ mẫu xiêm y cho ông. Chỉ là mẫu xiêm y mà ta vẽ nhất định phải dùng vải dệt do nhà ta làm ra, về phần xiêm y được bán ra, ta muốn lấy hai phần lợi nhuận.”
Đây vẫn là lần đầu tiên Viên lão bản thấy có người bàn chuyện làm ăn với gã như vậy.
Gã bị khơi dậy hứng thú, nhìn cô nương mảnh mai này, gã ôm tâm tình vui đùa hỏi: “Vậy nếu không bán được thì sao?”
Mộ Ninh trả lời rất dứt khoát: “Chuyện này không có khả năng.”
Có lẽ là thấy diện mạo tiểu cô nương này thanh tú, ngày đó khách hàng lại ít, Viên chưởng quầy hiếm khi có kiên nhẫn.
Gã cúi đầu nhìn vào tấm giấy, chỉ mới nhìn vài lần, gã liền quyết định.
“Được, vậy ta cho cô nương một cơ hội.”
Và chính lần cơ hội đó đã giúp Viên Ký nhanh chóng trở thành cửa hàng trang phục lớn nhất Tê Châu.
Sau khi nhớ lại, Viên chưởng quầy có chút tò mò: “Hai năm trước lúc Mộ cô nương đến tìm ta, vì sao cô nương lại chắc chắn như vậy?”
Mộ Ninh giữ kín như bưng mà cười cười, kín đến cao thâm khó dò.
Suy cho cùng cũng là một người thông minh biết làm ăn, thấy Mộ Ninh im thin thít không nói không đáp nên Viên chưởng quầy liền hiểu được tâm tư của nàng.
Gã lập tức bỏ qua vấn đề này, sau đó trò chuyện vài câu, gọi người tới đón ba xe vải dệt rồi đưa tiền vải dệt cùng với tiền chia phần mỗi tháng cho nàng.
Mộ Ninh nhận tiền rồi rời đi.
Đợi đến khi Viên chưởng quầy không còn nhìn thấy bóng dáng của cả hai, Tích Lan mới hỏi: “Tiểu thư, nô tỳ cũng muốn biết, lúc trước người nắm chắc chỗ nào?”
Mộ Ninh cười thản nhiên: “Ta chỉ khiến hắn cảm thấy ta rất nắm chắc mà thôi.”
Mộ Ninh nói đến đây, tự đáy lòng nàng cảm tạ mẫu thân vì đã sinh ra nàng mang một vẻ ngoài vô hại như vậy.
Dù là Viên chưởng quầy đã nhìn qua vô số người thì cũng không nhìn ra năm đó chẳng qua là nàng đang phô trương thanh thế mà thôi.
Năm đó điều duy nhất mà nàng nắm chắc chỉ có mỗi sự hiểu biết về Tê Châu.
Ban đầu Tê Châu lãnh thổ nước khác, bị Quý tướng quân của Bắc Hoài đánh hạ, vì thu về chưa được mấy năm nên cách ăn mặc, quần áo và trang điểm vẫn còn dấu vết của cố đô.
Quan viên bản địa vì muốn nhanh chóng dung nhập vào triều đình Bắc Hoài nên từ cách ăn mặc ngủ nghỉ, lời nói và việc làm, mọi thứ đều làm giống theo Bắc Hoài, trong đó tôn sùng nhất chính là những thứ phổ biến ở kinh thành.
Chỉ là Tê Châu ở rất xa kinh thành Sơn Dao, hiểu biết có hạn, ít có người ở kinh thành đến đây, bọn họ cũng chỉ học được sơ sơ.
Mà Mộ Ninh chính một trong số ít người từ kinh thành đi đường xa mà đến.
Vả lại vì liên quan với gia đình nên nàng quen thuộc nhất chính là cẩm y thế gia, ngay cả cửa son cung đình mà quý nhân yêu thích, nàng cũng biết chính xác được bảy tám phần.
Bởi vậy, mẫu xiêm y mà Mộ Ninh vẽ được mang lên hai chữ “Kinh thành”, chỉ nhẹ nhàng như thế thôi là đã khiến quan viên Tê Châu cùng với người giàu có ở đây móc hầu bao ra.
Hơn nữa hai chữ “Hậu cung” cũng khiến gia quyến nhà bọn họ chia nhau đoạt lấy.
Dù là giá cao thì bọn họ cũng đổ xô vào.
Tích Lan nghe xong, lòng còn sợ hãi: “Nếu lúc ấy không thành công thì phải làm sao bây giờ? Vải dệt cũng đã làm xiêm y, bán không được, chẳng phải chúng ta sẽ mất trắng hay sao?”
Mộ Ninh bình thản nói: “Ta không nghĩ tới không thành công thì phải làm sao.”
Không thèm nghĩ đường lui, chỉ có thể đi về phía trước, không cho bản thân cơ hội quay đầu lại.
Tích Lan nghe vậy, lòng sinh bội phục.
Mặc dù tiểu thư nhà nàng ấy nhìn thì nhu mì nhưng lại có một sự quả quyết không phù hợp với gương mặt đó.
Nàng ấy sắp buông lời khen này ra khỏi miệng thì một giọt nước bỗng rơi xuống chóp mũi.
Ngẩng đầu nhìn lên thì thấy bầu trời mới vừa còn mặt trời lên cao bây giờ đã giăng đầy mây đen.
Mộ Ninh đến Tê Châu mấy năm nay, nàng vốn đã quen với gió đất* Tê Châu, nhưng chỉ có hai điểm mà đến bây giờ nàng cũng không thể thích ứng nổi.
(*gió đất: bản gốc “phong thổ”ý chỉ một nơi có cảnh quan tự nhiên, phong tục tập quán riêng)
Một trong số đó chính là nước mưa ở đây quá mức dư thừa, nói mưa là mưa.
Bọn họ thấy thế thì bước nhanh hơn, nhưng rốt cuộc không nhanh bằng thời tiết thay đổi.
Cơn mưa bất chợt nặng hạt hơn, bọn họ chỉ có thể tới một quán trà gần đó để tránh mưa.
Sau đó, nàng liền gặp phải một sự tồn tại khác ở Tê Châu khiến nàng chẳng thể thích ứng nổi.
Một tiểu thư nhà giàu dẫn theo một nha hoàn, đang ngồi vị trí sát cửa.
Vừa nhìn thấy Mộ Ninh, tiểu thư nhà giàu kia như bị kích thích giống gà trống, trong mắt dâng lên ý chí chiến đấu hừng hực.
Nàng ta đặt chén trà trong tay xuống, lập tức tót tới trước mặt Mộ Ninh.
“Đúng là đồ chó không có mắt nhìn, thấy mái hiên là lập tức trốn xuống, cũng không nhìn xem bản thân có tư cách đứng hay không.”
Ý mà tiểu thư nhà giàu chỉ, chữ nào cũng tràn đầy oán giận.
Tiểu thư nhà giàu đó là Tiết Châu Nhi – hòn ngọc quý trên tay Trường sử Tê Châu, có danh hiệu là “đệ nhất mỹ nhân Tê Châu”.
Nhưng danh hiệu này còn nhiều hơn cả nước sông.
Nàng ta cực kỳ yêu cái đẹp, thế nên nàng ta không muốn nhìn thấy cô nương xinh đẹp nào.
Nếu khiến nàng ta cảm thấy đối phương đẹp hơn nàng ta thì nàng ta luôn có cách chèn ép cho đối phương rời khỏi Tê Châu.
Bởi vậy mỹ nhân Tê Châu không phải đóng cửa không ra ngoài thì chính là rời xa quê hương.
Làm cho tất cả mỹ nhân biến mất, vậy chẳng phải chỉ còn lại mỗi nàng ta là đệ nhất mỹ nhân hay sao?
Mộ Ninh mới tới Tê Châu là đã được mở rộng tầm mắt, lần đầu tiên biết được còn có thể đạt được danh hiệu “Đệ nhất” như vậy.
Quả nhiên đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường, thấy vạn loại người.
Mộ Ninh gặp phải người đã khiến nàng mở mang tầm mắt, và cũng không thể tránh né mà bị nhằm vào.
Lần đó nàng lĩnh giáo được bản lĩnh sỉ nhục người khác của Tiết Châu Nhi, cũng biết được vì sao những mỹ nhân đó không có cách nào với nàng ta.
Da mặt của các mỹ nhân quá mỏng.
Không mở miệng mắng lại bằng những lời tương tự nổi, cũng không thể đánh con gái quan viên, trừ nhẫn nhịn thì chỉ có thể trốn đi.
Mộ Ninh thì khác, nàng cũng không để những ngôn từ ô uế của Tiết Châu Nhi ở trong lòng.
Hơn nữa, nàng thấy rõ Tiết Châu Nhi cũng không dám làm lớn chuyện, suy cho cùng thì phía trên lão cha của nàng ta còn có một Thứ sử công chính, nếu đả thương đến tánh mạng người khác thì vị Thứ sử đại nhân kia cũng sẽ không vì tình riêng mà bênh vực người của mình.
Cho nên nàng không sợ Tiết Châu Nhi, thậm chí trong mắt còn hiện lên một tia sáng không người phát hiện.
Đối mặt với Tiết Châu Nhi, nàng bình tĩnh mà chào hỏi: “Tiết tiểu thư.”
Tiết Châu Nhi không quen nhìn nhất chính là điệu bộ thờ ơ này của nàng.
“Tên của bổn tiểu thư mà ngươi cũng có thể gọi? Loại người không cần mặt mũi như ngươi, suốt ngày xuất đầu lộ diện chỉ toàn đi quyến rũ người khác, đứng dưới mái hiên cùng bổn tiểu thư cũng là sỉ nhục bổn tiểu thư.”
Tích Lan không nghe lọt, định cãi lại.
Mộ Ninh lại kéo nàng ấy và đám gia phó qua một bên, nhường ra một con đường.
Hàng mi dài của nàng hơi hạ xuống, ống tay áo nhẹ đung đưa, làm ra điệu bộ tiễn khách: “Thỉnh Tiết tiểu thư đi thong thả.”
Tiết Châu Nhi nhíu mày: “Ngươi có ý gì?”
“Tiết tiểu thư không muốn bị sỉ nhục, ta liền nhường đường ra cho Tiết tiểu thư.”
“Tại sao chúng ta phải đi?” Nha hoàn Hồng Nhuỵ của Tiết Châu Nhi hét lên: “Nếu các ngươi thức thời thì hãy nhanh……”
Chữ “Cút” còn chưa nói ra thì Mộ Ninh đã cắt lời nàng ta.
“Đúng rồi, xiêm y mà Tiết tiểu thư mặc trên người chính là xiêm y thượng đẳng của Viên Ký, giá trị xa xỉ, cũng không thể nhiễm bùn dơ.”
Vừa nghe thấy lời này của Mộ Ninh, Tiết Châu Nhi lập tức đắc ý.
Mộ Ninh đẹp thì thế nào, cả người đều lộ ra mùi nghèo kiết hủ lậu, thậm chí còn không mua nổi xiêm y mà mình thích thì sao có thể so với thân phận con gái Trưởng sử của nàng ta?
Nghĩ vậy, Tiết Châu Nhi liền đổi câu chuyện, định dùng phương diện khác để xiên xỏ Mộ Ninh.
“Xiêm y của Viên Ký không phải ai cũng có thể mua. Hạng như ngươi, sợ là cả đời cũng không mặc nổi.”
Mộ Ninh nghe vậy, rất là chán nản: “Tiết tiểu thư nói đúng, xiêm y của Viên Ký quả là thứ mà ta không thể cầu được. Nghe nói mấy ngày nữa chỗ hắn lại có mẫu mới, cũng không biết kiểu quý nhân nào mới có thể mua được.”
Nói xong, nàng thở dài một tiếng, nói tới nói lui thì cũng đều chứa đầy mong muốn cùng tiếc nuối.
Tiếng thở dài này thành công thỏa mãn lòng hư vinh của Tiết Châu Nhi.
Chỉ là lúc nàng ta còn định tiếp tục xiên xỏ lòng tự ti của Mộ Ninh thì mưa đã ngừng.
Mưa ở Tê Châu tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, lúc này ánh mặt trời đã xuyên qua tầng mây, rải xuống một mảnh vàng rực.
Mộ Ninh sợ là lát nữa thời tiết lại thay đổi nên liền nhanh chóng kêu nha hoàn và gia phó nhà mình rời đi.
Trước khi đi, nàng còn không quên buồn bã nói: “Xiêm y mới của Viên Ký nhất định sẽ rất đẹp, thật hâm mộ ai có thể mặc được nó!”
Nói xong liền uyển chuyển để lại âm cuối rồi chậm rãi rời đi.
Tiết Châu Nhi nhìn bóng dáng nàng rồi nhíu mày.
Rõ là nàng ta thành công làm Mộ Ninh tự ti nhưng vì sao nàng ta lại không có chút cảm giác chiến thắng nào?
Nàng ta nhớ lại lời của Mộ Ninh vừa rồi, quay đầu nói với Hồng Nhuỵ: “Lát nữa ngươi đến Viên Ký một chuyến, nói với bọn họ, xiêm y mà bọn họ mới làm ra phải đưa cho bổn tiểu thư ngay.”
“Dạ, tiểu thư.”
Hồng Nhuỵ mới vừa đáp dạ, Tiết Châu Nhi liền bị người ở phía sau đụng phải một chút.
Tiết Châu Nhi ăn đau, tiếng mắng lập tức vang lên: “Đồ chó này! Đi đường không có mắt……”
Nhưng khi nàng ta thấy rõ gương mặt của người va chạm mình thì vẻ phẫn nộ liền tiêu biến, trên mặt lại xuất hiện một tia thẹn thùng.
Người va chạm là một thanh niên tuấn tú, đứng phía sau y là một vị thiếu niên công tử.
Thiếu niên công tử mặc cẩm phục hoa văn chìm, khuôn mặt như ngọc, thanh nhã xuất trần, như bước ra từ trong tranh.
Tiết Châu Nhi luôn luôn cao ngạo không khỏi nhìn đến thất thần.
Thiếu niên công tử lại như không nhìn thấy nàng ta, ánh mắt đuổi theo đôi chủ tớ mới vừa rời đi, cơ thể cũng theo tầm mắt mà đi ra ngoài.
Đợi sau khi công tử kia bước ra khỏi cửa, thanh niên đụng trúng nàng ta áy náy nói: “Mạo phạm rồi, chủ tử nhà ta không thích bị dính dơ.”