Sau khi thoát khỏi trúc mã bệnh kiều

Phương Thứ sử biết rõ làm quan không dễ.
 
Ông là một trong số ít những người giữ được chức quan bằng năng lực khi tiên đế còn sống.
 
Trên có Đại đô đốc làm việc thiên tư* trái pháp luật, dưới có thuộc hạ quanh năm làm chuyện gian ác.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
(*làm việc thiên tư: vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp)
 
Vất vả lắm mới chờ được Đàn vương nhậm chức An Viễn đô đốc phủ, thế mà Tiết Trường sử lại ầm ĩ ra chuyện lớn.
 
Hôm nay ông theo mệnh lệnh Đàn vương đưa ra, triển khai điều tra quan viên Tê Châu.
 
Vốn đã lên kế hoạch sắp xếp quá trình điều tra suốt cả đêm, kết quả lại gặp chuyện Đàn vương bị ám sát.
 
Những sự kiện liên tiếp đó khiến cơ thể vốn không được khoẻ mạnh của ông đã gầy yếu đi rất nhiều chỉ trong một ngày.
 
Ông lê bước chân lâng lâng, vội vàng đón mấy người Yến Cảnh vào Thự Nha.
 
Nhìn mười mấy hắc y nhân kia, ông lập tức cảm thấy đau đầu.
 
Việc này chỉ sợ là khá khó giải quyết.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nhưng sau khi nghe được từ miệng Yến Cảnh ba chữ “Tuyết Hận hội”, ông cảm thấy việc này không thể dùng từ khó giải quyết là có thể khái quát được.
 
Tuyết Hận hội là bang hội mới nổi lên trong những năm gần đây.
 
Nhìn tên biết nghĩa, ý chỉ báo thù rửa hận, mà mục tiêu chính là hoàng thất Bắc Hoài.
 
Người gia nhập bang hội này phần lớn đều là người vô tội bị tiên đế hại.
 
Bọn họ đoàn kết một lòng, cùng chung kẻ địch, chỉ vì diệt trừ hoàng thất Yến thị, rửa mối hận xưa mà xa vợ bỏ con, huỷ cả cuộc đời.
 
Lại nói tiếp, Tôn gia cũng vì sự ngu muội của tiên đế mà mới từ nhà quan lại biến thành tiểu thương bán vải.
 
Do đó, Mộ Ninh và huynh đệ Tôn gia cũng không phải là hoàn toàn không hiểu được Tuyết Hận hội.
 
Nhưng bọn họ lại không tán đồng với cách làm của Tuyết Hận hội.
 
Tôn Úy Chi hỏi Yến Cảnh: “Làm thế nào mà điện hạ xác định được bọn họ là Tuyết Hận hội?”
 
Yến Cảnh đưa mắt ra hiệu.
 
Trầm Liên lập tức đi đến bên cạnh một tù binh bị trói gô, còn bị chặn miệng.
 
Y lấy kiếm cắt cổ tay áo tù binh kia, dấu ấn “Tuyết Hận” to lộ ra trước mặt mọi người.
 
Đây là lần đầu tiên Mộ Ninh nhìn thấy kiểu bang hội này.
 
Cũng không biết là chỉ mỗi bang hội này như thế hay là tất cả các bang đều như vậy, không chỉ in dấu thân phận mà còn in ở chỗ rõ ràng như thế.
 
Quả là quang minh chính đại.
 
Sau khi Phương Thứ sử xác định những người này là đúng là người của Tuyết Hận hội, ông liền lau lau mồ hôi trên đầu.
 
“Hạ quan biết rất ít về Tuyết Hận hội, điện hạ có biết một chút đúng không? Nếu điện hạ có manh mối thì xin điện hạ hãy chỉ điểm một phần, hạ quan nhất định sẽ toàn lực tiêu diệt Tuyết Hận hội.”
 
“Chuyện mà tiên đế làm sai không chỉ có một hai việc, người bị hại cũng ngoài vài trăm, phạm vi quá rộng, khó có thể tìm được nguồn gốc.”
 
Yến Cảnh nói rất khách quan, cứ như người mà hắn đang nói không phải là phụ hoàng của hắn.
 
Hắn nói rất tùy ý, nhưng đầu Phương Thứ sử lại đầy mồ hôi.
 
Ông nên tiếp lời như thế nào?
 
Nếu phụ họa thì là bất kính với tiên hoàng.
 
Nhưng nịnh hót thì ông lại thật sự không nói nên lời.
 
Cách giao tiếp ở quan trường thật sự là quá khó để nắm chắc!
 
May mà Yến Cảnh không định đợi ông trả lời: “Chuyện của Tuyết Hận hội ta sẽ tự bẩm báo với Hoàng Thượng, chuyện này không cần Thứ sử phải nhọc lòng.”
 
Phương Thứ sử khó nén ý cười: “Rõ, điện hạ.”
 
*
 
Tù binh Tuyết Hận hội bị bắt, người nào người nấy cũng có khí phách, dù là vừa đe dọa vừa dụ dỗ như thế nào thì bọn chúng cũng không chịu khai ra bè đảng còn lại đang ở đâu.
 
Vì để bẩm báo việc này với hoàng đế sớm nên Yến Cảnh lên đường về trước thời hạn.
 
Trước khi rời đi, Yến Cảnh nói Phương Thứ sử sắp xếp điều tra quan viên Tê Châu, đồng thời lưu lại một số ám vệ để âm thầm bảo vệ Tôn gia.
 
Ngoài ra, hắn còn bao vải dệt của Tôn gia suốt cả năm. 
 
Từ tính mạng đến tiền tài, tất cả đều sắp xếp một cách minh bạch thỏa đáng cho Tôn gia.
 
Hắn xoá bỏ tất cả những đắn đo có thể tồn tại của Mộ Ninh, khiến nàng không có cớ để kéo dài thời gian, cuối cùng nàng không thể không theo hắn cùng nhau hồi kinh.
 
Đường về kinh đi đường thuỷ.
 
Đây là lần đầu tiên Tích Lan nhìn thấy thuyền lầu.
 
Ngoài việc cảm thấy kinh ngạc trước sự đồ sộ của nó, trong lòng nàng ấy còn tràn đầy tò mò hưng phấn.
 
Nhưng phần kích động này không thể làm giảm bớt cơn say tàu của nàng ấy.
 
Mới khởi hành chưa đến nửa canh giờ mà nàng ấy đã ói đến đầu óc quay mòng mòng.
 
Mộ Ninh nhìn bộ dạng vật vã của nàng ấy, nàng nghĩ nghĩ, sau đó quyết định đi hỏi một chút xem có quả mơ, hoặc là có thuốc gì để giảm bớt cơn say tàu hay không.
 
Lúc nàng xuống lầu thì trùng hợp gặp được Trầm Liên mang vẻ mặt buồn khổ đứng ở chỗ ngoặt.
 
Mộ Ninh hiểu rõ đạo lý không nên xen vào chuyện của người khác.
 
Nàng nhẹ chân nhẹ tay mà đi vòng qua phía sau Trầm Liên, đáng tiếc tiếng bước chân nhỏ xíu như không có kia vẫn không thể thoát khỏi tai Trầm Liên.
 
Trầm Liên nhận thấy được động tĩnh, y bắn tới trước mặt đến Mộ Ninh như mũi tên.
 
Không chờ Mộ Ninh phản ứng lại, y “Bộp” một tiếng trực tiếp quỳ xuống.
 
Mộ Ninh theo bản năng mà lui về phía sau hai bước.
 
Trầm Liên cũng quỳ tiến lên phía trước hai bước.
 
Mộ Ninh thấy y như thế thì liền biết là đã gặp phải phiền toái.
 
Hai người không tiếng động mà tiến lùi, sau đó chấm dứt khi Trầm Liên không kiềm được trước.
 
Y uất ức mà ngẩng đầu nhìn Mộ Ninh, mang vẻ mặt đưa đám mà la lên: “Mộ tiểu thư!”
 
Một tiếng này suýt nữa đã gọi Mộ Ninh đi xuống đất chầu Diêm Vương.
 
Càng đáng sợ hơn chính là, Trầm Liên đường đường là thủ lĩnh của ám vệ hạng nhất nhưng lại mạnh mẽ nặn ra hai giọt nước mắt.
 
Mộ Ninh bị dọa không nhẹ.
 
Nàng ổn định tâm thần, do dự hỏi: “Trầm đại nhân bị trừ lương tháng sao?”
 
Trầm Liên đau khổ thê lương nói: “Có thể là sau này thuộc hạ không có lương tháng nữa rồi.”
 
Mộ Ninh không biết, thì ra hoàng thất giàu có cũng sẽ bóc lột thuộc hạ như vậy.
 
Nếu thật là như thế, vậy cũng không trách vì sao Trầm Liên lại kêu rên thành bộ dạng như như vậy được.
 
Nàng lấy thân phận người từng trải mà an ủi: “Cuộc sống rồi sẽ tốt lên thôi. Một thân bản lĩnh của Trầm đại nhân, cùng lắm thì có thể bán nghệ, giọng của Trầm đại nhân nhất định có thể mời chào không ít khách.”
 
Nói xong, nàng thấy sắc mặt Trầm Liên thay đổi mấy lần, có lẽ lời của nàng đã phát huy tác dụng.
 
Nhưng nếu không có tác dụng thì nàng cũng không nói ra được lời an ủi nào nữa.
 
Do đó, nàng liền tính công thành lui thân*.
(*công thành lui thân: sau khi thành công thì rút lui)
 
Còn chưa đi được một bước thì Trầm Liên lại tru lên.
 
“Khẩn cầu Mộ tiểu thư cứu thuộc hạ một mạng!”
 
Trải qua lần hoảng sợ vừa rồi, lần này Mộ Ninh bình tĩnh hơn nhiều.
 
Nàng thành khẩn trả lời: “Thật không dám giấu giếm, ta chỉ kiếm được một chút bạc, ta còn phải nuôi cả gia đình, có lẽ sẽ không nuôi Trầm đại nhân nổi đâu.”
 
“Mộ tiểu thư hiểu lầm rồi!” Trầm Liên lập tức nói: “Thuộc hạ muốn nhờ Mộ tiểu thư bôi thuốc cho điện hạ thay thuộc hạ.”
 
Mộ Ninh khó hiểu, bôi thuốc có liên quan gì với lương tháng.
 
Trầm Liên giải thích nói: “Vết thương của điện hạ tổn thương đến gân cốt, mấy ngày này vốn nên tĩnh dưỡng đàng hoàng, không nên cử động nhiều, nhưng điện hạ lại vì sớm ngày hồi kinh mà vẫn luôn không nghỉ ngơi. Điện hạ không thích người khác chạm vào, trừ ngày ấy đồng ý cho thuộc hạ chữa thương khẩn cấp thì điện hạ cũng không cho thuộc hạ bôi thuốc nữa. Bản thân điện hạ lại không coi trọng việc đó, nếu tiếp tục bỏ mặc, thuộc hạ sợ là thương thế của điện hạ sẽ tăng thêm.”
 
Nếu Yến Cảnh thật sự xảy ra chuyện gì, bất kể là Trầm Liên hay ám vệ thì cũng đều không thể thoái thác tội của mình, nói không chừng còn phải lấy cái chết để tạ tội.
 
Mạng còn không giữ được thì lương tháng đương nhiên cũng không còn.
 
Cuối cùng Mộ Ninh cũng hiểu rõ những lời mà Trầm Liên nói vừa rồi.
 
Nhìn ánh mắt khẩn cầu của Trầm Liên, nàng lộ vẻ bất đắc dĩ: “Điện hạ không muốn người khác chạm vào, đương nhiên là cũng sẽ không để ta bôi thuốc.”
 
“Được!” Trầm Liên vô cùng khẳng định.
 
Sau khi nhận thấy được ánh mắt nghi hoặc của Mộ Ninh, y lại bổ sung: “Thuộc hạ từng nghe Chiêu thái phi nương nương nói, điện hạ chỉ không ngại mỗi Mộ tiểu thư, nếu là Mộ tiểu thư, điện hạ nhất định sẽ bằng lòng.”
 
Trầm Liên nói không sai.
 
Từ khi còn bé Yến Cảnh đã không thích người khác chạm vào, dù là tắm rửa thì cũng sẽ cho lui hạ nhân, không cho ai hầu hạ.
 
Chỉ có Mộ Ninh là ngoại lệ.
 
Nhưng dù sao đó cũng là chuyện của trước khi bọn họ làm ầm ĩ đến mất tự nhiên với nhau.
 
Yến Cảnh của hiện tại chỉ sợ là không muốn nàng chạm vào mình nhất, có lẽ sự bình tĩnh suốt mấy ngày hôm nay cũng là đang biểu hiện giả dối ra trước mặt người của Tôn gia.
 
Nàng theo bản năng muốn từ chối.
 
Nhưng Trầm Liên lại bắt đầu thở ngắn than dài trước khi nàng mở miệng: “Điện hạ vốn có thể nhẹ nàng trốn mũi tên, chỉ chịu một vết thương ngoài da.”
 
Mộ Ninh: “…… Ta biết rồi, ta sẽ thử xem.”
 
Vì thế, một nén nhang sau, sau khi tìm thuốc cho Tích Lan xong, Mộ Ninh đi tới cửa phòng Yến Cảnh.
 
Nàng thật sự không muốn tiếp xúc nhiều với Yến Cảnh.
 
Nhưng Yến Cảnh cũng xem như là vì nàng nên mới bị thương cánh tay, nàng không thể cứ luôn thiếu phần ân tình này với hắn.
 
Nàng hít sâu một hơi, sau đó gõ cửa.
 
Bên trong cánh cửa không hề có động tĩnh.
 
Nàng lại thử gõ hai cái nhưng vẫn không có ai mở cửa.
 
Sau khi đợi một lúc lâu, nàng từ bỏ, xoay người định rời đi.
 
Nhưng lúc này, phía sau truyền đến tiếng cửa gỗ khép mở “Kẽo kẹt”.
 
Nàng quay đầu lại thì thấy Yến Cảnh đứng ở cửa: “Muội thật đúng là dễ từ bỏ.”
 
Mộ Ninh không phủ nhận: “Ta tưởng là điện hạ không ở đây.”
 
Yến Cảnh chăm chú nhìn nàng một lát rồi bỗng cười khẽ ra tiếng, khiến cho nàng có chút không thể hiểu được.
 
Hắn khẽ mở môi mỏng, giọng mềm nhẹ: “Ta còn tưởng rằng, muội sẽ không chủ động tìm ta nữa.”
 
Mộ Ninh im lặng.
 
Sau đó nàng nâng nâng cái khay trong tay, cúi đầu cho hắn thấy mục đích đến của mình: “Trầm đại nhân nói, điện hạ vẫn luôn không bôi thuốc, nếu điện hạ không chê thì để ta bôi thuốc giúp điện hạ được chứ?”
 
Sau khi nói xong lời này, nàng đợi hồi lâu nhưng cũng không nhận được câu trả lời.
 
Cuối cùng nàng nhịn không được mà ngẩng đầu lên, nhìn vào trong mắt Yến Cảnh.
 
Nó như đang hàm chứa những loại cảm xúc mà nàng không biết tên, nồng đậm và dày nặng đến mức khiến người ta không hít thở nổi, trong con ngươi còn phản chiếu bóng dáng nàng, nhìn vào đôi mắt ấy, nàng cứ như đang bị nhốt vào trong đó.
 
Tim không khống chế được mà hoảng loạn.
 
Nàng vội tránh tầm mắt: “Nếu điện hạ chê vậy ta sẽ đi mời Trầm đại nhân đến bôi thuốc cho điện hạ.”
 
Dứt lời, nàng định rời đi.
 
Nhưng người trước mặt lại nhìn ra ý đồ của nàng, hắn thu cảm xúc trong mắt lại, thoải mái nói: “Vào đi.”
 
Lúc này Mộ Ninh mới nâng mũi chân cứng đờ lên, yên lặng mà thay đổi phương hướng.
 
Nàng không khỏi cảm thán, lật mặt nhanh như thế, tâm tư nam tử thật đúng là khó dò.
 
Yến Cảnh ngồi xuống bên cạnh bàn.
 
Hắn rất tự giác mà vén tay áo lên, lộ ra cánh tay trắng hơn nhiều so với nam tử.
 
Vì vẫn luôn không xử lý, vả lại lúc tắm rửa hắn cũng không chú ý đến việc không đụng nước nên miệng vết thương đã trở nên lở loét sưng đỏ.
 
Đáy lòng Mộ Ninh run lên.
 
Nàng nhìn mà còn thấy đau, đã như vậy rồi nhưng Yến Cảnh vẫn có thể như không có việc gì.
 
Nàng gỡ dao găm mang theo bên người xuống, nhìn ánh mắt sắc bén như cũ của Yến Cảnh: “Xin điện hạ chịu đựng một chút.”
 
Yến Cảnh cười đáp: “Được.”
 
Mộ Ninh dựa theo những gì mà Trầm Liên dạy, xử lý phần bị lở loét, rồi lại theo từng trình tự mà bôi thuốc.
 
Từng bước nhìn như đơn giản nhưng lại tốn gần nửa canh giờ của nàng.
 
Sau khi xong xuôi mọi thứ, nàng như trút được gánh nặng.
 
Hẳn là không có sai lầm gì.
 
“Mấy ngày sau xin điện hạ chú ý một chút, không nên dùng tay phải để tránh tăng thêm thương thế.”
 
Nàng vừa nói vừa dọn thuốc, cuối cùng, nàng lấy khăn ra định lau khô dao găm.
 
Chủy thủ lại bỗng rời khỏi tay nàng, rơi xuống tay Yến Cảnh.
 
Tay trái hắn thưởng thức chủy thủ, chơi đến lông tơ Mộ Ninh dựng lên mấy cọng.
 
Lúc đang tự hỏi có phải hắn đang định tính sổ chuyện mà ba năm trước nàng đã gây ra phiền phức hay không.
 
Thì lúc này lại nghe hắn hỏi: “Muội đổi dao găm rồi?”
 
Mộ Ninh thành thật nói: “Cái lúc đầu đã bị mất lúc đối phó với Tuyết Hận hội.”
 
Hơn nữa, còn do Yến Cảnh làm mất.
 
Yến Cảnh không hề nhận ra.
 
Hắn đứng dậy chậm rãi đi ra phía sau Mộ Ninh, dùng tay trái xoa xoa cánh tay trái nàng.
 
Mộ Ninh theo bản năng mà muốn xoay người né tránh nhưng Yến Cảnh lại không cho nàng xoay người.
 
Nàng khó chịu mà nhíu mày: “Điện hạ?”
 
“Thanh đao này không xứng với muội.”
 
Yến Cảnh tự nói, sau đó cách lớp vải mà cởi bao da dùng để chứa dao găm được bó trên cánh tay Mộ Ninh xuống.
 
Theo tiếng bao da rơi xuống, Yến Cảnh đặt một vật vào trong tay Mộ Ninh.
 
Hắn nắm tay nàng, dùng vật trong tay nhẹ nhàng quơ ra phía trước, ấm trà thượng đẳng nháy mắt vỡ thành hai phần.
 
Nước trà thấm dọc theo mặt bàn chảy ra ngoài, từng giọt từng giọt rơi xuống trước mũi chân Mộ Ninh.
 
Yến Cảnh ghé vào bên tai nàng, chậm rãi nói: “Thanh đao này mới xứng với muội.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui