Sau khi thoát khỏi trúc mã bệnh kiều

Trở lại sống chung với Mộ gia tốt hơn so với tưởng tượng của Mộ Ninh một chút.
 
Trịnh thị muốn biểu hiện là bản thân rộng lượng thiện lương ở trước mặt Mộ Thành Dật, vậy nên dù là bà ta không thích Mộ Ninh, nhưng bên ngoài bà ta cũng làm rất tốt, ăn mặc chi phí mọi thứ đều không thiếu Mộ Ninh.
 
Chỉ cần Mộ Ninh không ra khỏi phòng thì cũng coi như tự tại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nàng cảm thấy, nếu cứ như vậy mà chờ đến đại hôn thì cũng không phải là quá khó.
 
Nhưng nàng nhanh chóng phát hiện ra là bản thân đã quá lạc quan rồi. 
 
Mấy ngày nay, trong Mộ phủ bận lên bận xuống, hôm nay phường vải tới đưa vải dệt, ngày mai tiệm trang sức tới đưa trâm thoa, đến ngày thứ ba lại thấy hai ngày trước chọn không ổn nên lại cho người tới đưa cái mới.
 
Một khung cảnh rối ren ầm ĩ, dù Mộ Ninh chỉ trốn ở một góc thì cũng biết được, bọn họ đang chuẩn bị cho Vạn Thọ tiết.
 
Vạn Thọ tiết là sinh nhật của hoàng đế.
 
Đây sinh nhật đầu tiên của tân đế kể từ khi đăng cơ đến nay, trong triều trên dưới đều hết sức chú trọng. 
 
Dựa theo quy củ, vào ngày Vạn Thọ tiết, hoàng đế và thần tử Đồng Khánh, quan viên tứ phẩm trở lên sẽ dẫn theo nhiều nhất ba danh gia quyến để vào cung tham gia tiệc Vạn Thọ. 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ba danh gia quyến, Trịnh thị với cả huynh muội Mộ Văn Trạm là vừa khéo.
 
Bọn họ chuẩn bị rất lâu, đặc biệt là Trịnh thị, vì để bản thân và con gái không bị gia quyến của quan viên khác so sánh nên bà ta đã hào phóng chi rất nhiều tiền, chuẩn bị tỉ mỉ từ đầu đến chân một phen.
 
Cái này vốn không liên quan với Mộ Ninh.
 
Nhưng không ngờ là lại có người tới kiếm chuyện.
 
Hôm nay, Tích Lan đi ăn trưa, Mộ Ninh cảm thấy mấy ngày nay nghỉ ngơi cũng đủ rồi, đang ở trong phòng định chờ lát nữa sẽ dẫn Tích Lan đi dạo trong kinh thành.
 
Đồng thời cũng nhìn xem có xiêm y nào có kiểu dáng đẹp hay không, để tìm chút cảm hứng rồi vẽ thêm nhiều mẫu xiêm y, chờ khi trở về Tê Châu thì sẽ đưa cho Viên chưởng quầy, sau đó hung hăng kiếm một khoản tiền.
 
Nhưng nàng chờ tới chờ lui, nửa canh giờ trôi qua rồi mà cũng không thấy Tích Lan trở về.
 
Nàng ý thức được Tích Lan đã xảy ra chuyện nên lập tức đi về hướng phòng bếp.
 
Còn chưa đến nơi thì đã nghe thấy một trận ầm ĩ.
 
Nàng theo tiếng mà đi đến, sau đó thấy được Tích Lan đang bị Trịnh thị quở trách ở tiền viện.
 
“Cái thứ vô sỉ! Sắp chết đến nơi rồi mà còn không chịu thừa nhận, ngươi cho rằng ngươi là người mà Mộ Ninh dẫn đến thì ta sẽ không thể ra tay với ngươi sao?”
 
Tích Lan đang bị người ta chèn ép.
 

Lúc này tư thế của nàng ấy có thể nói là có chút khuất nhục, nhưng vẻ mặt nàng ấy lại quật cường.
 
Trên đường tới kinh thành, nàng ấy đã nghe Mộ Ninh nói đủ điều về Mộ gia.
 
Đối với Mộ gia, cũng như đối với vị kế mẫu của Mộ Ninh, lòng nàng ấy luôn mang oán giận.
 
Ở trước mặt người như vậy, nàng ấy không muốn cúi đầu: “Ta là người của tiểu thư, muốn phạt thì cũng chỉ có tiểu thư mới có thể phạt ta.”
 
“Phản rồi!” Trịnh thị nổi giận quát: “Vào Mộ gia ta thì không có người nào mà ta không thể trách phạt được!”
 
Nói xong, bà ta ra hiệu cho Xuân Tuệ - người của bà ta ra tay.
 
Xuân Tuệ nhận được mệnh lệnh thì lập tức giơ tay lên, nhưng mới hạ được nửa đường thì mu bàn tay chợt đau rát.
 
Ả lập tức hoảng sợ mà rút tay về, trên tay ả lại có thêm một vết máu!
 
Ả nhìn chăm chú về phía trước, chỉ thấy Mộ Ninh không biết đã đứng phía sau Tích Lan từ khi nào, trong tay còn đang cầm một cành liễu.
 
Hiển nhiên vết thương kia là do Mộ Ninh làm.
 
Mộ Ninh không thèm liếc nhìn ả cái nào.
 
Khoé môi nàng hơi giơ lên, sau đó cười hiền lành vô hại với hai người đang chèn ép Tích Lan.
 
“Công phu của ta còn chưa đến nơi chốn mà hai vị đã muốn giúp ta luyện tập rồi à?”
 
Hai người kia vừa nghe xong thì vô thức buông lỏng tay.
 
Mới vừa rồi Mộ Ninh thần không biết quỷ không hay mà xuất hiện, còn đả thương Xuân Tuệ trong nháy mắt. Lúc này trong mắt bọn họ, nàng có thể nói là thần bí khó lường.
 
Bọn họ chưa từng tập võ, chỉ cần bọn họ hiểu được một chút thì sẽ biết là Mộ Ninh chỉ dùng chút công phu để làm tăng tốc độ di chuyển mà thôi.
 
Một cú đánh về hướng Xuân Tuệ vừa rồi, tuy trên mặt nàng biểu lộ nhẹ nhàng nhưng thực ra nàng đã dùng bảy tám phần sức lực.
 
Nhưng chỉ cần nàng giả vờ bình tĩnh thì cũng đủ để hù bọn họ rồi.
 
Trịnh thị cũng không giả vờ nữa.
 
Trong mắt bà ta, dù Mộ Ninh trở thành võ lâm cao thủ thì Mộ Ninh vẫn là tiểu nha đầu mặc bà ta gây khó dễ.
 
Lúc này Mộ Thành Dật không ở đây, bà ta cũng lười giả vờ mang vẻ hòa ái dễ gần.
 
Bà ta khinh thường nói: “Mộ Ninh, ngươi mới ở bên ngoài ba năm mà đã không có quy củ như thế. Nha hoàn ngươi dẫn theo không tự xưng một tiếng ‘nô tỳ’ thì thôi, lại còn dám làm càn như vậy. Phá hoại xiêm y của chủ tử mà còn dám mạnh miệng không nhận sai!”
 
Mộ Ninh nâng Tích Lan dậy, nhàn nhạt nhìn về phía Trịnh thị.

 
“Bà nói sai hai việc rồi. Đầu tiên, là ta không cho Tích Lan xưng ‘nô tỳ’, tuy ta uỷ khuất muội ấy hầu hạ ta, nhưng ta và muội ấy không khác gì tỷ muội với nhau. Về chuyện xiêm y của chủ tử mà bà nói, ta cũng không biết xiêm y của ta bị phá hoại khi nào.”
 
Trịnh thị lấy xiêm y trong tay nha hoàn khác, rồi ném đến trước mặt Mộ Ninh.
 
“Ngươi nhìn đi! Đây là xiêm y mà ta sai người chuẩn bị cho Nhạc nhi, là xiêm y sẽ mặc vào ngày Vạn Thọ tiết! Còn chưa mặc thì đã bị nha đầu của ngươi hất nước nóng vào!”
 
Mộ Ninh nghe vậy, vẻ mặt rốt cuộc cũng có chút lo lắng.
 
Nàng lập tức quan sát Tích Lan từ trên xuống dưới: “Có bị nóng không?”
 
Sau khi nhìn thấy Mộ Ninh, sự cứng cỏi của Tích Lan lúc vừa rồi lập tức tiêu tan hết.
 
Nàng ấy hít hít cái mũi: “Tiểu thư, ta không sao. Xiêm y đó không phải do ta hắt, rõ là người nọ tự làm dơ, sau đó người nọ làm ta té rồi vu tội cho ta.”
 
“Còn dám nói dối!” Hai mắt Trịnh thị trợn lên: “Mộ Ninh, nếu ngươi muốn bao che cho ả, vậy thì vì tổ tông quy củ, hôm nay ta phải phạt ngươi chung!”
 
Mộ Ninh nghe bà ta nói như thế, không những không cảm thấy sợ hãi mà còn cười ra tiếng.
 
“Ba năm không gặp, sao di nương lại đi kể chuyện cười như thế. Mộ gia làm gì có tổ tông quy củ? Không cần ta nhắc nhở di nương chứ, quy củ trong miệng di nương đều là học từ Tôn gia.”
 
Lời mà Mộ Ninh nói thành công làm mất hết thể diện cuối cùng của Trịnh thị.
 
Hai chữ “Di nương” chói tai kia cùng với những câu nói vạch rõ sự thật đều làm bà ta mất đi lý trí.
 
Bà ta quát: “Hộ vệ! Tìm hộ vệ tới đây cho ta! Bắt hết hai người bọn họ cho ta, hôm nay ta nhất định phải dùng gia pháp của Mộ gia ta!”
 
Mộ Ninh nghe xong thì chỉ thấy buồn cười.
 
“Nói thế nào thì phụ thân cũng là quan viên tam phẩm, sao trong nhà lại không mua nổi quả óc chó vậy? Nếu trong phủ thiếu bạc thì di nương cứ nói với ta, ta có thể mua quả óc cho cho di nương ăn, đừng mất trí đến nỗi quên mất cái thứ gọi là gia pháp đó đều là noi theo Tôn gia.”
 
Trịnh thị tức giận đến mức cả người phát run, trước khi hộ vệ đến thì bà ta cũng không có cách nào để đối phó Mộ Ninh.
 
Bà ta chỉ có thể cho bọn hạ nhân bao vây hai người, không cho hai người chạy trốn.
 
Hộ vệ tới rất nhanh, còn mang theo một cây thước.
 
Thước dài ba thước, chiều ngang hai tấc, dày chừng một lóng tay, phía trên khắc chi chít chữ, toàn là cái thứ gọi là gia huấn.
 
Trịnh thị cầm cây thước trong tay, bà ta lập tức có được tự tin của một chủ mẫu gia đình.
 
Bà ta cầm cây thước rồi chỉ Mộ Ninh, quát tháo ra lệnh nói: “Bắt lấy bọn chúng cho ta!”
 

So với cảm xúc kích động của Trịnh thị, thì từ đầu đến cuối Mộ Ninh vẫn luôn bình tĩnh.
 
Khi hộ vệ ùa đến trước mặt nàng, nàng móc một khối lệnh bài ra.
 
“Ta thật muốn nhìn xem, ai dám đụng đến ta.”
 
Những hộ vệ đó không thấy rõ vật trong tay nàng, nhưng nghe nàng nói như thế thì tất cả đều dừng động tác.
 
Tay Mộ Ninh cầm lệnh bài, dù ngón tay nàng đã che các chữ lại nhưng con rồng trên đó vẫn rất dễ thấy được.
 
Vật có khắc hình rồng đều là do hoàng đế ngự ban.
 
“Đây là tiên đế ban cho ta, đối với người cầm này lệnh bài này, quan viên dưới tam phẩm không được dùng tư hình với người đó.”
 
Các hộ vệ vừa nghe xong thì lập tức không dám hành động nữa.
 
Tuy có mệnh lệnh của phu nhân, nhưng dù phu nhân lớn thì cũng không lớn hơn hoàng đế được.
 
Trịnh thị cũng có vẻ lo lắng, nhưng bà ta đang nghi ngờ là Mộ Ninh lừa bà ta.
 
Nhưng Mộ Ninh thực sự có gan làm loạn, giả lời nói của tiên đế như vậy sao? Đó chính là trọng tội.
 
Mộ Ninh mang vẻ mặt dửng dưng mà nhìn về phía bà ta: “Nếu di nương không tin thì có thể đi hỏi phụ thân một chút.”
 
Trịnh thị hung hăng cắn chặt khớp hàm, chỉ có thể trơ mắt nhìn Mộ Ninh nghênh ngang dẫn Tích Lan rời đi.
 
Mộ Ninh dẫn Tích Lan ra khỏi phủ.
 
Vừa bước ra khỏi cửa phủ, Tích Lan liền hưng phấn nói: “Tiểu thư, thì ra trên người của người còn có thứ bảo bối này! Sao lúc ở Tê Châu ta chưa từng thấy người dùng vậy?”
 
Đôi mày thanh tú của Mộ Ninh nhướng lên: “Bởi vì những lời vừa rồi đều là ta nói bừa.”
 
Trịnh thị làm thế nào cũng không tưởng tượng ra được, Mộ Ninh lại thật sự không kiêng dè như vậy.
 
Tích Lan cũng không nghĩ tới, tiểu thư nhà nàng ấy lại lớn gan như thế.
 
Nàng ấy hạ giọng nói: “Tiểu thư, người không lo là sẽ bị phát hiện sao? Nếu chuyện này bị lật tẩy thì không ổn đâu!”
 
Mộ Ninh cười nói: “Trịnh thị chưa gặp vật ngự ban bao giờ, thấy phía trên có hình rồng là có thể hù được bà ta.”
 
“Nhưng chắc chắn là bà ta sẽ nói cho Mộ thượng thư.”
 
“Thì có sao? Người như Mộ Thành Dật sẽ không cho phép trong nhà có chuyện xấu truyền ra, ảnh hưởng đến con đường làm quan của ông ta. Dù ông ta biết thì cũng sẽ giấu việc này xuống, chuyện ầm ĩ này không ra khỏi Mộ phủ được đâu.”
 
“Vậy thì Mộ thượng thư nhất định sẽ trách phạt tiểu thư.” Lòng Tích Lan vẫn tràn đầy lo lắng: “Đều là ta sai, nếu vừa rồi ta nhận sai thì tốt rồi.”
 
Mặt Tích Lan rầu rĩ, Mộ Ninh thấy vậy thì nhịn không được mà điểm điểm đầu nàng ấy.
 
Sau đó nàng lại dùng sức xoa xoa mặt Tích Lan.
 
Mãi đến khi Tích Lan bất chấp những phiền não đó mà hô đau thì nàng mới buông lỏng tay, bày ra điệu bộ đứng đắn.
 

“Tích Lan, không phải lỗi sai của mình thì không cần nhận. Ta và Trịnh thị đều xem nhau là cái dằm trong lòng, dù không có chuyện của ngươi hôm nay thì bà ta cũng sẽ tìm chuyện khác để nhằm vào ta. Về phần Mộ Thành Dật, ta luôn có cách, nếu thật sự không được thì ta mang Chiêu thái phi ra là được, đến lúc đó nhiều nhất là bị mắng một trận mà thôi.”
 
Mộ Thành Dật và Tôn gia bất hoà khiến cho Chiêu thái phi vẫn luôn có ý kiến với ông ta.
 
Từ trước Mộ Thành Dật đã muốn nịnh bợ nhà mẹ đẻ của Chiêu thái phi - Du gia, hiện giờ Mộ Văn Nhạc sắp được gả cho Yến Cảnh, không thể thiếu việc vào cung gặp Chiêu thái phi, cho nên ông ta cũng không muốn Chiêu thái phi vì ông ta mà ghét con gái bảo bối của ông ta, hoặc là làm khó nó.
 
Vì vậy ông ta phải giảm bớt sự bất mãn của Chiêu thái phi đối với ông ta.
 
Ngày hồi kinh, lời mà Yến Cảnh nói đã biểu lộ sự yêu thương của Chiêu thái phi đối với Mộ Ninh.
 
Mộ Ninh biết, Mộ Thành Dật biết được điểm này thì trên mặt ông ta nhất định sẽ không biểu hiện sự bài xích và chán ghét nàng ra ngoài, cũng sẽ không làm bất cứ chuyện gì để lại dấu vết, tránh cho nàng bẩm báo với chỗ Chiêu thái phi.
 
Mộ Ninh đặt tay lên vai Tích Lan: “Cho nên hiện tại chúng ta đi chơi một hồi, chờ sau khi Mộ Thành Dật về phủ rồi trở về nghe mắng hai câu là được rồi.”
 
Rốt cuộc Tích Lan cũng nở nụ cười.
 
Nàng ấy mang ý cười dạt dào mà gật gật đầu: “Được, đều nghe tiểu thư!”
 
Mộ Ninh dẫn Tích Lan đến Thành Đường viên.
 
Thành Đường viên là nhà hát nổi tiếng nhất trong kinh thành, Mộ Ninh nghĩ Tích Lan thích xem hí kịch nên liền dẫn nàng ấy đến chỗ này.
 
Lại không ngờ rằng, rạp hát này rất được hoan nghênh, muốn tới xem hí kịch thì phải đặt chỗ ngồi trước.
 
Hôm nay các nàng không xem được, Mộ Ninh liền nghĩ, thế thì đặt trước mấy ngày vậy.
 
Kết quả lại được báo là các chỗ ngồi cho đến tháng sau đều đã được đặt hết.
 
Như thế, các nàng cũng chỉ có thể từ bỏ.
 
Mộ Ninh không khỏi cảm thấy có chút đáng tiếc, nàng muốn cho Tích Lan nghe hí kịch để che đi ký ức xấu ở Mộ gia.
 
Hết cách, bọn họ chỉ có thể đổi sang nhà hát khác.
 
Các nàng thất vọng mà rời đi, nhưng chưa đi xa thì chạy đường* của nhà hát đã đuổi theo các nàng.
(*chạy đường: cách gọi người phục vụ ở thời xưa, giống nghĩa với ‘tiểu nhị’)
 
“Xin hai vị hãy dừng bước. Có một vị khách đã đặt phòng riêng và vẫn còn dư chỗ, nếu hai cô nương không ngại thì có thể đặt chung phòng với vị đó.”
 
Mộ Ninh thấy mặt Tích Lan mang vẻ chờ mong, nàng cười nói: “Không ngại, xin tiểu ca hãy dẫn đường.”
 
Lúc lên cầu thang, Tích Lan nhẹ giọng nói với Mộ Ninh: “Tiểu thư, cũng không biết người trong phòng đó có phải là một vị công tử hay không. Nếu đúng như thế thì nói không chừng là có duyên với tiểu thư đó, trong thoại bản đều viết như vậy.”
 
Mộ Ninh không muốn đả kích nàng ấy, nên liền hùa theo nói: “Đúng thế, là một vị công tử tuyệt sắc thì càng tốt.”
 
Sau khi cửa phòng được mở ra, Mộ Ninh phát hiện bên trong quả là có một vị công tử tuyệt sắc đang ngồi.
 
Mà cái gọi là duyên phận trong thoại bản lại chính là nghiệt duyên.
 
Vị kia công tử hữu duyên kia thế mà lại là Yến Cảnh.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận