Thành Đường viên, trong phòng tại lầu hai.
Mộ Ninh và Tích Lan đang song song ghé vào lan can, từ vị trí của các nàng thì có thể xem không sót phần kịch nào.
Trên sân khấu kịch, một đôi đào kép đang diễn tiết mục chia ly.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tay áo dài của nữ tử che mắt, giọng hát từ tay áo uyển chuyển mà truyền ra, khổ thê ai oán, khiến người ta cảm động.
Tích Lan xem đến mắt chứa lệ nóng, Mộ Ninh ở bên cạnh lại ngáp một cái thật to.
Dù là gánh hát hạng nhất của Thành Đường viên nhưng cũng không thể khiến nàng đồng cảm.
“Mộ tiểu thư không thích vở kịch này sao?”
Mộ Ninh nghe vậy thì xoay người lại, nhìn về phía Yến Cảnh đang ngồi cách nàng một bàn.
Dù đã xem kịch được một lúc, nhưng nàng vẫn cảm thấy có chút bất ngờ, không ngờ là sẽ gặp Yến Cảnh ở rạp hát.
Nàng cũng không biết Yến Cảnh thích xem hí kịch.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
So ra thì Yến Cảnh lại không bất ngờ khi nhìn thấy các nàng.
Thái độ của hắn rất hiền hoà, không chỉ cho hai người Mộ Ninh vào cùng phòng để xem kịch, mà còn cho phép một nha hoàn như Tích Lan vào ngồi cùng.
Quan trọng nhất là hắn không thu tiền của các nàng.
Sự hiền lành của Yến Cảnh làm Mộ Ninh thả lỏng.
Nàng thành thật trả lời: “Ta không thích xem kịch cho lắm.”
Hôm nay nàng tới chỗ này đều là vì Tích Lan.
Yến Cảnh “À” một tiếng rồi cầm lấy chén trà trên bàn, nhấp ngụm trà.
Mộ Ninh nhìn cánh tay phải cử động linh hoạt của hắn thì chợt nhớ đến vết thương của hắn.
Vào ngày đến kinh thành, vết thương của hắn đã kết vảy, hiện tại nhìn động tác của hắn tự nhiên như thế, chắc là đã khỏi hẳn.
Nàng yên lặng thu hồi tầm mắt, lại nhìn sang một bên, sau khi hai người trên sân khấu chia ly, Tích Lan không ngừng hít hít mũi.
Bộ dạng này còn bi thương hơn nhiều so với mấy người trên sân khấu.
Mộ Ninh lấy khăn lau nước mắt cho nàng ấy: “Ngươi khóc như vậy có phải là có chút khoa trương rồi không, đây chẳng phải là tiết mục thường thấy hay sao?”
“Không giống nhau.” Tích Lan nức nở nói: “Đào kép ở Thành Đường viên đẹp hơn nhiều so với những đào kép mà ta từng xem trước đây, hai người bọn họ đẹp như vậy, xứng đôi như vậy mà còn chia lìa như thế, thật khiến người ta đau lòng. Nếu bọn họ có thể đầu bạc không xa nhau thì tốt rồi.”
Lần đầu tiên Mộ Ninh biết được, Tích Lan lại là người nhìn mặt như vậy.
Hơn nữa dưới lớp trang điểm đậm như thế thì sao nàng ấy nhìn ra được người ta đẹp?
“Ta cảm thấy Tích Lan cô nương nói không sai, người xứng đôi nên ở bên nhau.”
Yến Cảnh nói xong thì nghiêng người nói với Trầm Liên: “Ngươi đi bảo bọn họ sửa kịch lại.”
Mặt Mộ Ninh lộ ra vẻ kinh ngạc.
Kịch của rạp hát này có thể nói sửa là sửa sao?
Bây giờ quyền thế còn có thể làm khó người khác như vậy à?
Trong sự kinh ngạc của Mộ Ninh, Trầm Liên đi xuống lầu tìm bầu gánh, lúc y trở lên thì tiết mục trên sân khấu kịch đã thay đổi.
Vừa rồi một đôi mới đường ai nấy đi bây giờ đã nắm tay nhau trở lại sân khấu, gương vỡ lại lành.
Mộ Ninh không khỏi cảm khái: “Không hổ là thân vương, sửa kịch thì chỉ cần nói có một câu.”
“Mộ tiểu thư hiểu lầm, sở dĩ ta có thể bảo bọn họ sửa kịch, không phải vì ta là thân vương.” Yến Cảnh vân đạm phong khinh nói: “Mà là vì Thành Đường viên này là của ta.”
Mộ Ninh kinh ngạc xong thì bừng tỉnh đại ngộ.
Thì ra đây là sức mạnh của tiền bạc.
Sau đó Mộ Ninh mới nhận thức được lý do mà Thành Đường viên có thể trở thành ‘nhân tài kiệt xuất’ trong kinh thành.
Chỉ vì một câu của Yến Cảnh, tiết mục lập tức thay đổi.
Nhưng đào kép hát hí khúc kia lại như đã tập kịch rất nhiều lần, không hề bị ‘khớp’ mà vẫn cứ hát tiếp.
Trong khoảng thời gian đó, họ không chút tạm dừng hay bị vấp gì.
Trong tiếng hát ngân nga ấy, khán giả nghênh đón kết thúc viên mãn.
Tích Lan cũng đã sớm dừng khóc thút thít mà không ngừng vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Chờ đến lúc hạ màn, Mộ Ninh cảm tạ Yến Cảnh: “Đa tạ điện hạ đã chia chỗ ngồi với chúng ta, còn vì thỏa mãn nguyện vọng của Tích Lan mà sửa kịch lại.”
“Sửa kịch là chuyện dễ bàn, bản thân ta cũng không thích vở kịch có tình nhân chia ly. Về chuyện chia chỗ ngồi, nếu Mộ tiểu thư thật lòng muốn đáp tạ thì ta quả là có chuyện muốn làm phiền Mộ tiểu thư.”
Mộ Ninh cẩn thận hỏi: “Chuyện gì?”
Yến Cảnh chậm rãi phun ra ba chữ: “Chọn lễ vật.”
Vạn Thọ tiết sắp đến, Yến Cảnh thân là thân vương nên cũng phải thượng cống*.
(*thượng cống: dâng lễ vật lên)
Vì để chọn cho hoàng đế một phần hạ lễ độc nhất vô nhị, Yến Cảnh dẫn Mộ Ninh tới Doanh Bảo các.
Doanh Bảo các là một cửa hàng kỳ bảo.
Vật được mua bán đều là kỳ trân dị bảo khó tìm trên đời, người đến giao dịch không phú thì quý.
Nhưng cũng không phải có tiền là có thể có được báu vật.
Muốn có được báu vật thì nhất định phải thông qua đấu giá.
Dường như Yến Cảnh đã đặt chỗ trước.
Sau khi bọn họ tiến vào Doanh Bảo các, người trong tiệm trực tiếp dẫn bọn họ lên lầu hai, vào một phòng ngăn* nhỏ có tầm nhìn tốt nhất.
(*phòng ngăn: phòng có vách ngăn)
Sau khi ngồi xuống, buổi đấu giá còn chưa bắt đầu.
Mộ Ninh không có đầu mối về lễ vật mừng thọ nên liền hỏi Yến Cảnh lúc trước đã từng tặng hoàng đế cái gì.
Yến Cảnh suy nghĩ một chút rồi mới nhớ lại: “Thượng cống vào Tết Âm Lịch năm nay, ta tặng hoàng huynh một bức tượng mỹ nhân bằng vàng.”
Đôi mắt đẹp của Mộ Ninh sáng ngời: “Bệ hạ thích mỹ nhân sao?”
“Không biết. Nhưng sau khi hoàng huynh nhận lễ vật thì cũng không mang vẻ hài lòng gì.”
Mộ Ninh cảm thấy kỳ quái: “Tượng mỹ nhân đó có kiểu dáng như thế nào?”
“Không giống người thường.” Sai khi tổng kết lại, Yến Cảnh bổ sung: “Có chút giống với thiếu phó dạy chúng ta hồi còn bé.”
Có một lần, lúc Mộ Ninh tiến cung thì Yến Cảnh vẫn chưa tan học, Chiêu thái phi liền dẫn nàng đi tìm Yến Cảnh.
Lần đó nàng từng gặp vị thiếu phó này một lần.
Theo ấn tượng của nàng, vị thiếu phó kia khác với những phu tử bình thường, không những không gầy yếu mà còn lưng hùm vai gấu, bụng phệ, và để lại cho nàng ấn tượng sâu sắc nhất chính là đôi mắt của ông ấy.
Nàng tưởng tượng một chút về tượng mỹ nhân có phần tương tự với vị thiếu phó kia, sau đó nàng không khỏi rùng mình một cái.
Nhưng Yến Cảnh lại cảm thán nói: “Ta cảm thấy tượng mỹ nhân kia rất đặc biệt, ta còn tưởng là hoàng huynh chắc chắn sẽ thích, ai ngờ hoàng huynh suýt nữa đã đập bể nó.”
Mộ Ninh nhìn về phía Yến Cảnh, thấy mặt hắn lộ vẻ khó hiểu, nghĩ thầm có lẽ cữu cữu nàng nói không sai, ánh mắt của Yến Cảnh cũng liều mạng như hắn.
Mộ Ninh khuyên nhủ: “Sau này điện hạ ăn nhiều cẩu kỷ thêm đi.”
Yến Cảnh nhẹ giọng: “Vì sao?”
Mộ Ninh nghiêm túc nói: “Thanh lọc gan, dưỡng sinh.”
Còn sáng mắt nữa.
Trong khoảng thời gian hai người trò chuyện thì có một người sải bước đi lên bục ở lầu một.
Bục cao đó nằm ở giữa các ghế, bày thành một hình tròn.
Sau khi hắng giọng, người nọ lớn tiếng nói: “Cảm tạ các vị đã đến Doanh Bảo các, Trương mỗ có lễ.”
Dứt lời, ông chắp tay xoay người, khom người hành lễ với mọi hướng.
Mộ Ninh suy đoán, hẳn ông chính là lão bản* của Doanh Bảo các.
(*lão bản: ông chủ)
Sau khi hành lễ xong, Trương lão bản nói: “Quy tắc đấu giá hôm nay của chúng ta rất đơn giản, lấy vàng vụn ném vào bình, người đầu tiên ném vào là có thể thắng được trân bảo.”
Nói xong, ông vỗ vỗ tay.
Sau khi tiếng vỗ tay vang lên, chạy đường bưng một chiếc bình có miệng thấp lên.
Mộ Ninh từ phía trên nhìn xuống mà còn không thấy rõ cái miệng bình đó đâu, nàng phỏng đoán, miệng bình có lẽ chỉ lớn bằng ngón tay cái.
Muốn quăng vàng vụn vào, thật sự không phải chuyện dễ.
Sau khi giải thích quy tắc xong, ông liền trực tiếp đi vào nội dung chính.
Món đồ được đấu giá đầu tiên chính là một thanh bảo kiếm chém sắt như chém bùn.
Mộ Ninh không hiểu về vũ khí cho lắm, nhưng nàng cũng có thể nhìn ra được từ biểu cảm của những người khác, thanh kiếm này có lẽ là một thứ vũ khí sắc bén hiếm có.
Nhưng Mộ Ninh lại thấy được thứ tốt hơn.
Nàng cúi đầu nhìn dao găm ngọc trúc đang treo bên hông, so với con dao găm tinh xảo này thì bảo kiếm đó thật sự không lọt vào mắt nàng được.
Món đồ được đấu giá thứ hai là chậu hoa được điêu khắc từ loại ngọc tốt nhất, phía trên còn rũ xuống một trăm đồng tiền vàng.
Liếc mắt nhìn một cái thì chỉ thấy đầy vẻ xa hoa lãng phí.
Nếu lấy cái này để tặng thì nhất định là rất nở mày nở mặt.
Nhưng Mộ Ninh lại lần nữa cúi đầu nhìn ngọc trúc bên hông.
Lúc đưa mắt nhìn về phía chậu hoa vàng ngọc kia một lần nữa thì nàng chỉ thấy chậu hoa đó quá mức thô tục, dù là ngọc hay chạm trổ thì dường như đều không linh động bằng cái của nàng.
Lúc món đồ đấu giá thứ ba được trình lên thì nó mới chân chính hấp dẫn được sự chú ý của Mộ Ninh.
Chỉ là phần để ý này không phải là vì chọn lễ vật cho hoàng đế, mà là do chính nàng nhìn trúng.
Đó là mấy cuộn vải sợi huyễn, đặc sản của Phong Diên quốc.
Vải sợi huyễn được làm từ tơ của huyễn tằm – con tằm chỉ có duy nhất ở Phong Diên quốc.
Huyễn tơ tằm đặt dưới ánh sáng thì nhìn như có ánh sáng lấp lánh đang chuyển động, sau khi thêu các kiểu hoa văn lên thì từng hình dạng của hoa văn đều trở nên sống động, ánh sáng thay đổi thì sẽ để lộ ra các kiểu hình dáng khác nhau.
Huyễn tằm nhả ít tơ, tuổi thọ ngắn, vì vậy sợi huyễn này rất hiếm có, vải sợi huyễn lại càng hiếm hơn.
Mộ Ninh cũng chỉ đọc được trong sách, đây vẫn là lần đầu tiên nàng được tận mắt chứng kiến.
Nàng có chút rung động.
Nếu mang vải sợi huyễn này về Tê Châu làm bảo vật trấn cửa hiệu Tôn gia, vậy thì cũng có thể xây dựng nên thương hiệu của Tôn gia.
Sau khi suy xét một phen, nàng hạ quyết tâm rồi nói với Yến Cảnh: “Điện hạ, ta tạm rời đi một lát được không?”
Yến Cảnh nhìn ra suy nghĩ của nàng: “Nếu Mộ tiểu thư thích, vậy ta nói Trầm Liên giành cho Mộ tiểu thư là được.”
Mộ Ninh lắc lắc đầu: “Đây là thứ mà ta muốn, ta muốn tự mình giành lấy.”
Quan trọng là, nàng không muốn vì loại chuyện nhỏ này mà lại nợ ân tình của Yến Cảnh.
Yến Cảnh nhìn thật sâu vào đôi mắt nàng, không hề phản đối.
Mộ Ninh lập tức dẫn Tích Lan xuống lầu.
Hai người đến trước bục, dùng bạc đổi thành chút vàng vụn, sau đó tham gia vào nhóm ném vàng vụn vào bình.
Người ném vàng vụn vào bình phần lớn là hộ vệ của nhà có tiền, hai cô nương như Mộ Ninh và Tích Lan thực sự rất hiếm thấy.
Bởi vậy những người xung quanh đều đưa mắt quan sát hai nàng.
Trong đó có chút tò mò, nhưng đa phần đều là ánh mắt thưởng thức đầy suồng sã.
Mộ Ninh không để ánh nhìn chăm chú của bọn họ ở trong lòng mà chỉ nhìn chằm chằm vào cái bình kia.
Vì nam tử không quá để tâm đến vải dệt nên không có nhiều người tranh giành cho lắm.
Chỉ hai ba người là đến phiên Mộ Ninh.
Trong một phòng ngăn tại lầu hai, hai gã công tử ca ngồi cùng nhau.
Công tử ngồi bên lan can, tay ôm mỹ nhân nhưng ánh mắt lại sáng quắc mà nhìn chằm chằm Mộ Ninh ở dưới lầu.
“Mộ huynh, ngươi tới xem, tiểu nương tử kia thật là đẹp!”
Sau khi Mộ Văn Trạm hôn nữ tử đang ngồi trên đùi xong thì hắn ta dịch nữ tử đó sang một bên, dời bước đến bên cạnh lan can.
“Chu huynh nói ai? Ta xem xem.”
Nói, hắn ta nhìn xuống phía dưới.
Mộ Ninh quá dễ khiến người khác chú ý nên hắn ta liếc mắt một cái là liền thấy được.
Vừa rồi hắn ta mới vì lời của công tử kia mà xuân tâm nhộn nhạo, bây giờ đã lập tức bình tĩnh trở lại: “Mộ Ninh? Sao nó lại ở đây?”
Chu Đình nghe Mộ Văn Trạm nhắc đến tên này: “Đây là muội muội khác mẹ của ngươi à?”
Mộ Văn Trạm không kiên nhẫn mà gật gật đầu: “Chính là nó.”
Bởi vì Mộ Ninh hồi kinh nên Trịnh thị và Mộ Văn Nhạc phiền muộn suốt nhiều ngày, ngày nào cũng lèm bèm với hắn ta khiến hắn ta không chịu nổi sự phiền phức đó.
Nghĩ vậy, trong lòng hắn ta chợt nảy lên một suy nghĩ.
Hắn ta nhìn về phía Chu Đình: “Chu huynh cảm thấy Nhị muội của ta thế nào?”
Chu Đình vuốt cằm nói: “Xinh đẹp động lòng người, thướt tha lả lướt, thật khiến lòng người ta ngứa ngáy.”
Mộ Văn Trạm cười gian nói: “Nếu Nhị muội của ta có thể làm thiếp của Chu huynh thì cũng coi như là nó tốt số.”
Hai mắt Chu Đình sáng ngời: “Mộ huynh bằng lòng giao muội muội cho ta?”
“Chu huynh coi trọng, đương nhiên là ta bằng lòng. Chỉ là có lẽ nó không giống với nữ tử khác, không nghe lời cho lắm.”
“Cô nương này sao, không nghe lời thì cũng có mùi vị khác.” Chu Đình nâng cô nương đang ngồi trên người gã dậy, sửa sang lại quần áo, sau đó tự tin nói: “Nếu Mộ huynh không ngại, vậy ta sẽ đi gia tăng tình cảm với lệnh muội một chút.”
Mộ Văn Trạm vẫy vẫy tay: “Vậy chúc Chu huynh ôm được mỹ nhân về.”