Mỗi người ném vàng vụn vào bình đều có ba cơ hội.
Mộ Ninh đã dùng hai lần nhưng vẫn chưa ném vào được.
Nàng miếng vàng vụn trong tay, nhắm chuẩn miệng bình, nhớ lại lúc ở Tê Châu, khoảnh khắc mà Yến Cảnh dạy nàng ném dao găm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng điều chỉnh tư thế, sau khi hít sâu thì quyết đoán giơ tay ném.
Nhưng vào khoảnh khắc nàng ném vàng vụn thì thì một người bỗng đụng trúng người nàng.
Cơ thể nàng nghiêng qua, hướng ném cũng bị lệch.
Lần chắc chắn nhất mà cũng không với tới bên cạnh bình nỗi.
Trương lão bản thương tiếc nói: “Thật tiếc quá vị cô nương này đã dùng hết ba cơ hội, xin cô nương hãy xếp hàng lại từ đầu.”
Mộ Ninh mất cơ hội, nàng quay lại nhìn kẻ đầu têu.
Vốn dĩ người xếp hàng đều là hộ vệ hoặc gia phó, nhưng người lại mặc trang phục thiếu gia.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trực giác nàng cho biết, người tới không có ý tốt.
“Đụng đến tiểu thư là tại hạ thất lễ, để tại hạ bồi tội với tiểu thư.”
Chu Đình nói là bồi lễ nhưng hai mắt lại nhìn chằm chằm vào Mộ Ninh.
Lúc ở Tê Châu, Mộ Ninh đã từng ‘vô tình’ bị đụng nhiều lần.
Không ngờ là, cách trêu chọc cô nương ở kinh thành cũng không khác gì so với ở Tê Châu.
Tuy tiếc là Mộ Ninh không có được vải sợi huyễn, nhưng nàng cũng không muốn dây dưa trước mặt nhiều người.
Nàng gật gật đầu rồi định rời đi, nhưng Chu Đình lại dây dưa không thôi.
Gã trực tiếp nắm chặt cánh tay nàng, khiến nàng dừng bước.
“Tiểu thư đừng rời đi gấp. Nếu là tại hạ sai, vậy tại hạ thắng khúc vải đó rồi tặng cho tiểu thư làm vật bồi thường có được không?”
Mộ Ninh nhìn cánh tay gã, trong lòng sinh ra bài xích: “Không cần, công tử không cần để trong lòng.”
Chu Đình vẫn không buông tay, bàn tay cứ như móng vuốt đại bàng, cầm chặt tay nàng không buông.
Tích Lan thấy thế, chuẩn bị tiến lên kéo Chu Đình ra thì lại bị gã sai vặt của Chu gia chặn đường.
Trong lòng Mộ Ninh biết, người như vậy chuyên chọn quả hồng mềm để bóp, nàng không thể yếu thế.
Sau khi suy tính trong lòng một phen, nàng đang định di chuyển thì một cơn gió chợt lướt qua tai, một vật như cục đá xẹt ngang qua mặt nàng.
Mộ Ninh còn chưa thấy rõ cái đó là cái gì thì đã nghe công tử đang cầm tay nàng hô đau một tiếng, sau đó buông tay ra.
Nàng nhìn về phía sau thì thấy Yến Cảnh và Trầm Liên không biết đã xuất hiện ở cửa thang lầu từ khi nào.
Yến Cảnh chậm rãi đến, cho đến khi đi đến bên cạnh Mộ Ninh thì dừng bước.
Biểu cảm của hắn vẫn hiền hoà như vậy, thậm chí còn mang theo tươi cười ấm áp.
Nhưng chỉ cần quan sát kỹ thì sẽ không khó để phát hiện, đáy mắt hắn không mang ý cười.
Hắn nhìn Chu Đình rồi nói: “Mấy ngày không gặp, hứng thú của Chu Đình huynh cũng không tồi nhỉ?”
Chu Đình choáng váng, gã hoàn toàn không ngờ tới là sẽ gặp Yến Cảnh.
Mộ Văn Trạm dựa vào hôn ước của Mộ Văn Nhạc và Yến Cảnh để bám vào Yến Cảnh.
Mà Chu Đình lại luôn qua lại thân thiết với Mộ Văn Trạm, cũng coi như là một người đắc đạo cả họ được nhờ, dựa vào hai ba câu câu khen của Mộ Văn Trạm, Yến Cảnh luôn công chính vô tư cũng cho gã làm một tán quan, tuy không có chức sự nhưng danh hiệu và bổng lộc cũng không thiếu.
Cũng vì thế, hai người bọn họ thường lấy tên tuổi của Yến Cảnh, bên ngoài cáo mượn oai hùm, quen làm phong chuyện phong lưu.
Đây là lần đầu tiên bị Yến Cảnh bắt gặp.
Gã khiếp sợ mà hành lễ với Yến Cảnh, sau đó khẩn trương nói: “Điện hạ hiểu lầm rồi, thần ngăn vị tiểu thư này lại chỉ vì muốn nói lời xin lỗi thôi.”
“Vậy sao?” Yến Cảnh khẽ cười một tiếng: “Cho nên cú ngã vừa rồi chỉ là vô tình thôi sao?”
Đây là lần đầu Chu Đình cảm giác nghe ra sự âm u trong giọng nói của Yến Cảnh.
Gã nuốt ngụm nước miếng, sau đó nói: “Là thần đứng không vững nên mới vô tình đụng vào vị tiểu thư này.”
“Nếu đứng mà Chu Đình huynh cũng đứng không vững, vậy xem ra cái chân này cũng không dùng được nữa.” Yến Cảnh dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhất để nói ra lời khiến người ta rét run.
Chu Đình lập tức lạnh cả người.
Nhưng gã vẫn cố gắng duy trì bình tĩnh mà suy nghĩ, vì sao thái độ của Yến Cảnh lại như vậy.
Gã nghĩ tới nghĩ lui nhưng cũng chỉ có thể nghĩ đến, Yến Cảnh không vui là vì gã mạo phạm đến người nhà của vị hôn thê.
Sau khi nghĩ như vậy, gã bắt đầu đánh bài thân tình.
Gã thay đổi chủ đề: “Điện hạ, là thần nói sai rồi! Không phải thần vô tình, là Văn Trạm huynh cố ý tác hợp thần và Mộ tiểu thư, vậy nên thần mới cả gan tới kết bạn với Mộ tiểu thư! Nếu điện hạ không tin thì có thể đi hỏi Văn Trạm huynh.”
Yến Cảnh cong người, tầm mắt hai người lập tức kéo gần hơn rất nhiều.
Nhưng cảm giác áp bức mà Chu Đình cảm nhận được lại không chút giảm bớt.
“Ý của ngươi là, ngươi ham muốn muội ấy, phải không?”
Gã nghe Yến Cảnh hạ thấp giọng, tựa như chiếc kim băng trong trời đông giá rét, đâm vào trong tai gã.
Gã thoáng giật mình, gã đã không thể bình tĩnh mà suy nghĩ xem Yến Cảnh muốn nghe đáp án gì.
Lúc đầu óc gã loạn thành một đoàn thì Yến Cảnh lại lần nữa kéo khoảng cách giữa cả hai ra.
Yến Cảnh khoan dung nói: “Bổn vương có thể hiểu được tâm ý thích Mộ tiểu thư của Chu Đình huynh, nhưng lần sau Chu Đình huynh phải chú ý, đừng dọa cô nương nhà người ta như thế.”
Chỉ trong nháy mắt, giọng điệu và thần thái của hắn đều đã khôi phục thành Đàn vương mà Chu Đình biết rõ.
Chu Đình biết, Yến Cảnh nể mặt Mộ Văn Trạm nên mới quyết định buông tha gã.
Gã vội gật đầu không ngừng mà nói: “Dạ, lần sau thần chắc chắn sẽ chú ý!”
Yến Cảnh cười cười: “Vậy Chu Đình huynh về trước đi, tránh cho Mộ tiểu thư không được tự nhiên.”
Dù không có lệnh đuổi của Yến Cảnh thì Chu Đình cũng không ở nổi nữa.
Gã không chút do dự mà lập tức dẫn gã sai vặt trong phủ rời đi, thậm chí còn quên lên tiếng chào Mộ Văn Trạm.
Trong phòng ngăn ở lầu hai, Mộ Văn Trạm khó tin mà nhìn mọi chuyện xảy ra ở lầu một.
Yến Cảnh hiếm khi đến nơi như thế này, khó có được mới tới một lần, thế mà Mộ Ninh cũng ở đây.
Đây chỉ là trùng hợp thôi sao?
Hay là bọn họ cùng nhau tới?
Hắn ta bỗng nghĩ tới sự lo lắng của Mộ Văn Nhạc.
Hắn ta vốn cảm thấy muội muội mình lo lắng vì những chuyện vô căn cứ, nhưng hiện tại xem ra, đều không phải là không có nguyên do.
Nhưng hắn ta không nghe rõ rốt cuộc là mấy người đó nói cái gì.
Hắn ta chỉ nhìn thấy, Chu Đình hoảng hốt lo sợ mà chạy đi.
Lúc hắn ta đang cảm thấy buồn bực thì Yến Cảnh bỗng liếc mắt về phía hắn ta.
Mộ Văn Trạm chợt giật mình.
Hắn ta đang không biết nên làm ra phản ứng gì thì Yến Cảnh đã quay đầu lại, cứ như lúc đối mặt vừa rồi chỉ là ảo giác của hắn ta.
Nhưng dù chỉ là ảo giác thì cũng đủ để khiến cả người hắn ta cứng đờ.
Hắn ta chưa từng thấy ánh mắt nào lạnh lẽo như vậy!
Hai vị mỹ nhân bị lạnh nhạt ở một bên không thấy được ở dưới lầu đã xảy ra cái gì, các nàng chỉ thấy đại thiếu gia của Mộ gia chợt đổ mồ hôi lạnh.
Các nàng uốn éo eo nhỏ, một trái một phải dựa vào người hắn ta, muốn dùng sắc đẹp để câu tâm trí hắn ta về.
Nhưng Mộ Văn Trạm lại đột ngột đứng dậy, hoàn toàn làm lơ đối tượng tán tỉnh vừa rồi.
Hắn ta vội vã rời khỏi phòng ngăn, xuống lầu bằng một cầu thang ẩn khác.
Hắn ta nhất định phải đuổi theo Chu Đình, làm rõ xem rốt cuộc Yến Cảnh đã nói cái gì.
Mộ Ninh cũng không biết Mộ Văn Trạm đã rời đi.
Vừa rồi lúc biết từ trong miệng Chu Đình rằng Chu Đình đùa giỡn nàng là do Mộ Văn Trạm sai sử thì nàng cũng không cảm thấy bất ngờ chút nào.
Người của Mộ gia làm ra loại chuyện gì thì nàng cũng thấy hết sức bình thường.
Nàng rất nhanh đã vứt chuyện của Mộ Văn Trạm và Chu Đình ra sau đầu, nàng quay lại, nhìn về phía Yến Cảnh: “Mời điện hạ lên lầu hai nghỉ ngơi trước.”
Hiện tại mọi người ở lầu một đều biết được thân phận của Yến Cảnh.
Có Yến Cảnh ở đây, bọn họ không dám ngẩng đầu lên, buổi đấu giá lúc sau cũng không tiếp tục nổi nữa.
Nhưng nàng còn chưa ném thắng được khúc vải đó.
Yến Cảnh không đi, chỉ trầm giọng hỏi: “Mộ tiểu thư không cảm tạ việc ta mới vừa cứu Mộ tiểu thư sao?”
Mộ Ninh thong dong nói: “Dù điện hạ không xuất hiện thì ta cũng có thể giải quyết được.”
Ánh mắt Yến Cảnh sâu thẳm: “Mộ tiểu thư muốn giải quyết như thế nào?”
“Dùng lời nói để khuyên.” Mộ Ninh dừng một chút, sau đó lại nói tiếp trước khi đối phương cười nàng ngây thơ: “Nếu không thể khuyên, vậy ngọc trúc mà điện hạ tặng cũng không phải chỉ là đồ trang trí.”
Mộ Ninh chỉ nói ra ý tưởng thật trong lòng, nhưng không hiểu sao lại khiến Yến Cảnh hài lòng.
Hắn cười hai tiếng, sau đó mang tâm tình tốt mà đi về phía cái bình lùn, nhặt miếng vàng vụn mà Mộ Ninh mới ném lên.
Hắn quay sang Trương lão bản, tay chơi đùa mảnh vàng vụn đó: “Lần ném thứ ba của Mộ tiểu thư bị người khác quấy nhiễu, hẳn là phải cho thêm một cơ hội nhỉ, Trương lão bản thấy sao?”
Trương lão bản lập tức hùa theo nói: “Đúng, nên cho thêm một cơ hội* nữa.”
(*bản gốc là ‘cho thêm một lần nữa’ nhưng editor sửa cho phù hợp với ngữ cảnh)
Mộ Ninh băn khoăn nói: “Tuy là bị người khác quấy nhiễu nhưng dù sao miếng vàng này cũng đã rời tay, như vậy có phải là không hợp quy tắc hay không?”
Vừa rồi, trước khi lên bục thì đã có người nhắc nhở nàng, nói nàng ra tay cẩn thận, miếng vàng vụn đó rời tay thì sẽ không có cơ hội dư nào nữa đâu.
Đấu giá ở Doanh Bảo các không nói đến nhân tình, ở đây quy tắc là ‘chết’.
Trương lão bản nghe vậy, vội nói tiếp: “Hợp quy tắc, Doanh Bảo các của ta đều là của điện hạ, lời điện hạ nói chính là quy tắc ở đây.”
Mộ Ninh: “…… Hôm nay điện hạ tìm ta là vì muốn ta nhờ ta chọn lễ vật, hay chỉ là muốn khoe tài sản với ta?”
Một gian hí viên lớn nhất ở kinh thành còn chưa đủ, lại thêm Doanh Bảo các chuyên sưu tập kỳ trân dị bảo nữa.
Thân vương đều giàu như vậy sao?
Yến Cảnh khẽ cười một tiếng: “Những thứ này chỉ do ta tạm thời quản lý mà thôi, sau này, những thứ này đều thuộc về phu nhân của ta.”
Ồ, còn nhân tiện khoe ra gia đình sắp viên mãn nữa.
Mộ Ninh im lặng một lúc lâu, sau đó nàng quyết định không từ chối.
Nàng quay sang Yến Cảnh lấy lại miếng vàng vụn đó, sau khi điều chỉnh trạng thái, lúc đang chuẩn bị ném.
Yến Cảnh đứng bên cạnh nàng bỗng dùng ngón trỏ, nhẹ nhàng chạm vào cổ tay nàng, không rõ ràng mà nâng lên phía trước một chút.
Hắn ung dung nói: “Như vậy là vừa khéo.”
Mộ Ninh nhìn ngón tay để ở cổ tay nàng, rồi lại nhanh chóng thu hồi ánh mắt.
Lưu loát ném ra, không nghiêng không lệch mà vào giữa miệng bình.
“Tiểu thư đúng là điêu luyện, chúc mừng tiểu thư thắng được vải huyễn tằm.”
Trương lão bản khen như đang lấy lòng chủ tử, ông sai người đem mấy khúc vải tới, thái độ khiêm tốn lại cung kính: “Mấy khúc này cô nương muốn mang về bây giờ hay là tối một chút Trương mỗ sẽ cho người đưa đến phủ tiểu thư?”
Mộ Ninh đưa ra đáp án thứ ba: “Trương lão bản giúp ta tìm người đưa đến Tê Châu được không? Ta có thể trả nhiều tiền hơn.”
Đối với lần tiến cung này, Trịnh thị và Mộ Văn Nhạc cực kỳ coi trọng xiêm y vải dệt, nói không chừng sẽ nhắm trúng loại vải này.
Nàng không muốn có thêm tranh chấp vì điều này.
Đối với thỉnh cầu của Mộ Ninh, Trương lão bản cũng không cảm thấy khó xử.
Doanh Bảo các thường giao dịch với người ngoài kinh thành, còn có con đường dành riêng để giao hàng hoá cho bọn họ.
Sau khi trò chuyện với Trương lão bản xong, Mộ Ninh chuẩn bị lên lầu lần nữa để tiếp tục chọn lễ vật với Yến Cảnh.
Yến Cảnh lại hỏi: “Bên cạnh mới mở một tiệm cơm, Mộ tiểu thư có muốn đi nếm thử không?”
Nghe Yến Cảnh nói như vậy xong, Mộ Ninh mới nhớ tới, nàng và Tích Lan còn chưa dùng bữa chiều.
Không nhớ tới thì thôi, vừa nhớ tới là lại có chút đói.
Hơn nữa chờ lát nữa sau khi về phủ, phỏng chừng trừ bị mắng một trận thì cũng không ăn nổi cái gì.
Nghĩ như thế, nàng không khỏi có chút động lòng.
Nhưng nàng vẫn có hơi do dự: “Nhưng điện hạ còn chưa chọn lễ vật xong.”
Cánh tay phải của Yến Cảnh nhẹ nâng lên, chỉ cái bình lùn trên mặt đất, thoải mái nói: “Chọn cái này.”
Mộ Ninh nhìn cái bình lùn bị vàng vụn vẽ ra mấy dấu vết, cuối cùng có thể hiểu được, vì sao người ta đều nói tình nghĩa huynh đệ trong hoàng thất đạm bạc.
Lúc sau, Mộ Ninh cùng đi ăn với Yến Cảnh.
Khẩu vị của nàng và Yến Cảnh giống nhau, gọi đồ ăn đều là những món nàng thích.
Ăn cơm xong, nàng và Tích Lan đều cảm thấy mỹ mãn, thế nên dù nghĩ đến lát nữa phải đối mặt với sự quở trách thì nàng vẫn mang tâm tình khoan khoái như cũ.
Sau khi trở về Mộ phủ, như Mộ Ninh dự đoán, nàng trực tiếp bị đưa vào phòng.
Mộ Thành Dật và Trịnh thị đang ngồi trên chủ tọa.
Mộ Ninh đã nghĩ sẵn trong đầu là nên ứng đối như thế nào.
Nhưng kỳ lạ là Trịnh thị cũng không khóc lóc kể lể giả vờ uất ức, mà Mộ Thành Dật cũng không hưng sư vấn tội*.
(*hưng sư vấn tội: chất vấn)
Thậm chí còn chưa để nàng vấn an thì Mộ Thành Dật đã mở miệng nói một chuyện khác.
“Vạn Thọ yến lần này, con đi thay mẫu thân con.”