Sau khi thoát khỏi trúc mã bệnh kiều

Mộ Thành Dật phá lệ bố thí chút yêu thương cho Mộ Ninh.
 
“Trạng phục mà con mặc quá mộc mạc, hai ngày này đi làm hai bộ xiêm y đi, ăn mặc trang điểm đàng hoàng một chút.”
 
Sau khi chim quyên sinh chim con thì sẽ đẩy trứng chưa nở ra khỏi tổ, cái sự tàn nhẫn này đã khắc vào trong xương cốt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Sự chán ghét của Mộ Thành Dật đối với Mộ Ninh cũng là như thế.
 
Ăn sâu bén rễ, khó có thể phai mờ.
 
Bởi vậy đối với thiện ý bất thình lình của ông ta, Mộ Ninh chỉ cảm thấy khiếp đảm mà hoảng sợ.
 
Nàng biết, nhất định là Mộ Thành Dật có ý đồ khác với nàng, Vạn Thọ yến này, chỉ sợ là đang đào hố cho nàng.
 
Nàng không nghĩ nhiều mà lập tức từ chối: “Lâu rồi con không ở kinh thành, con đã quên rất nhiều quy củ ở trong kinh, có lẽ sẽ thất lễ ở ngự tiền.”
 
“Vậy thì học!” Mộ Thành Dật nâng giọng: “Biết bản thân không hiểu quy củ thì ngoan ngoãn học cho ta, trước khi đến Vạn Thọ yến, con không học xong những quy củ đó thì cũng đừng ra khỏi cửa!”
 
Sau khi lớn giọng theo thói quen, Mộ Thành Dật mới chợt ý thức được điều gì đó, biểu tình lập tức dịu xuống.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giọng điệu ông ta thay đổi, ôn hòa hơn rất nhiều: “Làm con gái của Mộ gia ta thì phải tham dự loại trường hợp này.”
 
Vừa đấm vừa xoa, Mộ Ninh biết hẳn là nàng không tránh được.
 
Nàng lười tốn thêm lời thừa nên liền thở ra một hơi: “Đã biết, con sẽ đi.”
 
Mộ Thành Dật vừa lòng, kỳ tích mà lộ ra tươi cười với Mộ Ninh: “Rất tốt, đây mới là con gái của Mộ gia ta.”
 
Mộ Ninh không nhận lời khen của ông ta.
 
Nàng nghiêm mặt nói: “Nhưng hôm nay đã xảy ra một chuyện, nếu việc này không giải quyết xong thì con vẫn sẽ luôn để tâm đến nó, có lẽ sẽ ảnh hưởng đến việc học quy củ.”
 
Mộ Thành Dật lại nhíu mày.
 
Ông ta nhìn Trịnh thị, sau đó nói: “Ta đã nghe mẫu thân con nói, chỉ là một bộ xiêm y thôi mà, không cần để trong lòng. Mẫu thân con và Nhạc nhi cũng không truy cứu.”
 
“Nhưng con thì muốn truy cứu.” Mộ Ninh cười cười: “Nếu bỏ qua chuyện này thì chẳng phải là Tích Lan vô duyên vô cớ bị oan uổng hay sao?”
 
Mộ Thành Dật lạnh giọng xuống: “Mộ Ninh, con đừng quá đáng. Lệnh bài mà hôm nay con nói với mẫu thân con là giả đúng không? Con có biết nếu việc này bị truyền ra thì sẽ liên lụy đến toàn bộ Mộ gia chúng ta không! Ta không trách phạt con đã là khoan dung lắm rồi, con đừng thấy ta nhân nhượng mà lên mặt!”
 
“Vậy phụ thân cảm thấy, chúng con bị vu oan thì cũng phải chịu người ta đánh vô cớ hay sao? Nếu không bị bắt nạt trước thì sao con lại phải nói dối để thoát thân làm gì? Có nguyên nhân thì mới có thể kết quả, phụ thân còn phải để con gái dạy người đạo lý này sao?”
 

Đối với lời nói của Mộ Ninh, Mộ Thành Dật cảm thấy vừa phẫn nộ lại lúng túng.
 
Mà Trịnh thị ở bên cạnh thì giấu nước mắt, tăng thêm lửa giận cho Mộ Thành Dật, hung hăng châm dầu vào lửa.
 
“Nếu Mộ Ninh nói thiếp đổ oan nó, vậy thì là như thế đi. Chỉ cần lão gia có thể hài lòng, thiếp làm kẻ ác cũng không sao.”
 
Một bên hùng hùng hổ hổ, một bên ép dạ cầu toàn*.
(*ép dạ cầu toàn: nhân nhượng một cách miễn cưỡng)
 
Trong mắt Mộ Thành Dật, dưới sự đối lập của hai bên, Mộ Ninh có vẻ phá lệ ngang ngược vô lý.
 
Ông ta cảnh cáo Mộ Ninh: “Mau nhận sai với mẫu thân con! Nếu không thì đừng trách ta dùng gia pháp!”
 
Đối mặt với sự uy hiếp trắng trợn của Mộ Thành Dật, Mộ Ninh không chút sợ sệt.
 
Nàng nhẹ nhàng nói: “Vậy xin phụ thân cứ tự nhiên, vừa khéo, bị thương thì con cũng không cần đến ngự tiền làm mất thể diện.”
 
Mộ Ninh đang dùng việc này để áp chế Mộ Thành Dật, khiến ông ta cho Tích Lan một cách giải quyết, lấy việc này để đổi lấy chuyện nàng tham dự Vạn Thọ yến.
 
Nàng nhìn ra được, việc nàng có tham dự Vạn Thọ yến hay không rất quan trọng đối với Mộ Thành Dật.
 
Dù sao, việc Mộ Thành Dật mềm giọng và đối đãi mềm mỏng với nàng cũng là chuyện trăm năm khó gặp.
 
Mộ Thành Dật đã bị chọc giận đến không chịu nổi.
 
Nhưng ông ta lại lần nữa nhân nhượng Mộ Ninh đến mức giới hạn của mình.
 
Ông ta thở dài, hỏi Mộ Ninh: “Vậy con muốn như thế nào?”
 
Trịnh thị khó tin mà nhìn về phía Mộ Thành Dật, lại không thể đổi lấy sự đối mặt của ông ta.
 
Ông ta chỉ yên lặng nhìn Mộ Ninh.
 
Mộ Ninh cười đáp: “Tìm nha hoàn phụ trách đưa y phục kia tới, điều tra rõ việc này.”
 
Tuy Mộ Thành Dật không tình nguyện nhưng vẫn đồng ý.
 
Người vu oan Tích Lan là nha hoàn Hạ Tâm trong phòng Mộ Văn Nhạc.
 
Chẳng bao lâu, ả đã được đưa tới.
 
Trước khi vào phòng, ả cũng coi như là bình tĩnh.
 
Ả là người trong phòng Mộ Văn Nhạc, ả cảm thấy bản thân nhất định sẽ được thiên vị.

 
Nhưng sau khi nhìn thấy Mộ Ninh mang vẻ mặt thong dong, cùng với Trịnh thị mang vẻ mặt ai oán thì ả liền có linh cảm không tốt.
 
Sau khi quỳ xuông, ả càng run hơn, giọng nói cũng run rẩy: “Nô tỳ tham kiến lão gia, phu nhân, nhị tiểu thư.”
 
Mộ Thành Dật nói thẳng: “Chuyện xảy ra vào ban ngày, ngươi lặp lại một lần nữa.”
 
Hạ Tâm thở ra một hơi, sau đó lặp lại chuyện đã nói với Trịnh thị vào ban ngày.
 
“Hôm nay lúc cửa hàng may đưa xiêm y tới, nô tỳ lập tức đi trình cho đại tiểu thư. Trên đường đi thì gặp Tích Lan, cũng không biết có phải nàng ta cố tình hay không, lúc đi ngang qua nô tỳ thì té ngã một cái, đổ hết nước nóng lên quần áo của đại tiểu thư.”
 
Tích Lan lập tức phản bác: “Nói bậy, rõ là ngươi làm rơi xiêm y xuống đất, dính vào nước bùn bên bồn hoa. Ngươi thấy bị ta phát hiện nên liền cố tình đến hất đổ nước nóng của ta rồi vu oan cho ta.”
 
Sau khi nghe lý do thoái thác khác nhau của hai người xong, Mộ Thành Dật xoa xoa đầu.
 
Ông ta đường đường là một mệnh quan triều đình, bây giờ lại phải thẩm tra việc nội trạch linh tinh của cái nhà này.
 
Điều này khiến ông ta rất bực bội nhưng lại không thể mặc kệ.
 
Ông ta nhìn về phía Mộ Ninh: “Cách nói của bọn họ không giống nhau, con muốn điều tra rõ như thế nào?”
 
Mộ Ninh nói: “Tái hiện lại tình cảnh khi đó, nhìn xem lý do thoái thác của ai có sơ hở hơn.”
 
Mộ Thành Dật phất phất tay, ý bảo nàng lo liệu đi.
 
Mộ Ninh gật đầu, đi về phía Hạ Tâm: “Ngươi xem ta như Tích Lan, tái hiện lại tình cảnh khi đó một lần nữa.”
 
Hạ Tâm sửng sốt một chốc, sau đó nói: “Dạ.”
 
Lời mà Hạ Tâm nói vừa rồi, đều là do ả bịa ra.
 
Trong quá trình đó, ả vẫn luôn chú ý để không xảy ra mâu thuẫn với lời nói của mình vừa rồi nên ả hoàn toàn không chú ý tới động tác nhỏ của Mộ Ninh.
 
Lúc cả hai đi ngang qua nhau, thời điểm ả giả vờ bị vấp ngã thì Mộ Ninh thả thấp tua rua của ngọc bội bên hông xuống, để nó cuốn vào ngón tay của Hạ Tâm.
 
Khoảnh khắc Hạ Tâm ngã ra đất, miếng ngọc bội kia bị ả kéo xuống.
 
Kèm theo đó là một âm thanh thanh thuý vang lên, ngọc bội vỡ thành hai mảnh.
 
Hạ Tâm chết lặng.
 

Mộ Ninh chậm rãi ngồi xổm xuống, cầm ngọc bội vỡ nát lên, kề sát vào Hạ Tâm nói: “Đây là lễ vật vào tuổi cập kê của ta, là đồ vật quý giá nhất trên người ta, sao lại vỡ nát như vậy rồi?”
 
Hạ Tâm nghe âm thanh tràn ngập bi thương này thì lúng ta lúng túng mà nhìn về phía Mộ Ninh.
 
Ở vị trí mà chỉ có ả mới có thể nhìn thấy, ả thấy khóe môi Mộ Ninh khẽ nhếch lên, không mang chút buồn bã gì.
 
Trong lòng ả sinh ra hoảng sợ, biết mình đã bị trúng kế.
 
Ả lập tức bò lên phía trước vài bước, dập đầu nói: “Lão gia! Phu nhân! Là nhị tiểu thư tự làm rơi, không phải nô tỳ……”
 
“Trước mắt bao người, ngươi còn muốn nói dối sao?”
 
Mộ Ninh đứng dậy cắt ngang lời ả.
 
Nàng bước lên phía trước hai bước, nhìn Mộ Thành Dật: “Phụ thân cũng thấy rõ, tua rua của ngọc bội còn ở trên tay nàng ta, chứng cứ vô cùng xác thực.”
 
“Không phải!” Hạ Tâm ngẩng đầu lên, kinh hoảng vô cùng: “Nhị tiểu thư biết võ, nhất định là nhị tiểu thư động tay động chân.”
 
Mộ Ninh nhàn nhạt mà nhìn ả: “Chứng cứ đâu?”
 
Hạ Tâm lập tức á khẩu không trả lời được.
 
Mộ Ninh lại nói: “Chuyện vào lúc ban ngày chỉ có hai người bọn họ biết được chân tướng là như thế nào, không thể kiểm chứng rõ thì cũng đành thôi. Nhưng chuyện này lại có chứng cứ rõ ràng ở trên tay nàng ta, xin phụ thân minh xét.”
 
Mộ Thành Dật nhìn Mộ Ninh thật sâu.
 
Đây là lần đầu tiên ông ta nhìn kỹ đứa con gái này của ông ta.
 
Sau khi im lặng một hồi, ông ta hỏi: “Vậy con muốn thế nào?”
 
“Không thế nào cả. Hạ Tâm không phải tỳ nữ của con, sẽ có chủ tử của nàng ta trừng phạt nàng ta, con tin là làm trưởng nữ của Mộ gia thì hẳn là sẽ đối xử công bằng với việc này, sẽ không vu oan con mới phải.”
 
Trịnh thị vẫn luôn bàng quan liền mở miệng: “Lão gia……”
 
Mộ Thành Dật không chờ bà ta nói xong mà lập tức vẫy vẫy tay: “Cứ làm như thế đi, để Nhạc nhi lo liệu.”
 
Hiển nhiên là đã không muốn quản việc này nữa.
 
Việc này vội vàng kết thúc, Hạ Tâm bị mang về chỗ Mộ Văn Nhạc.
 
Sau khi trở về phòng, Tích Lan nghi hoặc hỏi: “Tiểu thư, lúc ở Tê Châu người luôn nhường nhịn, sao hôm nay lại cứng rắn như vậy?”
 
“Tích Lan ngốc, nhường nhịn thì cũng phải chia ra từng kiểu người.” Mộ Ninh nói: “Người của Mộ gia và Tiết Châu Nhi khác nhau, ngươi càng thoái nhượng thì bọn họ sẽ càng được một tấc mà muốn tiến một thước. Cho nên ngay từ đầu ngươi không thể rụt rè trước mặt bọn họ.”
 
“Cho nên tiểu thư thấy hôm nay Mộ thượng thư phá lệ khoan dung với tiểu thư nên tiểu thư mới muốn nhân cơ hội này để lập uy phải không?”
 
Mộ Ninh gật đầu nói: “Không sai. Việc hôm nay, hai bên bên nào cũng cho là mình đúng, chuyện không có chứng cứ, ta vốn cũng không trông cậy rằng có thể điều tra rõ. Điều ta muốn, đó là làm người trong nhà này biết rõ, chúng ta cũng không dễ bị bắt chẹt như vậy.”
 
Những người ở đây hôm nay, không phải là không có ai nghi ngờ nàng vu hãm Hạ Tâm.
 
Lúc ấy Trịnh thị muốn nói thay cho Hạ Tâm, Mộ Thành Dật cũng không phải là hoàn toàn tin tưởng nàng.

 
Nhưng như vậy thì sao?
 
Chuyện này bắt đầu với việc Hạ Tâm vu hãm, sau đó lại kết thúc bằng việc Hạ Tâm bị vu hãm, kết quả cuối cùng này mới là quan trọng nhất.
 
Nàng muốn khiến cho người của Mộ gia thấy rõ, nàng không phải là hạng người lương thiện mềm yếu.
 
Sau này, nếu còn muốn tính kế với nàng phải tự lượng sức một chút, tránh cho bản thân bị phản phệ.
 
Tích Lan vô cùng bội phục Mộ Ninh, rồi lại có chút đáng tiếc: “Để Mộ Văn Nhạc trừng phạt Hạ Tâm, nàng ta nhất định sẽ nương tay.”
 
“Sẽ không.” Mộ Ninh nói một cách khẳng định: “Mộ Văn Nhạc để ý thanh danh, đối nội đối ngoại đều là như thế. Nàng ta không những sẽ không nương tay mà còn có thể bồi thường cho chúng ta không ít.” 
 
Mộ Ninh mới vừa nói xong lời này thì tiếng gõ cửa liền vang lên. 
 
Tích Lan mở cửa rồi nói chuyện với người đó mấy câu, sau khi đóng cửa lại, trở về bên cạnh Mộ Ninh thì trên tay đã có thêm một cái hộp.
 
Nàng ấy hớn hở ra mặt, kích động nói: “Tiểu thư! Là Mộ Văn Nhạc sai người đưa tới, nói là bồi thường cho tiểu thư. Trong đây đều là trang sức quý giá, chúng ta lời to rồi!”
 
Mộ Ninh nhìn ngọc bội mà bản thân đã mua bằng mười đồng tiền từ một quầy hàng nhỏ, trên mặt cũng lộ vẻ vui mừng.
 
Đây đúng là vụ mua bán lời nhất mà nàng từng làm.
 
So ra, tình cảnh chỗ Mộ Văn Nhạc có chút u ám.
 
Mộ Văn Nhạc mới vừa phạt nặng Hạ Tâm một trận, nhưng điều này vẫn không thể xoa dịu cơn phiền muộn của nàng ta.
 
Trịnh thị ở trong phòng nàng ta, tuy cũng oán giận nhưng bà ta vẫn đặt tâm tình của con gái lên hàng đầu.
 
Bà ta khuyên giải an ủi nói: “Nhạc nhi, con chỉ mất mấy cái trang sức đó thôi, sau này mẫu thân sẽ mua lại cho con, con yên tâm.”
 
“Mấy cái trang sức đó con còn thiếu hay sao? Coi như là con thưởng cho nó vậy. Con đang lo là, nó sẽ cướp đoạt những thứ khác của chúng ta.”
 
Ví dụ như phụ thân nàng ta, và người trong lòng của nàng ta.
 
“Con yên tâm, mẫu thân sẽ không……”
 
Trịnh thị nói được một nửa thì cửa gỗ chợt phát ra tiếng động lớn.
 
Hôm nay Trịnh thị bị cắt ngang lời nhiều lần, cuối cùng bà ta cũng bùng nổ.
 
Bà ta bước nhanh tới chỗ cửa, mở cửa mắng: “Ai to gan như vậy……”
 
Nhưng bà ta vẫn không thể nói xong như trước.
 
Đứng ở cửa là Mộ Văn Trạm với vết máu dính trên y phục.
 
Sắc mặt Mộ Văn Trạm tái nhợt, giọng run rẩy: “Mẫu thân, Đàn vương, hắn không bình thường!”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận