Sau khi thoát khỏi trúc mã bệnh kiều

Trịnh thị nghe Mộ Văn Trạm nói xong, sắc mặt lập tức thay đổi.
 
Bà ta vội vàng che miệng hắn ta lại, kéo hắn ta vào trong phòng rồi kiểm tra hắn ta một phen.
 
Sau khi xác nhận những vết máu đó không phải là từ trên người hắn ta thì bà ta mới yên lòng hỏi: “Trạm nhi, con nói cái gì?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Mộ Văn Trạm được Trịnh thị dắt đến ngồi xuống bên cạnh bàn, hắn ta bất an mà run rẩy chân rồi kể lại chuyện xảy ra ở Doanh Bảo các.
 
Mộ Văn Nhạc nghe xong, sắc mặt khá khó coi: “Điện hạ và Mộ Ninh đi cùng nhau, hay là trùng hợp gặp?”
 
Mộ Văn Trạm lắc đầu nỉ non: “Ta không biết, lúc sau ta đuổi theo Chu Đình.”
 
Hắn ta bắt đầu nhớ lại những gì đã chứng kiến sau khi rời khỏi Doanh Bảo các, giọng kể cũng khàn đi vì sợ hãi.
 
Buổi chiều, sau khi hắn ta xuống lầu thì thấy Chu Đình lên xe ngựa rời đi.
 
Hắn ta cũng lên xe ngựa đuổi theo.
 
Còn chưa đuổi được người thì xe ngựa bỗng ngừng lại, hắn ta gần như bị văng ra khỏi xe.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hắn ta lập tức chửi mắng xa phu, nhưng trên đường chợt vang lên tiếng ồn át cả giọng của hắn ta.
 
Hắn ta đứng ở càng xe, nhìn về phía trước.
 
Sau đó hắn ta thấy rõ, Chu Đình bị ngã ra đất, mà con ngựa của chiếc xe gã như bị nổi điên, nó liều mạng dẫm đạp gã.
 
Chu Đình không có chỗ trốn, gã kêu thảm thiết liên tục.
 
Mà xa phu của gã lại thờ ơ lạnh nhạt, bình tĩnh cứ như đang ngắm cảnh.
 
Mộ Văn Trạm trơ mắt nhìn tứ chi Chu Đình bị giẫm thành bùn lầy.
 
Bây giờ nhớ lại thân hình tàn tạ của Chu Đình lúc hắn ta đưa Chu Đình đến y quán, hắn ta còn muốn ói mấy lần.
 
Hắn ta gần như điên cuồng mà nói: “Nhất định là Đàn vương, chắc chắn là hắn sai khiến xa phu kia!”
 
“Là trùng hợp!” Mộ Văn Nhạc không chút nghĩ ngợi mà nói thay Yến Cảnh: “Người như Điện hạ thì sao có thể làm ra chuyện tàn nhẫn như thế được!”
 
Ba năm trước, lần đầu nàng ta và Yến Cảnh gặp nhau, hắn lấy chất giọng ôn nhuận như ngọc mà khen đôi mắt nàng ta đẹp.
 
Chỉ một câu đó mà đã khiến nàng ta rung động không thôi.
 
Một phần rung động đó đã khiến nàng ta khuynh mộ Yến Cảnh cho đến nay.
 
Theo như lời Mộ Văn Trạm, người đó tuyệt đối không phải người xuất trần thanh nhã như ánh trăng sáng trong lòng nàng ta!
 
Trịnh thị hiểu rõ nhất phần tình cảm sâu đậm mà Mộ Văn Nhạc dành cho Yến Cảnh.
 
Bà ta nửa trấn an, nửa phân tích nói: “Nhạc nhi nói không sai, con suy đoán không khỏi có chút bừa bãi. Chúng ta quen biết Đàn vương cũng không phải chỉ mới một hai ngày, nếu hắn thật sự có bản tính như thế, vậy sao lúc trước chúng ta lại không phát hiện ra? Nếu hắn thật sự có thể ngụy trang sâu như vậy, thế sao hắn lại vì một người không quan trọng như Mộ Ninh mà để lộ ra bộ mặt thật? Vậy cũng không cần thiết.”
 
Mộ Văn Trạm lại nghe không vào.
 
Bộ dạng thê thảm của Chu Đình cùng với ánh mắt của Yến Cảnh lúc ở Doanh Bảo các đều không gạt khỏi đầu hắn ta được.
 
Hắn ta chỉ cần nghĩ đến, nếu lúc ấy hắn ta ngồi chung xe ngựa với Chu Đình thì rất có khả năng hắn ta sẽ rơi vào kết cục giống Chu Đình, nghĩ như vậy, hắn ta liền không thể bình tĩnh được.
 
Mộ Văn Nhạc liếc nhìn hắn ta, sau đó cầm chén trà, hất tất cả nước trà lên mặt hắn ta.
 
“Từ khi nào mà huynh trưởng lại trở nên nhát gan như vậy? Dù điện hạ đúng như lời huynh trưởng nói thì chúng ta chỉ cần diệt trừ người có thể ảnh hưởng đến điện hạ thôi, như vậy không phải là tốt rồi sao? Huống hồ nếu việc này thật sự không phải trùng hợp thì nói không chừng có thể là do Mộ Ninh làm, vì sao lại cố tình nhắm vào điện hạ?”
 
“Không sai, nha đầu này tà môn thật sự.” Trịnh thị vừa nghe đến tên Mộ Ninh thì liền toát ra hàn ý: “Nghe nói hôm nay bệ hạ còn hỏi về nó với phụ thân các con. Từ khi đăng cơ đến nay bệ hạ còn chưa tuyển phi, người trong triều đều muốn đưa con gái vào cung, hôm nay bệ hạ bỗng nhắc tới Mộ Ninh, thật không khỏi khiến người ta nghĩ nhiều.”
 
Cũng vì một câu này của hoàng đế mà đã khiến Mộ Thành Dật có tâm tư khác.
 
Ông ta vốn cảm thấy, trong nhà có một Vương phi đã là rạng rỡ tổ tông lắm rồi, nếu có thể đưa con gái út vào cung, trở thành sủng phi của hoàng đế thì Mộ gia bọn họ sẽ đứng sừng sững không ngã.
 
Cho nên lần này ông ta kiên trì bảo Mộ Ninh tham gia Vạn Thọ yến, làm Mộ Ninh xuất hiện trước mặt hoàng đế.
 
Sau khi Mộ Văn Nhạc thấy Mộ Văn Trạm chậm rãi bình phục tâm trạng lại, nàng ta lấy khăn lau mặt cho hắn ta: “Mấy cái đó chẳng qua chỉ là huynh trưởng suy đoán mà thôi, trước khi xác định thì đừng để phụ thân biết việc này.”
 
Nàng ta không đoán chính xác được phản ứng của Mộ Thành Dật sau khi biết được việc này. 
 
Mộ Thành Dật có thể sẽ vì hạnh phúc của nàng ta mà ngăn nàng ta gả cho Yến Cảnh.
 
Cũng có thể sẽ vì tiếp tục bám vào Yến Cảnh mà để Mộ Ninh thay nàng ta gả vào vương phủ.
 
Dù là bất cứ loại khả năng nào thì cũng đều không phải kết quả mà nàng ta muốn.
 
Mộ Văn Trạm vốn không muốn để Mộ Thành Dật biết, nếu hắn ta làm như thế thì có thể sẽ chọc đến Yến Cảnh.
 
Mộ Văn Nhạc nói như thế, hắn ta đương nhiên không có lý do từ chối.
 
Lúc sau Trịnh thị lo trạng thái Mộ Văn Trạm không tốt nên đã tự mình đưa hắn ta về phòng.
 
Mộ Văn Nhạc ở trong phòng một mình, không còn bình tĩnh nữa, trong mắt toàn là oán độc.
 
Thật sự không thể giữ Mộ Ninh lại được nữa!
 
*
 
Không bao lâu là tới Vạn Thọ tiết.
 
Lúc gần lên đèn, đoàn người Mộ gia tới cửa cung.
 
Người tiến cung phải chịu kiểm tra, đảm bảo không mang vũ khí vào.
 
Các nữ quyến cần đến chỗ gần cung điện để kiểm tra người.
 
Vì nha hoàn không được tiến cung nên Mộ Ninh liền cùng Mộ Văn Nhạc đi theo cung nhân.
 
Mộ Văn Nhạc vẫn như thường lệ, nét cười không giảm, làm ra điệu bộ của một tỷ tỷ tốt.
 
Mặc dù chỉ có hai người các nàng và cung nhân ở đây, nhưng ngoài mặt nàng ta vẫn giấu rất kín kẽ.
 
“Bệ hạ khoan dung nhân từ, tuy Nhị muội lần đầu tiên yết kiến bệ hạ nhưng Nhị muội cũng không cần khẩn trương.”
 
Mộ Ninh nói bằng giọng bình thản: “Cảm tạ vì đã quan tâm, nhưng ta cũng không khẩn trương chút nào.”
 
Mộ Văn Nhạc cười cho qua rồi thay đổi đề tài: “Năm ngoái muội muội đã cập kê, muội có suy nghĩ về chung thân đại sự của mình chưa?”
 
Nói xong, nàng ta cũng không cho Mộ Ninh cơ hội trả lời mà lại tiếp tục nói: “Muội muội muốn kiểu phu quân như thế nào? Ta và Đàn vương điện hạ sẽ nói với phụ thân, nhất định sẽ tìm cho muội muội một nhà thật tốt.”
 
Ý thăm dò trong lời này quá rõ ràng, cũng có lẽ là cố ý để Mộ Ninh nghe ra phần thăm dò này, lấy điều này để nhắc nhở nàng cái gì đó.
 
Mộ Ninh cười cười, trả lời câu hỏi của Mộ Văn Nhạc: “Nếu nhất định phải gả thì ta sẽ gả cho người mà ta thích, và người đó cũng thích ta.”
 
Đều không liên quan đến tướng mạo và thân phận.
 
Mộ Ninh trả lời chân thành, nhưng Mộ Văn Nhạc lại không rõ nguyên do.
 
Nàng ta chưa nghe qua yêu cầu như thế bao giờ.
 
Nàng ta cảm thấy Mộ Ninh đang nói bừa nhưng lại không thể tìm ra dấu vết nói dối từ trên mặt nàng.
 
Nàng ta thu hồi ánh mắt đánh giá lại rồi hỏi: “Vậy muội muội có gặp được người như vậy chưa?”
 
Mắt Mộ Ninh nhìn thẳng về phía trước, hỏi ngược lại: “Tỷ hỏi như thế, là muốn ta có hay là không có?”
 
Mộ Văn Nhạc ngẩn người.
 
Nàng ta nghiêng mắt nhìn Mộ Ninh lần thứ hai, trong mắt hiện lên chật vật khi bị nhìn thấu.
 
Lúc này, phía sau các nàng truyền đến một tiếng la nhỏ nhưng cũng đủ để các nàng nghe thấy.
 
“Nhạc nhi!”
 
Hai người dừng chân, theo tiếng mà nhìn về phía sau.
 
Một cô nương mang diện mạo thanh tú bước nhanh về phía các nàng, cung nhân dẫn đường cho nàng ta cũng bị nàng ta bỏ lại ở phía sau.
 
Mộ Văn Nhạc điều chỉnh biểu tình, trên mặt lộ vẻ ngạc nhiên mừng rỡ, nói: “Oanh Uyển!”
 
Lục Oanh Uyển là con gái của Hình Bộ thượng thư Tả Thừa Lục Phù.
 
Hai năm trước, Lục Phù dựa vào sự đề bạt của Mộ Thành Dật mà ngồi lên vị trí phó lãnh đạo Hình Bộ.
 
Vì để nắm chặt được chức quan, ông ta không chỉ nịnh bợ cấp trên mà còn bảo Lục Oanh Uyển đi lấy lòng con gái Mộ gia.
 
Ban đầu Lục Oanh Uyển không muốn, nhưng sau khi tiếp xúc với Mộ Văn Nhạc, nàng ta phát hiện tính tình Mộ Văn Nhạc tốt, không làm giá, luôn đối xử rộng rãi nhiệt tình với nàng ta.
 
Thường xuyên qua lại như thế, nàng ta liền xem Mộ Văn Nhạc là bạn thân tốt nhất.
 
Sau khi đuổi theo hai người, đầu tiên là nàng ta chào hỏi với Mộ Văn Nhạc, sau đó mới nhìn về phía Mộ Ninh.
 
“Không biết vị này là tiểu thư nhà ai? Nhìn có phần giống Nhạc nhi, là thân thích của ngươi sao?”
 
Nghe được chữ “Giống”, trong lòng Mộ Văn Nhạc có chút khó chịu.
 
Nhưng nàng ta vẫn chưa biểu hiện ra ngoài.
 
Nàng ta nhẹ nhàng giới thiệu với Lục Oanh Uyển: “Đây là Nhị muội nhà ta.”
 
Lục Oanh Uyển từng nghe về nhị tiểu thư đã rời nhà ba năm của Mộ gia.
 
Vì hành vi lệch lạc của nàng nên nàng ta còn tưởng rằng đối phương sẽ là một nữ tử có diện mạo đanh đá, nhưng không ngờ là đối phương lại thanh vận thoát tục như vậy.
 
Dung mạo của Mộ Ninh thay đổi ấn tượng vốn có của nàng ta nhưng lại không thay đổi được cái nhìn của nàng ta đối với Mộ Ninh.
 
Mấy năm qua, thỉnh thoảng nàng ta sẽ nghe Mộ Văn Nhạc đề cập đến vị muội muội này.
 
Tuy Mộ Văn Nhạc có tâm giữ gìn, nhưng cũng không khó để nghe ra, muội muội của Mộ Văn Nhạc cũng không dễ sống chung, lại còn gây ra không ít phiền phức cho gia đình.
 
Do đó, nàng ta không thích Mộ Ninh, sự hoà nhã vừa rồi cũng biến mất.
 
Nàng ta “À” một tiếng, sau đó không quan tâm đến Mộ Ninh nữa.
 
Làm sao mà Mộ Ninh không hiểu đây là có ý gì.
 
Nàng cũng không rước thêm phiền, đối phương không để ý tới nàng, vậy xem như nàng được thanh tịnh.
 
Lúc sau ba người cùng tới cung điện kiểm tra người.
 
Mộ Văn Nhạc và Lục Oanh Uyển tay nắm tay, kiểu vô cùng thân thiết, dáng vẻ như một chốc nữa cũng không muốn chia lìa.
 
Mộ Ninh thấy vậy nên liền đi vào kiểm tra người trước.
 
Sau khi Mộ Ninh vào phòng, Mộ Văn Nhạc lập tức gục mặt xuống, cứ như vừa rồi đều là đang miễn cưỡng tươi cười. 
 
Lục Oanh Uyển quan tâm nói: “Nhạc nhi, làm sao vậy?”
 
Mộ Văn Nhạc khẽ thở dài, ngượng ngùng một phen nhưng rồi không muốn nói gì cả.
 
Lục Oanh Uyển sốt ruột nói: “Ngươi không xem ta là bạn sao, có gì mà không thể nói với ta?”
 
“Thật ra cũng không phải chuyện gì lớn.” Mộ Văn Nhạc nhìn cửa cung điện đang đóng chặt, do dự trong chốc lát rồi mới chậm rãi mở miệng: “Ta chỉ là đang lo cho mẫu thân ta thôi.”
 
“Mộ phu nhân có chuyện gì sao?”
 
Mộ Văn Nhạc ưu sầu nói: “Vốn là mẫu thân ta tới tham gia Vạn Thọ yến. Nhưng Mộ Ninh lại đột ngột về kinh, còn nói là muốn tới dự tiệc, khiến cho phụ thân khó xử một trận. Vì không muốn để muội ấy đau lòng nên mẫu thân đã chủ động nhắc đến việc nhường cho muội ấy tiến cung thay bà, nhưng còn chưa kịp nói với muội ấy thì muội ấy đã làm ầm ĩ một trận trước. Vì điều này mà bây giờ mẫu thân vẫn còn tức giận, còn chưa đỡ đâu.” 
 
Lục Oanh Uyển oán giận không thôi, buột miệng thốt ra: “Thế này cũng quá không có giáo dục rồi!”
 
Lời vừa ra khỏi miệng, nàng ta liền phát hiện là đã nói sai nên lập tức xin lỗi: “Xin lỗi, Nhạc nhi, ta không nói các ngươi……”
 
“Ta biết.” Mộ Văn Nhạc vẫn biểu hiện là hiểu ý người khác: “Ba năm rồi Mộ Ninh chưa về nhà, có một số việc cần người làm tỷ tỷ như ta dạy muội ấy. Từ khi muội ấy về, nửa tháng rồi ta chưa ra khỏi cửa chỉ vì muốn hiểu muội ấy thêm một chút, nhưng muội ấy thường không về nhà, còn đi Doanh Bảo các, cái nơi mà nhiều nam tử đến, ta thật sự không biết nên làm thế nào cho phải.” 
 
Giọng điệu nàng ta mang theo phiền muộn, thành công khiến Lục Oanh Uyển đồng cảm như bản thân mình cũng trải qua.
 
“Ngươi quá tốt bụng rồi, nếu là ta thì ta sẽ nói Mộ thượng thư hung hăng trách phạt nàng ta một trận, như thế nàng ta mới biết mà sửa lại tính tình.”
 
Lục Oanh Uyển chỉ chiêu cho Mộ Văn Nhạc, bỗng nhớ đến cái gì đó, nàng ta quay lại câu chuyện: “Ngươi mới vừa nói, nửa tháng rồi ngươi chưa ra khỏi cửa? Còn nàng ta thì đến Doanh Bảo các?”
 
Mộ Văn Nhạc không rõ nguyên do: “Đúng vậy, làm sao thế?”
 
Lục Oanh Uyển muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng vẫn không nói gì.
 
Thật ra mấy ngày trước nàng ta từng nghe được một tin đồn.
 
Nghe nói Đàn vương vì hồng nhan mà nổi giận ở Doanh Bảo các.
 
Đàn vương hiền lành lại tức giận đã là một chuyện hiếm thấy, càng hiếm thấy hơn chính là hồng nhan đó không phải Mộ đại tiểu thư – người không lâu sau sẽ làm Đàn vương phi, mà là Mộ gia nhị cô nương.
 
Lúc Lục Oanh Uyển nghe thấy lời đồn này thì chỉ cảm thấy thái quá, nhưng đối chiếu với lời mà Mộ Văn Nhạc mới nói vừa rồi.
 
Tin đồn kia có lẽ cũng không phải là giả.
 
Đáy lòng nàng ta lập tức đan xen kinh hãi và phẫn nộ.
 
Mộ Ninh không chỉ muốn quấy nhiễu Mộ gia mà còn tham mộ Đàn vương!
 
Chỉ là nàng ta không có chứng cứ, tùy tiện nói ra có thể sẽ phá hỏng quan hệ giữa Mộ Văn Nhạc và Đàn vương.
 
Sau khi đắn đo suy nghĩ, nàng ta quyết định nhất định phải vì Mộ Văn Nhạc mà quan sát Mộ Ninh thật kỹ!

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui