Sau khi thoát khỏi trúc mã bệnh kiều

Ánh mắt Lục Oanh Uyển nhìn về phía Mộ Ninh khiến nàng có cảm giác như đang có ốc sên bò trên người.
 
Dính nhớp khiến người ta căng da đầu.
 
Nàng biết Lục Oanh Uyển và Mộ Văn Nhạc có mối quan hệ thân thiết với nhau, vì thế nàng quy ánh mắt quái dị này thành ghét ai ghét cả đường đi lối về.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nhưng nàng thấy khó hiểu là vì sao ánh mắt của những người khác trong đại điện cũng dừng trên người nàng.
 
Vả lại bọn họ còn tụm hai tụm ba, một bên đánh giá nàng, một bên khe khẽ nói nhỏ, cứ như nàng là cái bát quái biết đi, toàn thân đều che kín huyền cơ.
 
Nàng suy nghĩ hồi lâu nhưng cũng không thể hiểu rõ được nguyên do trong đó, thế nên nàng liền ném chuyện này sang một bên.
 
Mộ Thành Dật lại rất để ý.
 
Ông ta cho rằng, những quan viên khác đang cực kỳ hâm mộ ông ta.
 
Dù sao chuyện hoàng đế chủ động đề cập đến một nữ tử là chuyện trước nay chưa từng có.
 
Sau khi có suy đoán tích cực trong đầu, ông ta ngẩng cao cổ, thẳng sống lưng, ngạo nghễ như khổng tước xoè đuôi, cứ như bây giờ đã thành quốc trượng*.
(*quốc trượng: cha vợ của vua)
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Mãi đến khi hoàng đế, Thái Hậu và Đàn vương cùng nhau vào điện thì ông ta mới thu hồi cái đuôi vô hình, cùng mọi người hạ bái hành lễ.
 
“Bái kiến Hoàng Thượng, Ngô hoàng vạn tuế!”
 
“Bái kiến Thái Hậu, Thái Hậu thiên tuế!”
 
Đợi sau khi ba người đều ngồi xuống, hoàng đế mới nói: “Bình thân.”
 
Mộ Ninh ngẩng đầu nhìn về phía trước, hoàng đế Yến Vân đang ngồi ngay ngắn trên long ỷ.
 
Yến Vân lớn hơn Yến Cảnh một tuổi, tướng mạo của hai người có chút giống nhau, đều là hào hoa phong nhã nhưng lại mang cho người ta một cảm giác hoàn toàn khác nhau.
 
Chỉ nhìn bên ngoài thì Yến Cảnh như một trích tiên không có dục niệm phàm trần, thanh lãnh tự giữ, không nhiễm chút bụi trần. 
 
Yến Vân có nhiều hơn hắn vài phần khí chất chính trực, uy nghiêm của quân vương kia cứ như sinh ra là đã có sẵn, không cho phép người khác xem thường.
 
Mộ Ninh tìm được một chút bóng dáng của Yến Cảnh từ trong ngũ quan Yến Vân.
 
Nàng không khỏi liếc nhìn thêm vài lần.
 
Lúc này, nàng cảm giác được một hơi thở nguy hiểm.
 
Nàng tìm nó bằng cảm giác, vừa lúc đối diện với ánh mắt của Yến Cảnh.
 
Nhưng mặt Yến Cảnh lại mang ý cười, vẫn là điệu bộ ôn hoà lương thiện kia, thậm chí lúc đối diện với nàng thì khoé miệng hắn còn cong lên.
 
Điều này khiến Mộ Ninh cảm thấy, vừa rồi cứ như là ảo giác của nàng.

 
Nàng gật đầu thăm hỏi, sau đó lập tức thu hồi ánh mắt.
 
Ánh mắt bọn họ chỉ giao nhau trong phút chốc nhưng vẫn bị rất nhiều người nhìn thấy.
 
Mộ Ninh nhận thấy, ánh mắt hướng về phía nàng ngày càng nhiều hơn.
 
Trong quá trình chúng thần và gia quyến dâng tặng lễ vật theo cấp bậc, vì để tránh những ánh mắt tìm tòi nghiên cứu đó, nàng vẫn luôn gục đầu xuống, giảm cảm giác tồn tại của mình xuống mức thấp nhất, chỉ có lúc sắp ngủ thì mới cử động vài cái.
 
Cho đến lượt Mộ gia lên dâng tặng lễ vật thì nàng mới cùng huynh muội Mộ Văn Trạm đi theo Mộ Thành Dật đến trước long ỷ.
 
Sau khi cung nhân trình lễ vật của Mộ gia lên, Mộ Thành Dật nịnh nọt một hồi.
 
Trước tiên là khen lễ vật mà mình đã chuẩn bị như thể khắp trên trời dưới đất đều không có cái thứ hai, rồi lại liên tục tâng bốc hoàng đế và Thái Hậu lên tận trời, tâng bốc đến nỗi Mộ Ninh còn cảm thấy sau lưng hai vị ngồi trên kia cứ như là đang toả ra tiên khí.
 
Đáng tiếc, Mộ Thành Dật nước miếng bay tứ tung cả buổi mà cũng không giành được sự khen ngợi của Yến Vân.
 
Yến Vân nghe xong thì chỉ nhẹ nhàng nói một câu: “Mộ thượng thư có lòng rồi.”
 
Giống y như đúc lúc nói với những người khác, thậm chí giọng điệu và cảm xúc cũng giống hệt.
 
Mộ Thành Dật nghe lời nói có lệ này xong, ngoài mặt thì như không có việc gì nhưng nội tâm lại thất vọng tột cùng.
 
Thật ra có thể ngồi vào vị trí hiện giờ thì hẳn là ông ta nên vừa lòng mới phải, bởi vì chức quan Hình Bộ thượng thư này của ông ta vốn không phải có được từ việc dựa vào năng lực.
 
Nhưng con người luôn tham lam, nếm được một ít ngon ngọt thì liền muốn cả viên kẹo.
 
Ông ta không cam lòng làm quan viên tam phẩm.
 
Ông ta vốn định dựa vào việc đối phó tiên đế để giành lấy sủng ái của tân đế rồi bò lên trên, nhưng sau khi nỗ lực vài lần, ông ta đều không thu hoạch được gì.
 
Ông ta không thể không thừa nhận, tân đế thật sự không ưng cách này của ông ta, ông ta phải nghĩ biện pháp khác.
 
Ông ta không khỏi giương mắt lên nhìn người ngồi trên long ỷ.
 
Mà cái nhìn này lại khiến lòng ông ta sinh ra ngạc nhiên mừng rỡ.
 
Yến Vân đang rũ mắt, cúi đầu nhìn Mộ Ninh.
 
Y đánh giá Mộ Ninh một hồi lâu, sau đó thảnh thơi hỏi: “Ngươi chính là Mộ Ninh?”
 
Lông mi Mộ Ninh khẽ run.
 
Nàng không nghĩ đến, bản thân vốn là tới để đi ngang qua sân khấu*, nhưng không ngờ là lại bị chỉ đích danh.
(*đi ngang qua sân khấu: ý chỉ nhân vật phụ)
 
Nàng hơi giật mình, sau đó cung kính trả lời: “Bẩm Hoàng Thượng, thần nữ là Mộ Ninh.”
 
Yến Vân hơi nghiêng người về phía truóc: “Ngẩng đầu lên.”

 
Lệnh của hoàng đế, Mộ Ninh không thể không nghe theo.
 
Mặc dù trong lòng cảm thấy có chút quái dị nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn ngẩng đầu lên.
 
Yến Vân tỉ mỉ nhìn nàng một phen, sau đó lại như vô tình mà liếc mắt qua chỗ Yến Cảnh ngồi.
 
Vừa lúc đụng phải ánh mắt cảnh cáo của Yến Cảnh.
 
Yến Vân bật cười, chỉ nói một tiếng “Được” rồi cho bọn họ lui xuống.
 
Sự việc này khiến mọi người cảm thấy không thể hiểu được.
 
Đặc biệt là Mộ Thành Dật, ông đoán không ra tiếng “Được” của Yến Vân là tỏ vẻ khen hay là có lệ, cũng không biết Yến Vân nhìn trúng Mộ Ninh hay là không nhìn trúng?
 
Ông ta không ngừng nhìn về phía long ỷ, nhưng cũng chưa thấy Yến Vân liếc mắt đến chỗ này thêm lần nào.
 
Lúc sau lại có quan viên khác tiếp tục dâng tặng lễ vật.
 
Nếu mọi người đều chỉ đơn thuần là tặng lễ vật thì phân đoạn này sẽ kết thúc rất nhanh.
 
Nhưng phần lớn chúng thần đem quá trình này thành nơi so tài ăn nói.
 
Ai ai cũng so tài ăn nói, người này nói dài dòng hơn người kia.
 
Chờ dâng tặng lễ vật xong thì đã là chuyện của gần hai canh giờ sau.
 
Trong khoảng thời gian đó, ngoại trừ uống nước, ai cũng không dám đụng vào trái cây trên bàn.
 
Khó khăn lắm mới lúc khai tiệc, lên đồ ăn, mọi người đều gấp không chờ nổi mà bắt đầu ăn, không khí cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
 
Yến tịch trong cung, ăn uống linh đình, không thiếu nhất chính là giải trí trợ hứng.
 
Càng không thiếu được việc thiếu gia tiểu thư của các nhà triển lãm tài nghệ.
 
Ngoại trừ Mộ Thành Dật, cũng không ít đại thần khác muốn nương vào con gái để làm rạng rỡ tổ tông.
 
Ngoại trừ mong được hoàng đế nhìn trúng thì cũng có không ít người đặt tâm tư lên người Đàn vương.
 
Tuy Đàn vương coi trọng con gái của Mộ gia, nhưng chỉ cần có thể vào được Đàn Vương phủ, dù chỉ vớt được vị trí trắc phi thì đó cũng là chuyện tuyệt diệu hiếm có.
 
Vì thế, tiểu thư của các đều xuất ra bản lĩnh đặc biệt.
 
Ngay cả Mộ Văn Nhạc cũng vì giành được hảo cảm của Yến Cảnh mà biểu diễn cầm nghệ ra trước mặt mọi người.
 
Từ nhỏ Mộ Văn Nhạc đã bái danh sư, khổ luyện cầm kỹ, đàn đến điêu luyện.

 
Nàng ta đưa tay gảy dây đàn, tiếng đàn kia khi thì giống nước chảy từ suối cao, khi thì như mưa rào rơi xuống.
 
Một bài nhạc hút hồn người khác, rung động lòng người.
 
Khi tiếng đàn cuối cùng rơi xuống, mọi người vẫn còn đắm chìm trong điệu nhạc tuyệt vời vừa rồi, một lát sau mới hoàn hồn, vỗ tay tán dương.
 
Mộ Văn Nhạc khéo léo mà hành lễ, trên mặt không lộ vẻ đắc ý.
 
Mà ánh mắt nàng ta lại không kềm chế được mà nhìn về phía Yến Cảnh.
 
Lúc này Yến Cảnh đang nói chuyện với người bên cạnh, lúc nhận ra được ánh nhìn chăm chú của nàng ta, hắn cũng nhìn về phía nàng ta.
 
Khoé môi hắn khẽ cong, nở nụ cười đẹp với nàng ta.
 
Sau đó hắn và người bên cạnh cùng nhau vỗ tay.
 
Mộ Văn Nhạc xấu hổ cười, lúc này nàng ta mới lộ ra một chút điệu bộ của nữ nhi gia.
 
Lục Oanh Uyển nhìn hết vào mắt, càng không đành lòng nhìn hạnh phúc của bạn tốt bị hủy hoại.
 
Nàng ta sầu oán mà nhìn về phía Mộ Ninh, muốn biết khi Mộ Ninh nhìn thấy Đàn vương và Mộ Văn Nhạc liếc mắt đưa tình thì sẽ làm ra phản ứng gì.
 
Nhưng nàng ta không ngờ là, từ đầu đến cuối Mộ Ninh đều không ngẩng đầu lên.
 
Nàng chỉ lo ăn món ngon trước mặt mình, không ăn khớp với mọi thứ xung quanh.
 
Quả nhiên không phải là đứa con do Mộ gia nuôi lớn.
 
Lục Oanh Uyển khinh thường mà nghĩ, nàng ta bỗng nảy ra một suy nghĩ.
 
Sau khi Mộ Văn Nhạc đi, nàng ta bước vào trong điện, tự xin dâng điệu múa.
 
Dáng người Lục Oanh Uyển không tính là uyển chuyển nhẹ nhàng, tuy nhìn ra là có tập múa mấy năm nhưng múa xong một khúc này thì cũng chỉ có thể nói là trong quy củ, không soi được chỗ sai nhưng cũng không tìm được điểm sáng.
 
Sau khi múa xong một khúc, hưởng ứng cũng bình thường, Yến Vân đối xử bình đẳng, y nói ra lời đánh giá nàng ta tương tự như lời đánh giá những cô nương đã biểu diễn trước đó.
 
“Không tồi, thưởng.”
 
Ngắn gọn rõ ràng, tài đại khí thô*.
(*tài đại khí thô: giàu có, xa xỉ)
 
“Tạ bệ hạ ban thưởng.”
 
Sau khi lãnh thưởng xong, Lục Oanh Uyển vẫn chưa lui ra.
 
Nàng ta lại hành lễ rồi lễ độ cung kính nói: “Thần nữ tự biết tài múa của thần nữ bình thường, có lẽ không thể làm bệ hạ và Thái Hậu vui vẻ. Nhưng thần nữ biết, có một vị có dáng múa uyển chuyển vô song, nhất định có thể thu được sự vui vẻ của bệ hạ và Thái Hậu.”
 
Việc tiến cử cô nương khác thật ra khá hiếm thấy.
 
Yến Vân tò mò hỏi: “Người ngươi nói là ai?”
 
Lục Oanh Uyển chậm rãi nói: “Nhị tiểu thư của Mộ gia, Mộ Ninh.”
 
Lục Oanh Uyển từng nghe Mộ Văn Nhạc nói, từ nhỏ Mộ Ninh đã không thích mấy chuyện thanh nhã như đánh đàn hay múa, do đó Mộ Ninh cũng chưa từng học qua.
 
Nàng ta đề ra việc nói Mộ Ninh dâng lên điệu múa, chính là muốn khiến cho Mộ Ninh mất mặt.

 
Dù Mộ Ninh thẳng thắn nói nàng không biết, hay múa để bị chê cười thì bấy nhiêu cũng đủ để Mộ Ninh mang tai tiếng trước mặt Thánh Thượng và Đàn vương.
 
Nàng ta tin rằng, dù Thánh Thượng và Đàn vương thật sự nhìn Mộ Ninh với con mắt khác nhưng sau khi biết chẳng qua Mộ Ninh chỉ là đồ dốt đặc cán mai thì chắc chắn rằng bọn họ sẽ không còn hảo cảm với Mộ Ninh nữa.
 
Suy cho cùng, bọn họ tôn quý như vậy thì sao lại muốn một nữ tử chỉ biết múa mép khua môi chứ.
 
Mộ Ninh bị chỉ đích danh lại lần nữa trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.
 
Nàng yên lặng buông đũa xuống, đáy lòng cảm thấy hôm nay vốn không phải Vạn Thọ tiết mà là ngày độ kiếp của nàng.
 
Ăn cơm mà cũng không yên.
 
Nàng chỉ có thể rời chỗ lần nữa, đi về hướng ngự tiền.
 
Nàng nhìn về phía Lục Oanh Uyển: “Hoá ra Lục tiểu thư lại hiểu ta như thế, còn biết ta biết múa.”
 
Lục Oanh Uyển làm ra điệu bộ hữu nghị, nói: “Đã sớm nghe nói Lục tiểu thư tài nghệ phi phàm, mọi thứ đều tinh thông, ta rất muốn mở mang một chút. Hẳn là Mộ tiểu thư sẽ không từ chối đâu nhỉ? Bởi vì đây là điệu múa dâng cho Thánh Thượng và Thái Hậu mà.”
 
Mộ Ninh bình tĩnh nhìn Lục Oanh Uyển.
 
Cô nương này quá đơn thuần, suy nghĩ đều thể hiện hết trên gương mặt và lời nói.
 
Nếu lúc trước, nàng mang cái đầu óc nông cạn như thế này ở Tê Châu thì chỉ sợ là đã sớm chết đói ở đầu đường cùng với Tôn gia. 
 
Nàng nhợt nhạt cười, thản nhiên nói: “Đúng như lời Lục tiểu thư nói, tài múa của ta quả là không tệ.”
 
Mộ Ninh biểu hiện tự tin, nhưng trên thực tế là nàng đang rất chột dạ.
 
Nhưng đúng như Lục Oanh Uyển biết, nàng chưa từng tập múa nhạc.
 
Khi nàng còn bé, tuy Mộ Thành Dật làm quan ở triều đình nhưng bổng lộc mỗi tháng tới tay mẫu thân thì chỉ miễn cưỡng đủ để chi tiêu cho toàn bộ phủ. 
 
Mời sư phó học nghệ là phải bỏ thêm tiền, và đó cũng không phải số tiền nhỏ, vì để không tăng thêm gánh nặng trong nhà, Mộ Ninh mới nói là bản thân không thích mấy thứ đó.
 
Vì thế nàng chỉ được mẫu thân dạy thư hoạ kì nghệ*, còn lại đều chỉ học được sơ sơ.
(*thư pháp, vẽ tranh, cờ vây)
 
Nhưng Lục Oanh Uyển lại không biết lời nàng nói là thật hay giả.
 
Nàng ta chăm chú nhìn Mộ Ninh một lát, sau đó cảm thấy lời của Mộ Văn Nhạc vẫn đáng tin hơn.
 
Nàng ta kiên trì nói: “Nếu đã như thế, vậy thỉnh Mộ tiểu thư dâng một điệu múa cho bệ hạ và Thái Hậu đi!”
 
Mộ Ninh nhìn lên chỗ ngồi phía trên, thấy Yến Vân và Thái Hậu đều rất có hứng thú mà nhìn nàng, hiển nhiên là nàng không từ chối được.
 
Nàng mỉm cười nói: “Lục tiểu thư quá nóng vội. Tuy là ta biết múa nhưng ta còn có cái tinh thông hơn là múa.”
 
Trực giác Lục Oanh Uyển cho biết Mộ Ninh có chiêu trò nên nàng ta không nói tiếp.
 
Nhưng Yến Vân lại nói: “Ồ? Ngươi tinh thông cái gì, nói xem.”
 
Mộ Ninh hạ thân cúi đầu: “Vậy Mộ Ninh xin phép bêu xấu*.”
(*bêu xấu: trình bày cái kém cỏi vụng về (lời mang ý khiêm tốn))

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận