“Đây là 100 vạn, mật khẩu là ngày sinh của tôi.”
Phó Thời Niệm vừa ngồi xuống thì người phụ nữ đối diện đã đẩy một chiếc thẻ ngân hàng sang và thản nhiên nói.
Cô ngơ ngác ngẩng đầu lên: “Hả? Ý cô là sao?”
Cô gái đội mũ lưỡi trai đen, đeo khẩu trang đen, chỉ lộ ra đôi mắt sắc sảo, trắng đen rõ ràng, giọng nói vô cùng lãnh đạm.
“Tôi nghe nói bà ấy bệnh nặng.
Dù sao bà ấy cũng nuôi dưỡng tôi hơn mười năm, tôi không muốn nợ nần gì thêm.”
Nói xong, cô gái quay đầu đi ngay, không buồn nhìn lại.
Phó Thời Niệm nhìn chằm chằm vào chiếc thẻ ngân hàng trên bàn, cảm giác như nó nóng rực lên trong tay.
Trước đây, cô vốn là tiểu thư nhà họ Thẩm, một gia đình giàu có tại Bắc Kinh, nhưng sáu năm trước, cha mẹ nhà họ Thẩm phát hiện cô không phải con ruột.
Cô và con gái thật của họ bị tráo đổi từ nhỏ.
Cha mẹ nuôi đối xử lạnh nhạt với cô đến cực độ, khiến cô lớn lên trong một gia đình ngột ngạt, không thể chịu đựng thêm.
Đêm đó, cô kéo vali rời khỏi căn nhà ấy và trở về với cha mẹ ruột của mình.
Gia đình họ Phó chỉ là một gia đình bình thường, nhưng cha mẹ ruột của cô dành cho cô tình yêu thương hết mực, mang lại cho cô cảm giác ấm áp của một mái nhà.
Nhưng đời không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió.
Ba năm trước, cha cô qua đời trong một vụ tai nạn giao thông.
Mẹ cô bị bệnh nặng, điều trị nhiều năm mà không khỏi, toàn bộ tiền tiết kiệm trong nhà đã cạn kiệt, căn nhà trong thành phố cũng đã bán.
Nhưng vẫn chưa đủ, mẹ cô cần thêm rất nhiều tiền cho việc điều trị.
Số tiền 100 vạn này có thể giải quyết tình trạng cấp bách trước mắt.
Phó Thời Niệm cầm thẻ ngân hàng, bỏ vào túi xách.
Cô không ngờ thiên kim thực sự của nhà họ Thẩm là Thẩm Thời Ninh lại đưa tiền cho mình.
Cô trân trọng tấm lòng đó, và tự nhủ sẽ trả lại cho cô ấy khi có thể.
Dựa vào những gì cô biết về người mẹ nuôi thì Thẩm Thời Ninh muốn lấy được 100 vạn này cũng không phải dễ dàng.
Phó Thời Niệm khoác thêm áo chống nắng, đội mũ che nắng, rời khỏi quán cà phê rồi leo lên chiếc xe máy điện nhỏ, phóng về nhà.
Căn nhà duy nhất mà gia đình cô còn lại nằm ở một khu cũ trong thành phố, hai tầng, tầng một mở làm siêu thị nhỏ, còn tầng hai là nơi ở.
Phó Thời Niệm mở cửa vào nhà, đang khát khô cả cổ, định lấy một chai nước khoáng giải khát thì phát hiện có người đang nằm gần tủ lạnh.
Cô sững sờ nhìn kỹ lại.
Một người nam nhân mặc áo xám dài, tóc buộc bằng dây vải, sắc mặt tái nhợt, môi khô nứt nẻ đang nằm bất tỉnh dưới sàn nhà.
Người nam nhân có gương mặt thanh tú, dù đang hôn mê vẫn toát lên khí chất thanh tao, thoát tục.