Sau Khi Thông Cổ Kim Ta Và Thủ Phụ Hợp Tác Phát Tài



Tiêu Nghiên Hoài gật đầu, lại rót thêm một chút nước đưa cho cháu trai: “Cháu uống trước đi.



Cậu bé lập tức buông nắm cỏ dại trong tay, hai tay nâng bát nước, liếm môi khô nứt của mình.


Nhưng khi thấy đôi môi của tiểu thúc còn khô hơn, cậu vội đưa bát nước cho tiểu thúc: “Tiểu thúc uống trước đi.



Tiêu Nghiên Hoài xoa đầu cậu bé: “Cháu uống trước đi, ta sẽ lấy thêm một bát nữa.



Hắn lấy ra một cái bát gỗ khác, rót thêm một chút nước rồi uống vài ngụm lớn vì hắn cũng đang rất khát.


Nước mát lạnh lan tỏa trong miệng, chảy xuống cổ họng, mang lại cảm giác sảng khoái dễ chịu.


Tiêu Nghiên Hoài mở to mắt nhìn hai bình nước trước mặt.


Nước này thật sự rất ngon.



Cậu bé thấy tiểu thúc đã uống liền lập tức háo hức uống một ngụm, đôi mắt tròn xoe, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên vì phấn khích: “Tiểu thúc, đây là nước của thần tiên đúng không, ngon quá!”

Tiêu Nghiên Hoài gật đầu: “Có lẽ đúng là nước của thần tiên rồi.



Lúc này những người khác trong nhà họ Tiêu cũng lần lượt trở về.


Tiêu đại ca, đại tẩu, nhị ca, nhị tẩu và tiểu muội đều ngạc nhiên vây quanh hai bình nước, đôi mắt sáng rỡ vì vui mừng.


Mọi mệt mỏi và thất vọng trong lòng mọi người chợt tan biến.


Tiêu Nghiên Hoài bảo cả nhà uống nước trước, sau đó kể lại quá trình mình mua nước.


Tiểu muội của hắn kinh ngạc thốt lên: “Tam ca, huynh nói là huynh đã gặp một vị ‘thần tiên tỷ tỷ’, nàng đã bán nước cho huynh với giá 21 văn tiền thôi sao?”

Những người khác đều nhìn Tiêu Nghiên Hoài, khuôn mặt đầy vẻ khó tin.


Tiêu Nghiên Hoài lặng lẽ gật đầu.


Tiêu đại ca nhìn sang Tiêu Nghiên Hoài, thở dài: “Bây giờ trong làng thiếu thốn lương thực, nước uống khan hiếm.


Ta vừa ra ngoài, thấy nhiều người tranh nhau từng ngọn cỏ dại để ăn.



“Nhưng số lương thực này còn chưa đủ cho cả nhà ta ăn, vậy nên tuyệt đối không thể để ai biết nhà mình có đồ ăn.



Tiêu Nghiên Hoài gật đầu: “Đại ca nói đúng.



Nhà hắn cũng chẳng còn bao nhiêu lương thực, chỉ đành dành cho người nhà trước.

Vừa mới đến Lĩnh Nam, họ còn quá xa lạ với vùng đất này, trước hết phải tự bảo vệ mình thì mới có thể tính tới chuyện khác.


Tiêu Nghiên Hoài cúi đầu.


Đại Khải bây giờ, dân chúng không an cư lạc nghiệp, vua chúa mê muội, tham quan lộng quyền.


Cha hắn vì dâng tấu xin hoàng đế giảm bớt thuế má mà bị tru di, cả gia đình họ Tiêu bị lưu đày đến Lĩnh Nam.


Sau bao khó khăn, đau khổ trên con đường lưu đày thì họ đã đến được Lĩnh Nam, nhưng cuộc sống nơi này cũng chẳng dễ chịu hơn là bao.


Lúa gạo, rau xanh đều bị côn trùng phá hoại hết, thời tiết khô hạn, nước giếng cũng cạn dần, đã rất lâu rồi không có một cơn mưa.


Trong nhà, lương thực gần như cạn sạch, mọi người chỉ biết ăn cỏ dại, gặm vỏ cây, mỗi ngày cố gắng uống một chút nước cầm hơi.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận