65.
Bỗng nhiên ta hắt hơi một cái.
Ầy, nếu giáo chủ biết ta đã từ chức mà vẫn tận tâm tận lực vì thanh danh Ma giáo bên ngoài như vậy chắc sẽ vui lắm nhỉ?
Chỉ là sau khi ta treo người kia lên tường thành thì ánh mắt huynh muội Liễu thị nhìn ta hơi kỳ quái.
Liễu cô nương mở miệng trước: "Ngươi cho tên kia uống thứ gì vậy?"
Ta nói: "Ừm......thuốc ngứa."
Ma giáo không chủ trương thuyết phục bằng bạo lực nên khi chúng ta bắt người cung khai đều dùng thứ này.
Nói đến huynh đài kia thật khiến người ta phẫn nộ, làm chuyện ác thì thôi đi, còn đổ vấy cho Ma giáo nữa, đúng là không biết xấu hổ.
Liễu cô nương nhìn ta: "Ngươi quả là không tầm thường."
Ta tưởng bí mật mình che giấu bị phát hiện nên thẳng thắn nói: "Đúng vậy, không gạt gì ngươi, ta thông minh hơn người thường nhiều."
Liễu cô nương thở dài: "Xem ra ngươi vẫn không tự biết mình nhỉ."
66.
Đêm đó Liễu cô nương không đến, người đến chính là Liễu Yếm.
Hắn cũng tới đưa bánh ngọt cho ta.
Nhưng ta từ chối bánh ngọt của hắn.
Liễu Yếm ngồi cạnh ta cười nói: "Bánh của a muội thì ăn, còn bánh của ta lại không ăn sao?"
Ta nói: "Mấy ngày nay ta ăn nhiều quá làm bụng béo lên rồi, sợ ăn thêm nữa sẽ không bay được."
Trước kia ta ăn uống chẳng ra sao, lại thường xuyên ra ngoài giết người xem như rèn luyện thân thể, nhờ vậy mới giữ được vóc dáng chuẩn......!Nếu mập lên chỉ sợ khinh công vất vả hơn thôi.
Hắn nghiêng đầu nhìn bụng ta rồi nói: "Ngươi gầy như vậy mà cũng kiêng khem nữa sao?"
Ta nói: "Ta đâu có gầy, ta rắn chắc lắm đấy."
Liễu Yếm vẫn tỏ vẻ không tin.
Ta cầm tay hắn đặt lên bụng mình: "Chỗ này của ta vốn cứng lắm, mấy ngày này ăn nhiều làm ít nên sờ mới mềm thế đấy."
Bàn tay ấm áp của hắn vuốt ve bụng ta, nhẹ nhàng cười nói: "Tuy mập hơn chút nhưng ăn miếng bánh ngọt cũng đâu có sao?"
Ta nói: "Liễu huynh đừng nói nữa, ta đã quyết định không ăn rồi."
Gió đêm lành lạnh.
Liễu Yếm khẽ buông tiếng thở dài rồi mở túi bánh ngọt ra: "Tiếc thật, đây là bánh hoa quế thủy tinh và bánh cua số lượng có hạn mua từ tiệm bánh danh tiếng lâu năm đấy......"
Khi hắn nói chuyện, gió thổi mùi thơm bánh ngọt sang chỗ ta.
Ta khống chế được miệng mình nhưng không khống chế nổi bụng mình.
Nó kìm nén một hồi lại phát ra tiếng ục ục thèm thuồng.
Thôi, người sống trên đời nếu ngay cả ăn cũng không được toại nguyện thì còn ý nghĩa gì nữa.
Ta cắn bánh cua, ngồi trên mái hiên nhìn mây đen mù trời.
Xem ra ngày mai sẽ mưa, chi bằng khoan đi đại mạc, ở lại đây ăn ké thêm ít hôm nữa.
Liễu Yếm hỏi ta: "Ngươi không lấy a muội ta thật sao?"
Ta nói: "Ta không thể cưới nàng được."
Thích khách sinh ra đã như mây phiêu bạt, nhất định không thể bám rễ sinh chồi.
Ta tưởng Liễu Yếm sẽ thất vọng vì câu trả lời của ta nhưng hắn không có.
Hắn chỉ mỉm cười nhìn ta.
Khóe mắt hắn hơi rũ xuống, ánh mắt nhìn người luôn ôn hòa khiến người ta nảy sinh ý muốn thân cận, khác xa khuôn mặt lạnh như băng của giáo chủ.
Ta đang thất thần ngắm mặt hắn thì hắn đột ngột cúi đầu liếm khóe môi ta một cái rồi mau chóng lui ra.
Liễu Yếm nói khẽ: "A muội nói ngươi không tầm thường, ta lại thấy ngươi chẳng những không tầm thường mà còn rất thú vị."
Hơi thở của hắn mang theo hương trà thoang thoảng.
Hắn im lặng giây lát rồi lại cười nói: "Ngươi chính là Tả hộ pháp Ma giáo Kiêm Minh......!Đúng không?".