Sau Khi Tiên Nhân Biến Mất


Đợi bóng dáng con trai trưởng của Hạ phủ biến mất sau hiên nhà, Hạ Thuần Hoa mới nói với Hào thúc: “Chuyện xảy ra hôm nay, nói hết từ đầu đến cuối một lần.”
Hào thúc nói một mạch, không thêm dầu vào lửa cũng không thêm mắm dặm muối.
Hạ Thuần Hoa nghe hết thì gật đầu, cho ông ta rời đi.
Ở giữa phòng giữ đồ yên tĩnh nghĩ lại, Hạ Thuần Hoa nhìn chằm chằm thi thể con báo trên bàn, thất thần một lát.
Quản gia Ngô chờ bên cạnh, hai nén nhang trôi qua, mới mở miệng nhắc nhở: "Lão gia, đến giờ ăn tối rồi."
Quận trưởng Hạ "Ừ" một tiếng: "Chuyện này ngươi thấy thế nào?"
"Đại thiếu gia nhìn như đang làm càn, nhưng thật ra lại xử lý không tệ." Quản gia Ngô cười nói: "Không nên thả hai tên thị vệ kia vào thành dò hỏi."
“Thằng khốn nạn cũng có tâm một chút, xem ra lần này nó trọng thương coi như trong họa có phúc." Quận trưởng Hạ nhẹ nhàng nói ra một hơi.
"Vốn dĩ lão gia lo lắng, mà tính nết đại thiếu gia đột nhiên tốt lên, bây giờ cũng nên yên tâm."
"Đúng vậy." Quận trưởng Hạ buồn bã nói: "Đi thôi, đi dùng cơm tối."
Bất luận quận trưởng Hạ hướng về quê cũ cỡ nào, cho dù phong cách nhà của họ Hạ có giống thành đô đến đâu, vẫn phải cúi đầu trước hiện thực để có ngày ba bữa cơm, ăn cơm cũng như người dân tại thành Hắc Thủy thôi.
Dù sao lên núi kiếm ăn, xuống sông uống nước, dựa vào đất thì phải ăn đất.
Trước mắt là Hạ Linh Xuyên đang cắn nửa cái đùi dê lớn.

Đây là dùng nước sạch đun nhừ, cùng lắm thì cho nhiều gừng để khử mùi tanh.
Hầm ra đúng vị ban đầu.

Thịt dê vốn giòn và dai, lại chấm thêm chút ớt, muối cay, thật sự là ngon không gì sánh bằng Hạ Linh Xuyên tự cắt một miếng, chấm một miếng, thỏa mãn đến nỗi thở dài.
Đầu bếp do phủ Quận trưởng thuê chỉ dùng những con dê có sừng lớn nhưng chưa đầy một tuổi.

Con dê này đi dạo trên sa mạc, thường ăn bà bà đinh, hoàng cầm và các loại thảo dược khác, thế nên mùi vị đậm đà, khác hẳn so với đồng loại.Đây là đặc sản trên đường Hồng Nhai.
Bên cạnh Hạ Thuần Hoa là một người phụ nữ ăn mặc sang trọng, múc cháo gạo thổi nhẹ hai lần mới uống một cách chậm rãi, thái độ thong thả của bà ta trái ngược với cái miệng ngoạm miếng thịt lớn của Hạ Linh Xuyên.
Đây chính là chính thất của Hạ Thuần Hoa, nữ chủ nhân của Hạ phủ - Ứng Hồng Thiền.

Bà ta cũng thản nhiên nếm một miếng thịt dê, nhưng muốn quản gia phải cắt bỏ phần mỡ phía dưới, sao cho vừa mắt.
Bà ta nghe chồng và con trai nhỏ nói chuyện, vẻ mặt tươi cười, thi thoảng liếc về phía Hạ Linh Xuyên một cái.
Một nhà bốn người bọn họ đều ở đây, thật ngay ngắn.
Hạ Thuần Hoa đang nói chuyện với con trai nhỏ về việc thu thuế của quận Thiên Tùng vào năm nay.
Đúng vậy, thu thuế.

Một trong những chủ đề được cư dân thành Hắc Thủy bàn tán xôn xao, trợ thủ đắc lực của quận trưởng Hạ không phải tiên sinh hay cao thủ tính toán, cũng không phải cấp dưới, mà chính là đứa con trai nhỏ chưa đầy mười bốn tuổi, Hạ Việt.
Ba tuổi tiểu tử này đã biết đọc chữ, bảy tuổi có thể học thuộc ba trăm bài thơ, năm sau Hạ phủ cho hai tiên sinh tính toán vào tù, Hạ Việt rảnh rỗi tính toán sổ sách, tính ra vài cuốn sổ nợ cũ năm xưa, đồng thời cũng bới ra hai con sâu gạo mập mạp béo bỡ.
Đến khi Hạ Việt mười hai tuổi, ngoại trừ thành tựu về hội họa và thư pháp, cậu ấy còn đưa ra lời khuyên về việc chính sự của quận trưởng Hạ...!cũng không đúng, là bày mưu tính kế.
Hạ Thuần Hoa cũng không phải nhà thông thái cổ hữu, con trai nhỏ đưa ra lời khuyên đều rõ ràng và hiệu quả, đương nhiên ông ta giơ hai tay ủng hộ.

Hạ Việt càng làm càng có lòng tin, thậm chí có thể chia sẻ một số công việc với cha.
Cho nên cảnh tượng trước mắt rất bình thường.
Hạ Linh Xuyên không tham gia thảo luận cùng họ, một chữ cũng không, chỉ cần yên tĩnh hưởng thụ đồ ngon là được, dù sao lúc trước hắn cũng như vậy.
Chọc vào miệng hắn cũng không lên tiếng.
Anh em nhà họ Hạ cũng kế thừa dung mạo tuấn tú của phụ thân, Hạ Linh Xuyên nét nào ra nét đó, cao ráo đẹp trai, mặt mày Hạ Việt thanh tú, càng giống Ứng phu nhân.
Nhưng tính tình hai người lại hoàn toàn khác biệt.
Hạ Việt có trí nhớ như máy ảnh, mà thân là con cả như Hạ Linh Xuyên, đọc sách được một khắc nhất định sẽ ngủ gục, còn dễ hơn thuốc an thần.
Điều duy nhất đáng ghét hơn là so sánh "Con nhà người ta", chính là "Đệ đệ tôi là học bá" .
Nó thực sự là toàn diện, không có khuyết điểm.
"Được rồi, ăn cơm đi!" Ứng Hồng Thiền cắt ngang cuộc nói chuyện của một lớn một nhỏ: “Nếu không ăn, đồ ăn sẽ nguội.”
Trên thực tế là nếu không ăn, đồ ăn sắp bị Hạ Linh Xuyên ăn sạch rồi.
Hắn tập võ, lượng cơm hắn ăn không chỉ gấp đôi người bình thường.
Thấy Ứng Hồng Thiền tự gắp tôm chiên mềm cho Hạ Việt, Hạ Linh Xuyên tự dùng khăn lau tay: “Lão nhị, ngày mai gửi văn thư thông quan đến nhà buôn Lưu Bảo Bảo, đội du thương của nhà hắn sắp về, không muốn bị kẹt tại Bạch Đồng Quan."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui