Sau Khi Tiên Nhân Biến Mất


Hai hành khách một người đi trước một người đi sau, người đi trước là một thanh niên mặc áo bào trắng, khoảng mười bảy mười tám tuổi, lông mày rậm, đôi mắt trong veo, người đi sau là một người đàn ông mặc đồ xám, đội mũ rộng vành, từ góc nhìn của Hạ Linh Xuyên không thể nhìn thấy khuôn mặt của hắn.
Ngay trước mặt thanh niên mặc áo trắng có một chuỗi linh châu lớn cỡ trứng ngỗng lơ lửng trên không trung, xoay tròn, đám đông phía trước ngựa cũng bị năng lượng vô hình ép ngạt thở, để lại một con đường ở giữa.
Khí khái kia không hề nhẹ nhàng, người đi đường cũng bị ngã trái ngã phải, một người đàn ông mập mạp ngã xuống quầy hàng phía sau, bóp nát bánh gạo nóng hổi thành bột ngô.
Tất nhiên người buôn bán không thể bỏ qua, hai người cãi vã một phen.
Đây là một thế giới thần linh hỗn loạn, Hạ Linh Xuyên không hề kinh ngạc, chỉ cười một tiếng: “Cưỡi ngựa trên phố xá sầm uất như vậy, oai phong thật.”
Phố lớn của Diên quốc cũng có quy định phải xuống dắt ngựa, mặc dù thành Hắc Thủy cho phép cưỡi ngựa, nhưng phải cưỡi với tốc độ chậm, tuyệt đối không cho phép phóng ngựa chạy nhanh, nếu không sẽ bị kéo xuống đánh hai mươi roi, phạt năm lượng bạc, nếu đụng người khác bị thương sẽ bị trừng phạt không tha.
Phong tục địa phương rất khắc nghiệt, các hình phạt và quy định cũng phải nghiêm khắc như vậy.
Lưu Bảo Bảo nghe vậy liếc nhìn Hạ Linh Xuyên một cái, trong lòng thầm nghĩ bình thường huynh cũng không phải như vậy sao?
Hai tên cưỡi ngựa sắp đi qua quán rượu phía dưới, đó là ngã chữ ‘T’ ở đầu phố, sau khi rẽ vào đường phụ lượng người cũng ít đi chỉ còn phân nửa, chàng trai mặc áo choàng trắng lập tức cất quả cầu đi.


Rốt cuộc, dù gì quay thứ này cũng tốn nhiều sức lực.
Đúng lúc này,có một cậu bé bên lề đường, chiếc trống lúc lắc của cậu bị người đi đường va phải bay ra khỏi tay, vô tình rơi xuống giữa đường!
Đứa trẻ lập tức lao ra nhặt đồ chơi.
Cậu bé đang đứng trước con Lệ Mã.
Cha mẹ cậu bé ở phía sau chạy tới, hét toáng lên, lại bị đám người phía trước cản trở không đến cứu kịp.
Người ngồi trên ngựa không hề có ý định giảm tốc độ, cùng lắm là hai giây nữa, vó ngựa khổng lồ sẽ cán qua người đứa trẻ.
Lại thế nữa rồi! Hạ Linh Xuyên thầm thở dài, tại sao trên thế giới nào cũng có trẻ con khoan gầm xe?
May mắn thay bây giờ mọi chuyện đã khác, hắn không cần phải tự mình ra tay nữa.
“Hào thúc!” Hạ Linh Xuyên một tay chống cằm, một tay chỉ xuống.
Hào thúc người đứng cạnh hắn như một người vô hình, lúc này ông ta lấy ra hai cái đồng xu, run tay đánh rơi.
Hai đồng xu được đánh thẳng vào trước mặt Lệ Mã, cách nhau hơn ba thước.

Nếu người cưỡi tiếp tục phóng ngựa, rất có thể đùi ngựa hoặc bụng ngựa sẽ bị đồng xu đánh trúng.

Sở dĩ bắn hai đồng xu ra là để giữ cho hành khách không bị ngã và tốc độ của ngựa cũng chậm lại.
Hai đồng xu của Hào thúc, cũng không phải dễ kiếm được.

Hạ Linh Xuyên chỉ mới nhìn thấy ông ta dùng đồng tiền bắn xuyên đầu một con gấu mù.


Không cần bàn về độ cứng hộp sọ của con gấu lớn, ít nhất không thua kém hai con Lệ Mã phía dưới.
Thanh niên mặc áo choàng trắng bên dưới đã đoán được tình hình, quả nhiên hung hăng thắt chặt dây cương.Con ngựa Lệ Mã đứng thẳng người lên, đột ngột dừng lại, vó ngựa cách đứa trẻ trên mặt đất chưa đầy bảy thước.
Nếu tiến thêm bước nữa, cậu bé sẽ biến thành bánh nhân thịt.
Đứa trẻ chộp lấy trống lúc lắc trên mặt đất, ho khan liên tục vì bụi do vó ngựa bốc lên.

Cha mẹ chen lấn ra khỏi đám đông, bế con bỏ chạy mà không thèm ngoảnh lại.
Người đi đường thay nhau chỉ trích, hành khách mặc áo choàng trắng dường như không thèm để ý chỉ ngước nhìn Hào thúc.
Trên mặt Hào thúc không hề có chút biểu cảm.
Lưu Bảo Bảo đứng bên cạnh Hạ Linh Xuyên, ho khan một tiếng: “Ngươi là ai, có biết cưỡi ngựa trên phố sầm uất thế này sẽ bị roi không?”
“Ai hành hình?” Thanh niên mặc áo bào trắng cười lớn, không giấu được vẻ khinh thường: “Là ngươi?”
Ánh mắt của người kia như kim châm, khuôn mặt Lưu Bảo Bảo tê dại vì bị nhìn chằm chằm, rụt đầu lại: “Thành Hắc Thủy có luật lệ nghiêm ngặt, ngươi có thể thử thêm vài bước nữa?”

Nói xong, thanh niên kia không thèm để ý đến hắn, chỉ đưa mắt nhìn về phía Hạ Linh Xuyên, như thể biết rõ hắn mới là người chịu trách nhiệm.
Hạ Linh Xuyên nhìn hắn mỉm cười, đối phương lại nhìn hắn một cách cẩn thận, lại thúc ngựa tiến về phía trước.
Người đàn ông mặc đồ xám phía sau, từ đầu đến cuối vẫn không ngẩng đầu lên.
Sau một lúc hỗn loạn ngắn ngủi, tốc độ cưỡi ngựa của hai người cũng chậm lại, đàn ông phụ nữ và trẻ em trên đường nhìn họ biến mất ở góc đường.
Hướng đó, ra khỏi thành là hướng về phía đông bắc.
Đúng lúc Hào thúc nói: “Hai người này tu vi rất cao, đặc biệt là người mặc áo xám phía sau, ta nhìn không rõ.

Tiểu tử áo trắng này, có lẽ có xuất thân từ con nhà binh.”
Hạ Linh Xuyên nhíu mày, có chút kinh ngạc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận