Sau Khi Tiên Nhân Biến Mất


Lại một lần nữa Hạ Linh Xuyên cảm nhận được sự kiểm soát tỉ mỉ của phụ thân, cho dù là hai đứa con trai, hay là thành Hắc Thủy.
Có vẻ hơi đáng sợ.
Chớp mắt đã bước vào đại sảnh, Hạ Thuần Hoa nhìn hai vị khách không mời mà đến: "Xin hỏi, khách từ đâu đến?"
Thanh niên mặc áo choàng trắng mà Hạ Linh Xuyên nhìn thấy ngày trước, hôm nay đã thay một bộ cẩm y xanh, trên vại và vạt áo có thêu họa tiết.

Ăn mặc trang trọng như vậy, thể hiện sự tôn trọng đối với chủ nhân bản địa.
Cuối cùng hắn cũng nhìn thấy bộ mặt thật của người mặc đồ xám.
Người này khoảng sáu mươi tuổi, dáng vóc cao gầy, đã là một ông già tóc bạc, nhưng ánh mắt lại rất sáng, như có thể nhìn thấu lòng người, như có thể moi ra những bí mật khó hiểu nhất của người khác.
Chàng trai trẻ mỉm cười nói: "Ta là Niên Tùng Ngọc, đô úy của Tầm Châu Nhạc Thành Dương Vũ, theo lệnh của phụ thân ta,Niên Tán Lễ mà đến đây!" Sau đó hắn giới thiệu người đi cùng mình: "Đây là quốc sư của Đại Diên, quốc sư Tôn Phu Đông Tôn!"
Cho dù Hạ Thuần Hoa có định lực hơn người, nhưng lúc này cũng bị sốc: "Cái gì!"

Niên Tùng Ngọc thì cũng thôi đi, ông ta đã biết người mà Tầm Châu Mục phái tới để Niên Tán Lễ, cùng lắm cũng không ngờ là để con trai thứ đi cho Niên Tán Lễ.
Còn về sự xuất hiện của Tôn quốc sư , thực sự nằm ngoài sự dự đoán của ông ta.
Quốc sư!
Diên quốc có tất cả ba vị quốc sư, vị nào cũng có khả năng như thần như quỷ.
Họ có thể giúp nhà vua trong việc điều hành vận mệnh của đất nước trong thời bình, trong chiến tranh họ cũng là vũ khí đáng sợ nhất, chỉ cần có thời cơ thích hợp, thậm chí họ có thể dùng sức mạnh để thay đổi càn khôn.
Là lý tưởng tối cao của nhiều pháp sư, vị Tôn quốc sư này lẽ ra phải được ở kinh đô hưởng phúc, sao lại đến một vùng đất cằn sỏi đá làm gì?
Hạ Thuần Hoa không để ý nên thất lễ, lặng người dò xét nửa ngày, mới thở ra một hơi: "Thật sự là Tôn quốc sư, hạ quan mạo muội!"
Tôn Phu Đông khẽ mỉm cười: “Tại lễ tế trời hai mươi năm trước, ta nhớ Hạ Tế Tự dẫn theo ba đứa nhỏ tới, chính là ngươi!”
“Cảnh còn người mất.” Hạ Thuần Hoa có chút cảm động, quay người chỉ vào con trai trưởng: “Con trai, Hạ Linh Xuyên.”
Ông ta đã sống ở đô thành vài chục năm, nhiều lần gặp Tôn quốc sư.

Hai mươi năm trôi qua, Tôn quốc sư cũng đã già đi, nhưng đường nét vẫn như cũ, nhìn nhiều lần Hạ Thuần Hoa vẫn nhận ra.
Hạ Linh Xuyên đành phải bước tới chào hỏi.
Niên Tùng Ngọc hướng về hắn mỉm cười: "Lại gặp nhau nhanh như vậy."
“Không phải sao?” Nghe được ý nghĩ thâm sâu của hắn, Hạ Linh Xuyên bỗng nhiên cười tươi hơn: “Xem ra đô úy Niên và ta thật sự có duyên rồi.”
Hạ Thuần Hoa tỏ vẻ kinh ngạc: “Thế nào, trước đây đã từng gặp nhau rồi à?”
Niên Tùng Ngọc còn chưa kịp mở miệng, Hạ Linh Xuyên đã vội vàng
giải thích: “Phụ thân chưa biết đấy thôi, hôm trước con ăn cơm bên đường, tình cờ gặp được hai vị khách quý đi ngang qua.


Lúc đó đường phố rất náo nhiệt, thậm chí đô úy Niên còn cứu một đứa trẻ, giúp cậu bé khỏi bị giẫm phải!”
Hào thúc vừa bước vào sảnh sau nghe thấy những lời này, da mặt giật giật.
Hạ Thuần Hoa "Ồ" một tiếng: "Thì ra là thế, Niên đô úy là một thiếu niên có triển vọng, người tốt hiếm gặp.”
Bốn người cùng nhau mỉm cười, giả vờ bối rối.
Hạ Linh Xuyên hiểu rất rõ, chức của Niên Tùng Ngọc cao hơn mình, chức của phụ thân Niên Tùng Ngọc cũng cao hơn phụ thân hắn, bỏ qua những khúc mắc nhỏ nhặt của hôm trước, bây giờ phải nhanh vào vấn đề chính.
Dù sao hắn cũng có linh cảm, vấn đề này sẽ không mấy thú vị.
Niên Tùng Ngọc cười cười, quả nhiên cũng không đề cập chi tiết tới chuyện này: "Hạ đại nhân, ta và quốc sư có việc quan trọng phải làm, đi ba ngày ba đêm mới đến được đây."
Hạ Thuần Hoa cũng rất ân cần nói: “Hai người đi xe ngựa mệt mỏi, tối nay hãy ở lại Bạch Thạnh lâu, đó là quán tốt nhất ở thành Hắc Thủy.” Nói xong quay người gọi hạ nhân tới, đổi trà nóng cho hai vị khách quý.
Thấy ông ta không hỏi thêm, Niên Tùng Ngọc đành tiếp tục nói: "Nhiệm vụ lần này, e là cần Hạ đại nhân giúp đỡ."
Hạ Thuần Hoa a một tiếng: “Xin nói cụ thể.”
Niên Tùng Ngọc nghiêm túc nói: “Hạ đại nhân có biết, Ngọa Lăng quan đã thất thủ không?"
Hạ Thuần Hoa sửng sốt, xém chút nhảy dựng lên.


Ông ta không để ý mà thất lễ: "Ngươi nói cái gì! Ngọa Lăng quan thất thủ?"
Ngọa Lăng quan? Trong đầu Hạ Linh Xuyên lập tức định vị địa danh này, nhưng dường như bản thân không để ý lắm, chỉ biết hình như nó nằm ở trung tâm Diên quốc, gần sông có sông, có núi có nước.
“Việc này sao có thể?” Hạ Thuần Hoa nghiêm túc nói: “Ta có nghe nói Bước Tân, phản quân Hồng Xuyên đã tập hợp vào tháng năm, bắt đầu tiến đánh Ngọa Lăng quan.

Nhưng Ngọa Lăng quan là nơi hiểm yếu, mười mấy năm qua đã được gia cố nhiều lần, dễ thủ khó đánh.

Huống chi thủ quan Triệu Dung Lược, người được mệnh danh là ‘Thùng sắt tướng quân’, binh lính lương thực đều tốt, sao lại để tặc tử công phá dễ dàng như vậy!”
Theo ông ta ước tính, ít ra Ngọa Lăng quan cầm chân được một hai năm cũng không thành vấn đề, lúc đó bọn tặc tử sẽ tự giải tán.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận