Sau Khi Tiên Nhân Biến Mất


Đạt được mục đích, hai người vui vẻ đứng dậy, hai cha con Hạ gia tiễn họ bước ra khỏi cổng chính, nghênh ngang rời đi.
Nhìn bóng lưng hai người biến mất ở góc đường, Hạ Linh Xuyên hỏi phụ thân: “Thật sự phải đưa người theo bọn họ vào sa mạc Bàn Long sao?”
Hạ Thuần Hoa im lặng, vẻ mặt lo lắng.

Ông ta còn phải giải quyết việc của quận, dặn dò con trai một câu: “Chuyện này đừng nói với phu nhân.” Sau đó vội vàng rời đi.
Hạ Linh Xuyên về nhà, Hạ Việt dìu phu nhân ra ngoài, đúng lúc gặp được huynh trưởng ở trong vườn.
Ứng phu nhân hỏi con trai trưởng: “Khách có lai lịch thế nào?”
Hà Linh Xuyên nghiêm túc nói: “Quốc sư và con thứ của Tầm Châu Mục, tìm phụ thân bàn bạc cách giải quyết cơ mật!”
“Quốc sư?” Ứng phu nhân giật mình: “Quốc sư gì?”
“Là vị quốc sư nào mới đúng.” Hạ Linh Xuyên sửa lại câu của bà ta: “Là Tôn Phu Đông Tôn quốc sư, từ kinh thành ngàn dặm xa xôi đến đây.”
Đó là một nhân vật cấp cao nhất, các hoàng tử còn phải xem là khách quý.


Ứng phu nhân rất kinh ngạc, lại không hỏi sâu hơn nữa, chỉ hỏi Hạ Linh Xuyên: “Là chuyện tốt hay chuyện xấu?”
Đã là "cơ mật", một nữ nhân như bà ta không thể tùy tiện hỏi.

Hạ Thuần Hoa thường xử lý quân vụ, Ứng phu nhân cũng chưa từng vung tay múa chân.
“Tốt có xấu có.” Hạ Linh Xuyên nghiêm túc nói: “Chỉ chờ xem phụ thân xử lý như thế nào thôi.”
Ứng phu nhân trợn mắt: “Sao lại bảo ngươi đi cùng?”
Chuyện cơ mật như vậy, phu quân nên để con trai út đáng tin tưởng đi cùng mới thỏa đáng.
“Ta cũng có liên quan.” Sắc mặt Hạ Linh Xuyên tối sầm: “Mẫu thân, người có ý gì, có chuyện gì phụ thân không nên gọi ta sao?”
Trong lòng có hơi khó chịu.
“Ngươi cũng có liên quan à?” Ứng phu nhân nhìn hắn một lượt từ trên xuống dưới: “Ngươi lại gây rắc rối à?”
“Trong mắt người, ta chỉ có như vậy?” Sắc mặt Hạ Linh Xuyên cũng nghiêm túc: “Ý mẫu thân là ta sẽ chỉ gây tai họa thôi sao?”
Phản ứng của Ứng phu nhân như nói trúng tim đen.
Ứng Hồng Thiền mềm giọng, nghiêm túc khuyên nhủ: “Linh Xuyên, ngươi trưởng thành rồi, nếu hiểu chuyện một chút, vững vàng hơn một chút, mới có thể giải quyết được ưu phiền của phụ thân ngươi.”
Bà ta nhìn thoáng về phía cửa: “Ta ra ngoài phát đồ ăn, hai huynh đệ các ngươi tâm sự đi.”
Bà ta được tỳ nữ dìu đi, Hạ Việt vẫn ở lại.
"Đại ca, chúng ta uống trà được không?"
Hạ Linh Xuyên hiểu ý, cùng cậu ấy đi tới tiền sảnh.
Mới đi được hai bước, Hạ Việt đã nói với hắn: "Mẫu thân rất thẳng thắn, không có ác ý, ngươi đừng để trong lòng."

“Mẫu thân ngươi cũng là mẫu thân ta, không cần an ủi ta đâu?” Hạ Linh Xuyên nheo mắt nhìn cậu ấy: “Mẫu thân phiền như muốn mạng của ta, yêu thương ngươi như bảo bối, từ nhỏ chúng ta đã như vậy rồi.

Này, ngươi không cần phải giải thích, càng giải thích chính là che giấu!”
"Mẫu thân có chút nghiêm khắc, hi vọng chúng ta sau này sẽ sớm thành tài rồi trở về kinh thành, có thể làm được điều gì đó."
Hạ Linh Xuyên cười lớn: “Dẹp đi, bà ấy chỉ hy vọng ngươi học xong sẽ trở về kinh thành, thăng quan tiến chức, liên quan gì đến ta chứ?”
Trong lời nói tràn đầy oán hận, Hạ Việt không vui: "Đại ca tự xem thường mình làm gì? Có từng nghĩ đến sau này sẽ trở về Đại Đô làm gì không?”
“Trở về Đại Đô?” Hạ Linh Xuyên vuốt cằm: “Không có!”
Căn bản chưa bao giờ nghĩ xa đến thế, đương nhiên hắn lại càng không có dự định gì.
Quận Thiên Tùng người ngoài nhìn vào thì giống như một vùng đất nghèo nàn, thật ra bản thân hắn cảm thấy không đến nỗi tệ quá.

Hạ gia là vua ở đây, đã quen làm mưa làm gió, đứng hay nằm đều dễ chịu, có thể đến Diên quốc thì cũng chẳng có cái thá gì.
Xét về nội tình, tài chính, quan hệ, thậm chí cả khả năng tiêu tiền, so về những cái đó thì những quan to nhà cao cửa rộng cũng không xứng với Hạ gia.
Vậy tại sao phải đi? Thà làm đầu gà, còn hơn làm đuôi phượng.
Hạ Việt nhắc nhở hắn: "Đây là tâm nguyện của phụ thân, dù có dốc toàn lực chúng ta cũng phải thực hiện nó, đã thề trong lễ bái tổ tiên.” Người không nghĩ xa, tất có lo gần.


Thái độ này của đại ca, mẫu thân thích mới là lạ.
“Ta biết.” Hạ Linh Xuyên vỗ nhẹ lên vai hắn, thản nhiên nói: “Ngươi học văn, ta luyện võ, gộp lại cùng nhau chính là văn võ song toàn.

Một ngày nào đó về Đại Đô, nếu ai kiếm chuyện với ngươi, ta sẽ lén lút đánh chết chúng.”
"Đại ca ngươi thật sự là..." Gặp loại người phiền toái như vậy, Hạ Việt chỉ có thể im lặng.
Nhưng nghĩ theo hướng tích cực, đại ca ra vào thành Hắc Thủy đều là vì cậu ấy mà vui vẻ như vậy, ít nhất hắn còn biết đến khi về Đại Đô phải lén lút làm điều ác, đây cũng được coi là tiến bộ rồi.
Cứ cho là như thế đi.
Trên đường hắn gặp Hào thúc, ông ta đã liếc mắt ra hiệu với Hạ Linh Xuyên, đi theo ông ta.
Lại xảy ra chuyện gì nữa?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận