Người dịch: Ddil
"Tít tít tít tít, tít –"
Bốn tiếng tít đầu là tiếng nhấn mật mã, tiếng tít sau cùng biểu thị cho cửa đã mở.
Thẩm Tang Lạc vừa tắm xong bước ra liền nghe thấy tiếng động này, cô ấy liền ngưng việc lau tóc lại.
Hôm qua Giang Linh Nhạn lại đi công tác, nơi đến lần này cũng không xa, là Sơn Tây, Giang Linh Nhạn nói ba ngày sau sẽ về.
Tình huống thế này Thẩm Tang Lạc đã quá quen thuộc, mỗi khi Giang Linh Nhạn đi công tác, thường hay nói mấy ngày sau mới về, sau đó đều chạy về nhà sớm hai ngày, hoàn toàn không biết ngượng ôm lấy Thẩm Tang Lạc, dán chặt lên người cô ấy, nói rằng rất nhớ cô ấy nên muốn về sớm để cho cô ấy một sự bất ngờ.
Cách đây không lâu, trong dịp Tết Nguyên Đán, Giang Linh Nhạc trong lúc vô tình nói ra, Giang Linh Nhạn cảm thấy Thẩm Tang Lạc không đủ lãng mạn, cũng thiếu chủ động, làm cho Thẩm Tang Lạc lo lắng nghĩ suy không biết mình nên thay đổi thế nào, đúng lúc, cơ hội tới rồi.
Cô ấy cong khóe môi, trong đầu chợt nảy lên tưởng.
Người đó đi từ cửa chính vào, đi ngang qua phòng khách rồi đi thẳng đến phòng ngủ, cửa phòng ngủ bị đẩy ra, Thẩm Tang Lạc nằm nghiêng trên giường, tư thế hờ hững quyến rũ, áo choàng tắm mặc như không mặc, phần trên cơ thể rộng mở phơi bày, người đó đi vào liền bị sốc ngay tại chỗ.
Thẩm Tang Lạc mở to mắt, nụ cười vừa chớm nở trên gương mặt, ngay sau đó đã trở nên cứng đờ.
Tiếp theo đó ~
"Á á á á á á!"
Thẩm Tang Lạc suýt chút biểu diễn ngay tại chỗ một màn nhào lộn về phía sau, cô ấy nhảy dựng lên, túm lấy chăn quấn quanh cơ thể mình, lắp bắp nói: "Cậu cậu cậu cậu...!Hàn Phi Nhứ! Rốt cuộc cậu muốn làm gì vậy!!!"
Hàn Phi Nhứ ban đầu thì đôi mắt chịu đả kích, sau đó tới lỗ tai lại gần như bị cường độ âm cao của Thẩm Tang Lạc làm chấn động, nàng bịt lấy lỗ tai, ngừng một nhịp, sau đó mới vỗ vỗ ngực giống như người sống sót sau tai nạn, "Cậu hét cái gì vậy, mình cũng đâu phải tên biến thái phá cửa vào đâu."
Ừ ha.
Nhưng nàng là tên biến thái quang minh chính đại đi vào!
......
Thẩm Tang Lạc ngượng chín mặt, trong mắt Hàn Phi Nhứ lóe lên ý cười, nàng ngồi bên cạnh Thẩm Tang Lạc, Thẩm Tang Lạc liền cảnh giác rụt người về sau một chút.
"Xin lỗi, mình quên gõ cửa." Hàn Phi Nhứ xin lỗi đầy chân thành, sắc mặt Thẩm Tang Lạc vừa mới hòa hoãn lại đôi chút đã nghe thấy Hàn Phi Nhứ đổi giọng điệu, "Mà này, không nghĩ tới cậu ở trên giường cũng cởi mở như vậy nha."
Thẩm Tang Lạc: "..."
Thẩm Tang Lạc nghẹn đến mặt đỏ bừng, sau đó liền hét lên: "Có chuyện mau nói! Có rắm mau thả!"
Đến cả từ 'rắm' này cũng nói ra thì có thể thấy được Thẩm Tang Lạc thật sự bị bức đến phát điên rồi, Hàn Phi Nhứ hắng giọng, mặt mày nghiêm túc nói: "Mình muốn ở lại chỗ cậu một đêm, sáng mai sẽ đi."
Thẩm Tang Lạc không hiểu được, "Tại sao, cậu và Diệp Minh Tâm cãi nhau à?"
"Không có." Hàn Phi Nhứ mỉm cười, "Nhưng mình hồi phục trí nhớ rồi."
Thẩm Tang Lạc bỗng nhiên trợn to hai mắt, tin tức này làm cô ấy sốc đến mức tay nới lỏng cả chăn bông đang quấn quanh người, chợt phát hiện chăn sắp tuột xuống cô ấy mới nhanh nhảu kéo chăn lên lại, chẳng màng gì khác nữa, Thẩm Tang Lạc nhích người đến trước một chút, vẻ mặt căng thẳng nhìn Hàn Phi Nhứ, "Cậu...!Giờ cậu nghĩ thế nào?"
"Nghĩ thế nào gì chứ?"
"Thì là cậu với Diệp Minh Tâm đó!" Thẩm Tang Lạc nôn nóng, "Đừng có mà còn ý định ly hôn à nha!"
Hàn Phi Nhứ nhàn nhã ung dung nhìn Thẩm Tang Lạc, "Mình nhớ năm ngoái cậu có nói với mình, Diệp Minh Tâm không phải người tốt, chị ấy không phải là một người vợ đạt tiêu chuẩn, cũng không phải là một người mẹ đạt tiêu chuẩn, sống độc thân cả đời cũng vừa lắm, cô gái nào gả cho chị ấy cũng đều có bệnh tăng nhãn áp cộng thêm bệnh đục thủy tinh thể, nói xong rồi cậu còn cụng ly với mình, muốn chúc mừng mình bệnh đục thủy tinh thể nhiều năm cuối cùng cũng đã khỏi hẳn."
Thẩm Tang Lạc: "..."
Mẹ ơi, đúng thật là nhớ lại hết cả rồi.
Thẩm Tang Lạc vô cùng chột dạ, cảm giác tội lỗi này làm cô ấy cào cấu ga giường, nhưng chột dạ chưa tới hai giây Thẩm Tang Lạc đã phản ứng lại: "Xí, ý cậu là sao, cậu thật sự muốn ly hôn với chị ấy hả? Nhứ Nhi à, cậu, cậu không thể suy nghĩ lại một chút hả, cũng sắp tổ chức hôn lễ rồi, nếu như bây giờ nói ly hôn, mình đoán chắc Diệp Minh Tâm có ý định nhảy lầu luôn quá..."
Hàn Phi Nhứ rũ mắt, khóe miệng nhoẻn lên mỉm cười, "Sẽ không."
Thẩm Tang Lạc giật mình, "Sẽ không gì cơ?"
"Chị ấy sẽ không nhảy lầu, với tính cách của chị ấy, nếu như mình nói ly hôn, chị ấy sẽ làm căng với mình một trận, sau đó lập tức hủy bỏ hôn lễ, tiếp theo nữa hoặc là sẽ nhốt mình ở trong nhà, để cho mình không đi đâu được, hoặc là cả ngày lẫn đêm đều sẽ đi theo mình, dù thế nào, chắc chắn cũng sẽ không để mình rời khỏi tầm mắt của chị ấy."
Thẩm Tang Lạc suy ngẫm, sao cứ có cảm giác hành vi như này giống như kiểu mà những người mắc chứng hoang tưởng sẽ làm vậy...
Thẩm Tang Lạc há hốc miệng, vẫn còn muốn khuyên nhủ, rồi đột ngột cô ấy lại nhích người đến trước thêm chút, khoảng cách gần đến nhìn thấy mặt của Hàn Phi Nhứ.
Hàn Phi Nhứ thoải mái nhìn cô ấy, biểu hiện cũng vẫn vậy.
Thẩm Tang Lạc cảm thấy bản thân dường như đã hiểu được, cô ấy nói một cách chắc chắn: "Cậu không muốn ly hôn."
Hàn Phi Nhứ mỉm cười.
Thẩm Tang Lạc cảm thấy mình đã bị lừa gạt tình cảm một cách thê thảm, "Vậy cậu hơn nửa đêm còn tới đây làm gì! Hại mình còn tưởng rằng..."
Suýt chút nữa làm bại lộ sinh hoạt cá nhân ra ngài, Thẩm Tang Lạc kịp thời dừng lại, mạnh miệng nói: "Cậu ghiền hù dọa người khác hả!"
Hàn Phi Nhứ mặc kệ cô ấy nói gì, nàng cởi vớ ra, bò lên giường, kéo một nửa chăn qua, "Đừng ồn ào nữa, mai mình còn phải dậy sớm."
Hơi thở Thẩm Tang Lạc chậm lại, cái giọng điệu cưng chiều này, cô ấy cũng đâu phải tiểu tình nhân Hàn Phi Nhứ nuôi bên ngoài đâu!
Đợi đã.
Hàn Phi Nhứ và Diệp Minh Tâm có mâu thuẫn, người đầu tiên tìm đến là cô ấy, hai người sẽ cùng nhau đay nghiến Diệp Minh Tâm một trận, sau đó Hàn Phi Nhứ sẽ thấy thoải mái, xong việc Hàn Phi Nhứ sẽ mua cho cô ấy một chút quần áo, quà cáp này nọ, xem như cám ơn cô ấy.
Có khi không muốn về nhà, Hàn Phi Nhứ sẽ đến nhà cô ấy ở, đến lúc đó cô ấy còn phải nuôi cơm.
...!Mấy chuyện này hình như đều là chuyện mà chỉ có tiểu tinh nhân mới làm đi?
Thẩm Tang Lạc rầu rĩ, nhưng cô ấy cũng không thể vào giờ này đuổi Hàn Phi Nhứ đi, Thẩm Tang Lạc đành phải nằm xuống lại, yên tĩnh được một lúc, cô ấy đột nhiên hỏi: "Cậu đi như vậy Diệp Minh Tâm có biết không?"
"Biết."
"Chị ấy có biết cậu tới chỗ mình không?"
"Không biết."
Thẩm Tang Lạc vẫn không hiểu, "Vậy tại sao cậu lại muốn tới chỗ mình?"
Trước đó Hàn Phi Nhứ vẫn đang nhắm mắt, nghe hỏi vậy nàng mới mở mắt ra, nhìn lên trần nhà tối tăm, "Bởi vì giận."
Thẩm Tang Lạc quay qua, chờ nghe lời giải thích khúc sau của nàng.
"Lúc mình chưa xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chị ấy đối xử với mình thái độ thế nào cậu cũng nhìn thấy, sau khi xảy ra chuyện rồi thì chị ấy liền thay đổi, cho dù nghĩ gì, làm gì cũng đều vì muốn tốt cho mình, chỉ cần mình có điểm nào không vui thôi chị ấy cũng sẽ lo lắng bồn chồn."
Hàn Phi Nhứ cũng nhìn về phía Thẩm Tang Lạc, "Nếu như trước đó chị ấy cũng đối xử với mình như vậy, thì mình làm sao lại muốn ly hôn với chị ấy chứ?"
Thẩm Tang Lạc nghe xong đã tận tường, Hàn Phi Nhứ ngay cả giấm của bản thân cũng ăn*.
*Ghen với chính mình.
Thẩm Tang Lạc trầm ngâm, khuyên nhủ: "Cậu cũng không thể chỉ nhìn mỗi chị ấy, cậu cũng nên ngẫm lại chính mình, lúc trước cậu đối xử Diệp Minh Tâm với thái độ như thế nào, gần như xem chị ấy là người xa lạ, à không đúng, còn tệ hơn cả người xa lạ, chị ấy dù gì cũng là người có tự tôn, hết lần này đến lần khác bị cậu khước từ, sau đó chắc chắn cũng không dám đối xử tốt với cậu nữa.
Chuyện thế này, một cây làm chẳng nên non, cả hai người đều có lỗi, cậu là cái đáy nồi, thì đừng ngại người ta là cái bếp lò đen."
Hàn Phi Nhứ bật cười, "Mình biết rồi, cho nên mai mình sẽ về."
"Hóa ra cậu bỏ ra ngoài chỉ là để dọa Diệp Minh Tâm, cậu không sợ dọa chết Diệp Minh Tâm à?"
Ở bên Giang Linh Nhạn được một khoảng thời gian dài, Thẩm Tang Lạc cũng đã học hỏi được lý do thoái thác khách sáo của Giang Linh Nhạn, Hàn Phi Nhứ xoay người lại, "Không sao đâu, chị ấy thông minh hơn cậu nhiều, có thể ngẫm ra được."
Nhìn thấy Hàn Phi Nhứ đưa lưng về phía mình, Thẩm Tang Lạc nhếch môi.
Diệp Minh Tâm thông minh, đây là sự thật cô không phản bác, nhưng Hàn Phi Nhứ rõ ràng đã quên một điểm, người thông minh khi yêu đương thì trí thông minh cũng bằng âm, bình thường Diệp Minh Tâm có thể nghĩ thấu, bây giờ thì chắc đang bức bối khó ở, chuẩn bị lấy nước mắt rửa mặt cả đêm đi.
Thẩm Tang Lạc cho rằng Hàn Phi Nhứ xoay người lại là chuẩn bị ngủ, nhưng thực tế lại không phải vậy, mắt nàng vẫn đang mở.
Nàng đang nhớ lại vẻ mặt Diệp Minh Tâm ban nãy khi giữ nàng lại.
Diệp Minh Tâm đã giữ nàng lại rất nhiều lần, nhưng chưa lần nào giống như ngày hôm nay khiến nàng cảm thấy ngột ngạt đến không thở được, chỉ nghĩ đến đó thôi đã khiến Hàn Phi Nhứ cảm thấy đau lòng.
Nàng vốn muốn để Diệp Minh Tâm thấp thỏm khổ sở một đêm, sáng sớm mai lại về tìm cô, suy tư một hồi lâu, nàng vẫn cầm điện thoại lên, trong bóng tối tìm tới Wechat của Diệp Minh Tâm, nhắn một tin qua cho cô.
"7 giờ ngày mai, đến nhà Thẩm Tang Lạc, đừng lái xe."
Chỉnh sửa xong, sau đó bấm gửi đi, Hàn Phi Nhứ cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm đôi chút, cứ để Diệp Minh Tâm thấp thỏm một đêm là được rồi, chứ nếu thật sự để cô khổ sở cả đêm thì nàng cũng không đành lòng.
Bởi vì bản thân đã trải qua cảm giác này, cho nên nàng không muốn để người mình yêu cũng phải trải qua như vậy, Hàn Phi Nhứ cuộn tròn người lại, nhịn không được cong môi lên.
Đột nhiên, một giọng cười vô tư còn mang theo chút đắc ý vang lên bên tai nàng, "Ha ha, mình biết ngay mà."
Hàn Phi Nhứ: "..."
Sau khi biết Hàn Phi Nhứ ở nhà Thẩm Tang Lạc, Diệp Minh Tâm ngẩng đầu, cô nhìn một vòng khắp căn phòng, nhớ tới khi Hàn Phi Nhứ đi cũng không mang theo gì, đến cả Y Y cũng không đưa đi, nói cách khác, nàng vẫn phải quay trở lại đây.
Trong khoảnh khắc, trái tim như bị ai đó siết chặt của Diệp Minh Tâm rốt cuộc cũng dễ chịu hơn đôi chút.
Hàn Phi Nhứ muốn cô 7 giờ qua đó, cô 5 giờ sáng đã chạy đến rồi, đợi ở dưới lầu một tiếng rưỡi, đến 6 giờ rưỡi cô mới bước ra khỏi xe, sau đó cho tài xế lái xe về.
Hàn Phi Nhứ cũng vào lúc này từ nhà Thẩm Tang Lạc đi ra, hai gặp nhau ở hành lang, Hàn Phi Nhứ cũng chẳng có chút ngạc nhiên, nàng nhìn cách ăn mặc của Diệp Minh Tâm, không khỏi nhíu mày, "Sao chị mặc ít như vậy?"
Diệp Minh Tâm mặc không ít, chỉ là vải hơi mỏng một chút, nhưng thời tiết hiện tại cũng đang dần ấm áp, mặc thế này đi trong phòng hoàn toàn không có vấn đề.
Hàn Phi Nhứ nhíu mày nhìn cô một lúc, quay người lại bấm mật mã nhà Thẩm Tang Lạc, sau khi đi vào, nàng quen đường thuận tay cầm lấy một chiếc áo khoác dày, Diệp Minh Tâm không có đi theo nàng, cô còn đứng ở hành lang, Hàn Phi Nhứ đóng cửa lại, đưa áo khoác cho cô, "Chị cầm đi, lát nữa mặc."
Diệp Minh Tâm không nhúc nhích.
Hàn Phi Nhứ không hiểu, nàng lại đưa áo đến, "Cầm đi."
Trên bàn tay đưa áo khoác, có một chiếc nhẫn cưới kim cương đỏ, đang đeo trên ngón áp út mảnh khảnh của Hàn Phi Nhứ.
Diệp Minh Tâm vẫn không tiếp nhận, cô ngước mắt lên, nhìn Hàn Phi Nhứ, "Em còn cần chị không?"
Hàn Phi Nhứ ngây người, sau cả buổi trời, nàng thu tay lại, đứng im bất lực thở dài, sau đó đi đến phía trước Diệp Minh Tâm, giúp cô cởi chiếc áo khoác đang mặc trên người ra, sau đó lại khoác chiếc áo này lên người cô, nàng nâng cánh tay Diệp Minh Tâm lên, ra hiệu cho cô luồn cánh tay vào.
Diệp Minh Tâm làm theo, Hàn Phi Nhứ giúp cô cài nút áo lại đàng hoàng, sau đó nàng vuốt ve lông tơ trên áo khoác, vị trí mà nàng chạm đến là ngay ngực Diệp Minh Tâm.
Diệp Minh Tâm mím môi, nhưng trước sau không nói thêm gì, vẫn kiên trì chờ đợi câu trả lời của Hàn Phi Nhứ.
Làm xong hết thảy, Hàn Phi Nhứ ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, hơi ngước đầu lên, tiến lại gần, hôn lên cánh môi Diệp Minh Tâm, khi sắp đẩy cô ra, nàng còn khẽ liếm môi mình.
Ánh mắt của Diệp Minh Tâm lại càng trở nên sâu hun hút, Hàn Phi Nhứ rốt cuộc cũng đã nở một nụ cười giống y như khi nàng bị mất trí nhớ, "Cần, ai dám giành giật chị với em, là em nổi điên đó.".