10 năm công lược Hạ Tuân, y nói ngoài ta ra, thiên hạ này không ai xứng đáng trở thành Hoàng Hậu của y.
Thế nhưng sau này, y lại phong cho người khác làm Hoàng Hậu.
Tân Hoàng Hậu dựa sát bên cạnh y, chỉ tay vào ta, cười một cách tuỳ ý :
【Thần thiếp không muốn nhìn thấy ả, Hoàng Thượng đày ả ta vào lãng cung được không?】
Hạ Tuân chỉ liếc mắt nhìn ta một cái rồi thản nhiên nói :
【Đều theo ý nàng.】
Ta quỳ xuống, cung ta Thánh ân.
Y lại cau mày :【 Ngươi, tại sao không tranh?】
Y không biết rằng, hệ thống phán định công lược của ta thất bại rồi, ta đã không còn nhiều ngày nữa.
Một người sắp c.h.ế.t như ta, có cái gì để tranh giành chứ?
01
10 năm công lược Hạ Tuân, ta tận tuỵ phụ tá y, giúp y từ cung nga thất sủng nhất trở thành một hoàng tử vượt qua núi xác và biển máu, bước lên ngai vàng cao nhất thiên hạ.
Ta vì y thử độc, chắn đao cho y, ôm y khóc những lúc y cảm thấy khó chịu.
Chỉ vì nhiệm vụ mà hệ thống giao cho ta là trở thành Hoàng Hậu của y.
Nếu như thất bại, ta chỉ có thể thoát khỏi thể xác này và bắt đầu nhiệm vụ công lược một lần nữa.
Ta ở bên y 10 năm, trơ mắt chứng kiến y từ một thiếu niên hung ác nham hiểm trở thành vị Hoàng Đế nắm giữ trong tay quyền lực tối cao nhất như bây giờ, chờ đợi y thực hiện lời từng hứa, rằng sẽ phong ta làm Hoàng Hậu.
Thế nhưng vốn dĩ tất cả những thứ trong kế hoạch ban đầu, đều đã bị lật đổ sau khi một nữ tử bước vào cung.
Trình Ngưng Nhiên đã cướp đi toàn bộ sự sủng ái của Hạ Tuân, trở thành người được chiều chuộng nhất trong lòng y.
Ngay cả vị trí Hoàng Hậu đáng lẽ ra phải thuộc về ta, cũng bị y hứa hẹn trao cho Trình Ngưng Nhiên.
Chỉ vỏn vẹn 3 tháng sau khi tiến vào cung, ả đã cùng Hạ Tuân đến chỗ ta, chỉ vào cổ ta rồi nói :
【Đây là thứ Thái Hậu để lại cho Hoàng Thượng, làm sao có thể để nó cho một Phi Tần được?】
【Hoàng Thượng à, thiếp muốn miếng ngọc bội đó.】
Miếng ngọc bội có chất lượng màu hơi vẩn đục đeo trên cổ ta.
Đó chính là vật duy nhất mẫu thân của Hạ Tuân để lại cho y, thứ mà trước đó y đã tặng ta.
Khi ấy y bị một Hoàng Tử khác hãm hại, làm vỡ nghiên mực mà Hoàng Đế yêu thích nhất.
Lúc Hoàng Hậu sắp sửa xử lý y, ta đã quỳ xuống, dập đầu sát đất nói :
【Nương Nương, là do nô tỳ nhất thời lỡ tay làm vỡ nghiên mực, không liên quan đến Thập Thất điện hạ ạ!】
Hạ Tuân sững sờ, vừa định giải thích thì Hoàng Đế đã lên tiếng.
Hoàng Đế mặc dù không thích y, nhưng dù sao y cũng là con trai của ngài, nên đành cho qua rồi sai người lôi ta ra ngoài, vả miệng 50 cái.
Lại phạt thêm 50 trượng nữa.
Ta làm nhiệm vụ nhiều năm như vậy rồi, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên phải chịu đựng nhiều gian khổ như vậy.
Cây gậy hành hình nặng thật đấy, đánh lên cơ thể trước tiên sẽ khiến người ta trở nên choáng váng, sau đó mới là cơn đau gần như khiến người ta ngất đi.
Lần đó ta bị đánh rất thê thảm, khi trở về, trên người hầu như không còn chổ nào ổn cả.
Nếu như không vì làm nhiệm vụ, hệ thống còn giữ lại cho ta một mạng, thì có lẽ ta đã bay về cõi Phật luôn rồi.
Cho dù là vậy, nhưng khi quay về ta vẫn bị sốt rất cao.
Trong cơn ngây ngô choáng váng, ta cảm thấy trên mặt mình nhỏ vài giọt ẩm nóng.
Ngay sau đó, một thứ gì đó mát mát được đeo lên cổ ta.
Ba ngày sau, ta cuối cùng cũng được kéo ra khỏi cửa âm phủ, vừa mở mắt đã nhìn thấy Hạ Tuân với hai mắt đỏ hoe.
Y từ trước đến nay luôn tỏ vẻ không sợ trời không sợ đất, tính khí thì thờ ơ dửng dưng.
Đây vẫn là lần đầu tiên ta nhìn thấy y mất bình tĩnh như vậy.