"Mẹ, con không muốn đi đâu cả," Tống Triều nhớ lại kiếp trước, cô và con gái dì Trần đã đi du lịch đến thành phố Quý.
Ban đầu nơi đó rất mát mẻ, nhưng chỉ sau nửa tháng, nhiệt độ ở đó cũng tăng lên một cách kỳ lạ.
Khi nhiệt độ tăng, rất nhiều người mắc một loại bệnh lạ.
Loại bệnh này lây lan rất mạnh, truyền qua đường hô hấp.
Việc nhiễm virus và biểu hiện của bệnh liên quan đến nhiều yếu tố như độc tính của virus, sức đề kháng của mỗi người, và các bệnh nền sẵn có.
Khi đó, vì cô không có ở tiệm, mẹ cô đã tiếp xúc với rất nhiều khách hàng.
Ở nơi khác, Tống Triều nhận được tin mẹ bị nhiễm bệnh và phải đi cách ly.
Sau khi bà được cho ra khỏi khu cách ly, cô đã lén đi nhờ xe buýt trở về nhà theo đường nhỏ.
Lần nhiễm bệnh đó, dù mẹ cô đã khỏi nhưng vẫn để lại di chứng, đó là mất vị giác.
Tính toán thời gian, chỉ còn khoảng nửa tháng nữa virus gây nóng cực độ mới bùng phát.
Thời gian không còn nhiều, cô cần phải chuẩn bị mọi thứ để vượt qua chuỗi thiên tai kéo dài mười mấy năm sắp tới.
Việc trọng sinh trở về đã là một cơ hội may mắn, cô không dám mơ ước gì hơn nữa.
"Đi chơi đi con, sao lại không muốn đi? Trước khi thi đại học con còn nói muốn đi mà."
Tống Cần vừa lái xe vừa nói, nhớ lại lúc thi đại học xong, con gái còn bảo muốn đi du lịch.
Giờ tự nhiên lại đổi ý.
Tống Triều nhìn đôi tay mẹ đang đặt trên vô lăng.
Đôi tay ấy vẫn còn nguyên vẹn, chưa có vết thương hay sẹo.
Lòng cô chợt thắt lại, không khỏi đau đớn.
Cô muốn nói điều gì đó, nhưng chuyện trọng sinh thật khó tin, liệu có thể kể cho mẹ nghe được không?
Tống Cần đợi mãi không thấy con gái trả lời, liền tấp xe vào lề đường.
Bà quá hiểu con mình, chỉ cần một thay đổi nhỏ ở Tống Triều cũng khiến bà nhận ra ngay.
Tống Triều biết mình khó mà giấu được mẹ.
Khi xe vừa dừng lại, chưa kịp để Tống Cần hỏi, cô đã chủ động mở lời.
"Mẹ, mẹ có tin vào tận thế không...?"
Lời quan tâm của Tống Cần nghẹn lại trong cổ họng, tim bà chợt đập lỡ một nhịp.
Bà lo lắng không biết con gái có gặp vấn đề gì không.