Edit:nhi
Beta:
Lâm Phí gọi tới số máy kia, điện thoại chờ kết nối nhưng mãi không có ai bắt máy.
Sau đó cậu thử gọi lại thêm vài lần,đối phương thậm chí còn chủ động từ chối cuộc gọi của cậu.
Lâm Phí ngây người, gõ một dòng chữ gửi qua: Bạn là ai?
Một hồi lâu người kia vẫn không trả lời.
Lâm Phí cảm giác như mình vừa bị chơi.
Mấy tin nhắn rác kiểu này đó giờ cậu cũng nhận nhiều rồi, mục đích chỉ để làm người ta sợ.
Nếu gọi lại thật, đối phương cũng chẳng dám bắt máy.
Điên ghê, vậy mà cậu còn đợi bên kia trả lời.
Sau khi ra viện, Lâm Phí về thẳng trường.
Ký túc xá số 402 chỉ có một mình Trương Lễ Lỗi.
Cậu ta đang cầm móc phơi đồ ngoài ban công, thấy cậu về, giọng ca đang thánh thót liền lệch hẳn tông.
Lâm Phí thả giỏ trái cây mình mới mua trên đường về xuống, liếc mắt về phía ban công, nhắc nhở tên kia: “Cái quần xà lỏn màu xanh lá sắp rơi rồi kìa.”
Trương Lễ Lỗi vội móc đồ lên sào, tặc lưỡi thở dài: “Nghe nói hôm qua ông bị bệnh hả? Sao không nói gì vậy…”
Lâm Phí nghiêm túc: “Bình thường tôi ít khi bị bệnh nên lúc mới có biểu hiện cũng không để ý lắm, đúng là bất cẩn.”
Trương Lễ Lỗi trợn mắt, bắt đầu tám với cậu, nói một hồi lại đột nhiên thần bí ghé sát vào: “Đúng rồi, tối qua cái người sát vách có tới!”
“Ai?”
“Kẻ thù của ông.”
“……”
“Sau khi tắt đèn, tụi tôi chuẩn bị đi ngủ rồi, không hiểu sao tự nhiên ông anh đó lại đi gõ cửa, tiến vào nhìn lướt qua rồi bỏ đi, mịa nó không nói một câu! Lúc đầu còn tưởng ổng nhầm phòng, cmn nửa tiếng sau lại tới…”
Lâm Phí không hứng thú lắm: “À, tra phòng hả?”
“Ai nửa đêm lại đi tra phòng? Với lại ổng cũng không phải người của hội học sinh, ai cho tra? Có điều lúc đó nhìn ổng thấy ghê lắm… Ông đó, có phải lại đụng chạm gì tới cha đó không vậy?”
Lâm Phí oan ức: “Tôi thấy ổng đều đi đường vòng, có đụng chạm gì đâu! Với lại sao ông biết chuyện này liên quan tới tôi?”
“Ngoài ông, phòng chúng ta có ai thân với ổng nữa đâu.”
“Tôi cũng có thân với ổng đâu.”
“Nhưng có thù!”
Chuyện này đúng là không chối được, Lâm Phí dựa lưng xuống ghế, không nói nữa.
Buổi chiều còn có tiết, Lâm Phí chợp mắt một lát, đến giờ học thì đi cùng đám Trương Lễ Lỗi.
Sau khi lên lầu, từ xa cậu đã thấy được bóng dáng quen quen trên hành lang.
Lâm Phí đang cười toe toét liền ngậm miệng lại, căng da đầu tiếp tục đi về phía trước.
Trình Chi Kiêu vẻ mặt lạnh nhạt nói chuyện với một vị giáo sư, khóe mắt hơi liếc về phía Lâm Phí, hai giây sau liền nhanh chóng thu lại.
Trương Lễ Lỗi nghiêng người sang Lâm Phí, giọng nói mang ý cười: "Trâu bò vãi, biết khoa tụi mình có nhiều gái xinh nên suốt ngày qua đây cưa cẩm!"
Vẻ ngoài của Trình Chi Kiêu phải gọi là hết nước chấm, chắc phải đi cả ngàn dặm mới tìm được một người đẹp như vậy, ngày thường anh ta luôn mang lại cho người ta cảm giác kiêu ngạo, có không ít người thích điểm này, chỉ cần đứng đó rất nhanh đã có thể khiến người ta chú ý tới.
Nhưng đấy không phải vẻ kiêu ngạo phô trương rực rỡ của loài bướm, mà là vẻ kiêu ngạo cao sang quý phái của phượng hoàng.
(*)
(*) Câu gốc: Không phải Hoa Hồ Điệp, là kim phượng hoàng.
(Mình hiểu vậy nhưng không chắc đúng không nha >3)
Vài nữ sinh trên hành lang cố ý đi chậm lại nhìn lén phía bên đó.
Trương Lễ Lỗi nói rất đúng, đúng là cưa cẩm, Trình Chi Kiêu không cùng khoa với bọn cậu, nhưng số lần xuất hiện ở khu dạy học lại rất nhiều.
Lâm Phí nói: "Năm đó ba anh ta cũng tốt nghiệp trường này, có quen biết với vài vị giáo sư già, tới đây thăm họ cũng là chuyện bình thường mà.
Hơn nữa phụ huynh nhà người ta còn quyên góp mấy tòa nhà, muốn đi đâu thì đi, còn phải nhìn sắc mặt người khác à?"
Trương Lễ Lỗi xua tay: "Ông không hiểu đâu, mười phần hết tám chín phần là để ý người đẹp nào bên khoa tụi mình rồi! Chúng ta đúng thảm, nội bộ còn chưa giải quyết được đã có giặc ngoại xâm tới đánh chiếm, quân địch hung hãn, không thể phòng thủ!"
“……”
·
Khi lớp buổi chiều của Lâm Phí kết thúc, cậu ngoài ý muốn nhận được điện thoại của Thịnh Tinh.
Cậu ta bảo tối nay sẽ tới đại học C gặp cậu, cho thời gian cụ thể và địa điểm rồi cúp máy.
Tuy giọng điệu không tốt lắm, nhưng Lâm Phí vẫn vui chết đi được.
Thịnh Tinh chịu tới gặp cậu rồi, hơn nửa là muốn hòa giải.
8 giờ tối, Lâm Phí đứng đợi ở cổng phía nam của khuôn viên trường nửa giờ thì cậu ta mới đến.
Nhìn thấy bóng người, Lâm Phí liền nhào qua quàng vai cậu ta: "Sao giờ ông mới tới, tôi đói sắp xỉu luôn rồi, tụi mình tới cái quán mới khai trương hai ngày trước ở gần đây đi…."
"Tôi tới không phải để ăn cơm." Thịnh Tinh giọng cứng đờ ngắt lời cậu.
Sau đó tháo cái ba lô trên lưng xuống đưa cho cậu: "Lâm Phí, tôi tới trả cho cậu cái này."
Lâm Phí đứng hình, còn chưa định hình được chuyện gì đang xảy ra, cậu đã bị người kia cứng rắn nhét ba lô vào tay.
Bên trong là chiếc máy ảnh SLR cậu đưa cho Thịnh Tinh vào hôm tốt nghiệp cấp ba.
Khi đó đột nhiên Thịnh Tinh hứng thú với nhiếp ảnh, định góp tiền mua một chiếc SLR.
Lâm Phí nghe xong liền tìm trong nhà một cái cho cậu ta, nói chờ mai mốt cậu ta trở thành nhiếp ảnh gia kì cựu cậu sẽ mua một cái đắt tiền hơn.
Ngày hôm sau, Thịnh Tinh liền chạy tới gặp cậu, nói rằng cái này tận mười mấy vạn lận, không thể nhận được.
Cái camera này là của một vị trưởng bối nào đó tặng Lâm Phí vào ngày sinh nhật, cậu cũng không dùng được.
Cuối cùng phải lấy danh nghĩa tập luyện Thịnh Tinh mới chịu cầm đi.
Hồi đầu tháng, hai người còn hứa hẹn cuối tuần này sẽ về Nguyên Thành, tiện thể chụp cho ông nội cậu mấy tấm.
Trước cổng trường, Thịnh Tinh không màng Lâm Phí trừng mắt nhìn mình, vẫn đẩy cái camera cậu tặng đi: "Cuối tuần này tôi không về Nguyên Thành đâu.
Sau này có lẽ cũng sẽ không tới nhà ông nữa.
Nếu ông thật sự muốn chụp mấy tấm cho ông nội ông thì cứ mời đại một nhiếp ảnh gia nào đi."
Lâm Phí cắn răng không nói gì.
Thịnh Tinh nói lời tạm biệt, xoay người định đi.
"Rốt cuộc ông có ý gì?" Lâm Phí tức đến mức ném thẳng mấy tấm ảnh về phía cậu ta, "Bây giờ đến bạn bè chúng ta cũng không thể làm à?"
Ven đường có vài người đi qua đi lại, Thịnh Tinh dừng chân, cúi đầu nói, đúng.
Lâm Phí cảm thấy mình thực sự không hiểu nổi, trái tim nóng như lửa đốt, nhịn không được mở miệng chửi bậy: "Là vì chuyện của Lưu Lăng? Con mẹ nó là do tôi làm à?!"
"Lâm Phí, ông muốn nghĩ sao thì nghĩ, tụi mình vốn không hợp làm bạn… Ở trường còn có việc, tôi đi trước."
“……”
Cổng trường.
Lâm Phí đứng bất động ở đó chừng mười phút, cho tới khi bụng vang lên tiếng ục ục, cậu mới đi qua nhặt những tấm ảnh kia lên ném vào thùng rác.
Xoay người lại thì cậu chợt nhận ra điều gì đó.
Cậu nhanh chóng lùi về sau một bước rồi nheo mắt nhìn đằng sau cái chậu cây cạnh cổng trường.
Trình Chi Kiêu ngồi ở đó, trên tay cầm quyển sách đi tới đi lui, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy sóng mũi cao thẳng và đôi môi khẽ mím.
Lâm Phí:……
Đệt, đêm hôm ngồi đây đọc sách không lẽ mắt sẽ sáng lên à?
Nghĩ đến việc không chừng người kia đã nhìn thấy chuyện cười của mình, Lâm Phí tức đầy một bụng.
Nhưng lửa giận này lại không thể phát tiết lên người kia.
Cậu hơi có định kiến đối với người này.
Loảng xoảng! Không biết ai đã đạp mạnh vào khung sắt gần bồn hoa.
Khi tầm mắt Trình Chi Kiêu liếc qua, Lâm Phí đã tức tối rời đi rồi.
……
Buổi tối khi về tới kí túc xá, Lâm Phí thấy trên bàn mình có một cái áo khoác, được đựng trong một túi vải sạch sẽ.
Là cái cậu đã vứt sau khi uống say!
Trương Lễ Lỗi giải thích: "Không biết ai để ở trước cửa, tôi thấy là quần áo của ông cho nên đem vào."
Lâm Phí kinh ngạc nhưng cũng chả nghĩ nhiều.
Bạn bè cùng lớp cùng khoa quen biết cậu không ít, cũng không ít người thấy cậu mặc qua cái áo khoác kia.
Có lẽ là nhặt được ở đâu đó nên đem tới để trước cửa kí túc xá.
Cậu cầm áo khoác định cất vào tủ, khi tay sờ tới cổ áo thì ngẩn ra.
Thiết kế chỗ này khác với cái áo khoác của cậu!
Cái áo đó là do ông nội mua, cậu không thích thiết kế râu ria chỗ cổ áo lắm.
Nhưng mà đây là đồ ông nội mua nên cậu không nỡ vứt, vì vậy đã đem đi sửa lại, nếu không nhìn kĩ sẽ không nhận ra.
Lâm Phí cầm cái áo lật tới lật lui soi tới mười phút, sau cùng xác định đây không phải của mình.
Mặc dù kiểu dáng kích cỡ giống y như đúc, nhưng nhìn kỹ, cái này mới hơn cái của cậu một tí, càng khỏi bàn tới chỗ cổ áo có vấn đề.
Lâm Phí lập tức gấp đồ lại để ra cửa.
Trương Lễ Lỗi liếc mắt: “Ông làm gì vậy?”
"Ông lấy lộn rồi, không phải của tôi.
Nếu người mất vô tình làm rơi ở đây, ngày mai nhìn thấy sẽ tự lấy đi…"
“Ok…”
Buổi tối sau khi rửa mặt, Lâm Phí mệt mỏi ra ban công hóng gió.
Hôm nay trăng ngoài cửa thật tròn, giống như ngày hôm qua.
Cậu mở điện thoại ra nhìn, mười sáu âm lịch, thứ năm.
Trời sáng sẽ về thăm nội.
Không dẫn theo Thịnh Tinh.
Bo xì thì bo xì, có nợ nần gì nó đâu!
Đang căm phẫn suy nghĩ, một ngọn gió lạnh đột nhiên thổi qua, Lâm Phí run lập cập.
Lâm Phí trợn tròn mắt, thế nhưng ban công trước mắt đã xảy ra biến hóa thật lớn.
Rõ ràng cũng là cấu trúc ban công kí túc xá nam, nhưng bố trí bên trong và nội thất lại khác hẳn phòng 402.
Mặt bên ban công có một cái gương, trong gương phản chiếu toàn bộ ban công.
Nhưng lại không soi ra cậu!
Mà vị trí cậu vốn đứng lại có thêm một cây lan chi.
Lâm Phí: “???”
Ủa là sao? Mình biến thành cây lan chi rồi?
Đang nghệch mặt ra, cậu liền thấy một người không-thể-xuất hiện-ở-phòng-402 sải đôi chân dài bước tới.
Dưới ánh đèn, Trình Chi Kiêu cầm một xấp ảnh đặt lên cái bàn kế bên.
Bởi vì khoảng cách rất gần, Lâm Phí đã nhanh chóng nhận ra đó đều là đống ảnh hồi tối cậu ném vô thùng rác.
Tay anh cầm kéo, nhìn chằm chặp đống ảnh kia với vẻ mặt u ám rồi gồng tay lên, từ từ cắt từng tấm thành nhiều mảnh nhỏ không thương tiếc.
Giọng anh ủ dột:
"Đáng ghét! Đáng ghét! Đáng ghét! Đáng ghét…"
Lâm Phí: “???”
…… Ai đây!?
Sau đó, Lâm Phí cứ vậy bị "ép" đứng nhìn hành vi vừa trẻ con vừa điên phê của Trình Chi Kiêu hết nửa tiếng đồng hồ.
Cho tới cuối cùng, cậu nghe thấy giọng nói ủ dột kia bỗng nhiên trầm xuống: "Nó đáng ghét lắm, em kệ nó đi, để ý tới tôi thôi là đủ rồi."
**********
Có lỗi chính tả hay chỗ nào không hợp nghĩa, hay sai thì mọi người cmt nha ❤.