Đoàn người trở lại khách sạn.
Trình Kiến Du và Giang Diễn cùng nhau đi ra khỏi thang máy.
Trừng Trừng nhìn theo bóng lưng hai người bọn họ, thở dài thườn thượt, nhỏ giọng nói: “Em thấy anh Kiến Du là người rất tốt.”
Tiểu Nam ghen lên: “Giúp em chơi thắng được son môi đã biến thành người tốt rồi à? Anh giúp em còn chưa đủ nhiều sao?”
Mấy người Nghiêm Dung bị bọn họ chọc cười.
Trừng Trừng ngại ngùng cười, giải thích: “Lúc anh đang chơi giúp em, em thấy anh Kiến Du đã lên xe rồi nhưng mấy phút sau lại xuống.
Nhất định là do Giang Diễn mất kiên nhẫn, nên anh ấy mới đến khuyên chúng ta đi về.”
“Ồ… đúng vậy.” Tiểu Nam bừng tỉnh, cậu ta nói: “Chẳng trách Giang Diễn lúc nãy không vui, chắc là cảm thấy chúng ta làm trễ nải thời gian của anh ta.”
Với tính tình của Giang Diễn, nếu để hắn đến nhắc nhở thời gian, sẽ không có kết thúc đẹp đẽ như vậy.
Trừng Trừng gật đầu đồng ý.
Trình Kiến Du tốt cả ngoại hình lẫn tính cách.
Cậu thanh cao nhưng không kiêu ngạo, trông có vẻ xa cách, nhưng lại biết giữ chừng mực trong xã giao, khiến cho người khác luôn ở giữa ranh giới vừa muốn tiếp cận lại vừa không dám đến gần.
Nghĩ vậy mới thấy Giang Diễn thật may mắn.
“Ôi, thầy Nghiêm, anh nói xem tại sao anh Kiến Du lại thích Giang Diễn đến thế nhỉ?”
Nghiêm Dung cũng rất tò mò, trả lời qua quýt: “Hai người bọn họ bù trừ lẫn nhau chăng?”
Giang Diễn dời việc chạy bộ vào sáng sớm xuống buổi tối.
Hắn hóng gió biển dịu dàng, chạy quanh con đường bao biển, nhanh chóng hóa giải mệt mỏi cả ngày. Đêm khuya, khách sạn vắng người.
Thưa thớt mấy đôi tình nhân đang ngọt ngào nép vào nhau ngồi thì thầm trên ghế băng ở sảnh lớn.
Giang Diễn liếc qua, cảm thấy nhàm chán lại không có hứng thú.
Từ trước đến nay Trình Kiến Du không bao giờ quấn lấy hắn như vậy ở nơi công cộng, điểm này hắn rất thích.
Hắn quét thẻ mở cửa phòng, chiếc đèn sàn trong phòng khách tỏa ánh sáng vàng.
Trình Kiến Du đang nằm trên chiếc ghế mây ở ban công, đôi chân trần gác trên chiếc bàn trà thấp trước mặt, tư thế nhàn tản, mấy nút áo ngủ cài hờ hững gần nửa bả vai lộ ra ngoài không khí.
Ngọn đèn màu vàng cam chiếu lên bộ áo ngủ đậm sắc bằng tơ lụa của cậu tản ra ánh sáng yếu ớt, làn da so với bình thường càng sáng hơn giống như được thoa một lớp hổ phách, mang một vẻ đẹp cổ điển lạnh băng.
Nhịp thở đều đều chậm rãi, rõ ràng là đã ngủ thiếp đi.
Cách tầng cửa kính, ánh mắt Giang Diễn đảo qua đảo lại trên người cậu mấy lần, hai tay vén áo thun lên, rõ ràng là định “làm” tỉnh cậu.
Quần áo xộc xệch nằm như thế, chẳng phải là đang quyến rũ đàn ông sao?
Chiếc điện thoại trên bàn trà rung lên, tính theo giờ trong nước thì đã là mười một giờ đêm. Không đợi hắn “làm” tỉnh, Trình Kiến Du đã mở mắt ra, vơ lấy chiếc điện thoại, “ưm” một tiếng.
Giọng nói lộ ra chút khàn khàn biếng nhác, khiến người nghe ngứa ngáy trong lòng.
Giang Diễn rất quen thuộc với giọng điệu này.
Hắn buông đôi tay đang túm lấy áo thun, dựa vào trên tường cắn hờ điếu thuốc, sờ soạn lấy ra một chiếc bật lửa bằng đồng.
“Kiến Du, ở đảo Văn Nam chơi có vui không?” Bối Tín Hồng tươi cười hỏi.
Trình Kiến Du không để ý đến sự giả tạo của ông ta.
Cậu dựa lưng vào ghế, nói hai tiếng thẳng vào vấn đề chính: “Chưa viết.”
Giọng nói của cậu còn lạnh hơn giọt nước giữa trời đông giá rét, lại như sét đánh ngang tai, làm cho Bối Tín Hồng toàn thân vã mồ hôi: “Cậu nói gì? Ngày hẹn với bên B sắp đến rồi, như thế là vi phạm hợp đồng đó cậu biết không?”
Bối Tín Hồng không đặt hết hy vọng vào Trình Kiến Du.
Ông ta cũng đã thử tìm cách vá víu tự mình viết chắp nối thêm mấy cảnh, gửi cho đạo diễn Lương Khâu thăm dò thử.
Kết quả khiến cho ông già tuổi đã ngoài sáu mươi ấy tức giận đến nỗi giữa đêm khuya gọi điện thoại đến mắng ông ta suốt một tiếng đồng hồ, chỗ này không được chỗ kia cũng không xong, vạch ra một đống sai sót.
Hiện giờ ông ta đã hết cách, chỉ có thể đặt hy vọng vào Trình Kiến Du.
Trình Kiến Du ung dung thong thả, ngón tay thỉnh thoảng lại gõ lên khung điện thoại, “Trên hợp đồng không có tên tôi, tại sao tôi phải chịu trách nhiệm nhở?”
Bối Tín Hồng giận đến phát run, hận không thể thông qua điện thoại bóp chết Trình Kiến Du.
Nếu theo quy định trong hợp đồng, mỗi ngày sẽ tăng thêm 5% số tiền bồi thường vi phạm.
Tiền đặt cọc còn chưa cầm nóng tay đã sắp vỗ cánh bay đi.
Đến lúc đó, ông ta còn phải bồi thường cho Nam Ca Media nữa.
Tiền chỉ là chuyện nhỏ.
Nhưng Nam Ca đã hao phí rất nhiều nhân lực vật lực, lại mời cả Lương Khâu tự mình ra tay.
Nếu dự án chết non vì ông ta, cả đời này ông ta cũng đừng mong có thể bán được kịch bản nữa.
Bối Tín Hồng thầm tính trong bụng, thử uyển chuyển vòng vo: “Kiến Du, cậu cũng không thể phụ lòng bồi dưỡng của tôi được.
Kịch bản của cậu có thể bán, tôi không góp công nhưng cũng góp sức.
Cậu cũng không thể cắn ngược lại tôi như thế chứ.”
Môi trường nghề nghiệp là như vậy, cá lớn nuốt cá bé, cá bé nuốt tôm tép.
Tất nhiên mấy bộ kịch bản của Trình Kiến Du đã giúp ông ta như hổ thêm cánh, giúp ông ta đặt chân vào trung tâm của giới điện ảnh và truyền hình.
Nhưng nếu như không có vài phần mặt mũi của ông ta, kịch bản của Trình Kiến Du có thể bán được hay không lại là chuyện khác.
Đầu dây bên kia vẫn im lặng, Bối Tín Hồng vẫn lải nhải: “Làm người phải biết đưa đẩy một chút, hạ gục tôi cậu được lợi gì chứ? Nếu năm đó cậu biết điều một chút, đồng ý cho Chu Giác Thanh diễn vai chính trong ‘Sự Cố Cuối Hè’ thì cậu có ra nông nỗi này không? Cậu đừng có giẫm vào vết xe đổ nữa.
Rời khỏi tôi, cho dù viết thuê cũng không ai thuê cậu đâu.”
Năm đó khi tuyển chọn diễn viên chính cho “Sự Cố Cuối Hè”, Chu Giác Thanh vừa mới vào nghề, thế lực tư bản đứng sau đẩy cậu ta đến trước bộ phim văn nghệ rất có tiềm năng này, muốn dựa vào nó để giành giải thưởng, đánh bóng tên tuổi cho cậu ta.
Mới nhập đoàn ngày đầu tiên cậu ta đã mang theo hai biên kịch riêng, đao to búa lớn sửa đổi kịch bản, khiến cho câu chuyện vốn dĩ âm u như loài rắn đuôi chuông trở nên rực rỡ như hoa hướng dương.
Mặc dù cùng chung vần nhưng cốt lõi của câu chuyện lại trái ngược nhau.
Một tuần sau, Chu Giác Thanh vẫn chưa kịp ngồi nóng ghế vai chính, Trình Kiến Du đã kết hợp với đạo diễn đá cậu ta ra khỏi đoàn phim.
Nếu như năm đó bộ phim chìm nghỉm, có lẽ Chu Giác Thanh sẽ quên chuyện ấy đi, nhưng không ngờ bộ phim lại thành công vang dội.
Chung Lộ Niên, người thay cậu ta diễn vai nam chính chỉ dựa vào một tác phẩm đã trở nên nổi tiếng, còn lọt vào mắt xanh của mấy vị đạo diễn có tiếng tăm, kể từ đó một bước lên mây, trở thành diễn viên thực lực hạng A.
Mà Chu Giác Thanh thì chìm chìm nổi nổi, lăn lộn mấy năm cuối cùng mới có chút khởi sắc.
Cậu ta có thể không hận Trình Kiến Du sao? Đạo diễn có chỗ dựa vững chắc cậu ta không dám chọc, còn Trình Kiến Du tứ cố vô thân, chẳng lẽ cậu ta không thể làm gì được sao?
Bối Tín Hồng cho rằng Trình Kiến Du tự làm tự chịu, tự tìm đường chết.
Thanh cao liệu nặng mấy ký mấy lạng, đáng giá mấy đồng? Cuộc sống vô lo vô nghĩ, sung túc giàu sang không tốt đẹp hơn à?
“Kiến Du, cậu có nghe tôi nói không vậy? Năm đó tôi ép cậu ký hợp đồng quả thật có chút quá đáng, nhưng suy cho cùng cũng là do cậu…”
“Đúng”.
Trình Kiến Du cắt đứt lời ông ta, thả lỏng cơ thể dựa hẳn vào ghế, nhìn màn hình điện thoại đang phát sáng, bình tĩnh nói: “Hợp đồng là tôi tự nguyện ký, do tôi không biết nhìn người.
Đã đánh cuộc thì phải chịu thua, trách nhiệm này tôi gánh nổi.”
Cậu im lặng mấy giây, tiếng cười rất nhẹ, nói bâng quơ; “Tôi không tin người giữ vững nguyên tắc sẽ chịu cảnh khốn cùng lao đao, trên đời này không có cái lý ấy.”
Bối Tín Hồng cảm thấy mặt bỏng rát như bị ai cho mấy bạt tai.
Cân đo đong đếm, anh lừa tôi tôi gạt anh… Nhưng chuyện đấy trong lòng Trình Kiến Du cơ hồ không đáng để nhắc tới, cậu giống như một tấm gương sáng, soi rõ những tâm tư đó.
Vài câu ngắn ngủi khiến ông ta cảm thấy bản thân mình giống như một con người chưa tiến hóa hết, đi giữa đường phố toàn cao ốc chọc trời, chỉ bằng linh tính đã khiến ông ta cảm thấy không biết giấu mặt vào đâu.
Nhưng thế vẫn chưa đủ.
Cách ống nghe, giọng nói của Trình Kiến Du như nện từng tiếng vào tai ông ta: “Không cần thúc giục nữa.
Kịch bản của tôi, dù có vứt vào thùng rác cũng sẽ không cho ông đâu.”
“Cậu đừng nóng nảy, chờ cậu về nước rồi chúng ta bàn bạc lại.” Bối Tín Hồng á khẩu không biết nói gì, cúp vội điện thoại giống như bị bỏng tay.
Lần đầu tiên ông phát hiện Trình Kiến Du ăn nói sắc bén như vậy, một câu đã chọc trúng tim đen của ông ta rồi.
Màn hình điện thoại kết thúc giao diện cuộc gọi.
Trình Kiến Du rũ mắt, co đôi chân dài lại, nhấc ly rượu còn non nửa trên bàn nhấp một ngụm.
Bên ngoài cửa sổ sát đất, bầu trời đêm màu lam tĩnh lặng như nước, những ngôi sao đến từ mấy trăm triệu năm ánh sáng ngoài kia đang tỏa sáng rực rỡ.
Giang Diễn vẫn cầm bật lửa trong tay.
Ngọn lửa màu xanh mạnh mẽ, nhiệt độ dâng cao làm cho lòng bàn tay hắn nóng ran.
Hắn quên cả châm điếu thuốc đang ngậm trong miệng.
Cách cửa kính, tiếng Trình Kiến Du lúc rõ lúc không.
Hắn nghe câu được câu mất, lượng thông tin rất ít.
Những năm này hắn và Trình Kiến Du ở bên nhau, nên từ ngữ khí của cậu hắn có thể đoán được loáng thoáng đối phương đang nói chuyện gì đó không tốt.
Khiến hắn bất ngờ là vẻ mặt và trạng thái của Trình Kiến Du hoàn toàn khác hẳn thường ngày, so với thần thái buổi tối hôm đó ở trước cửa còn lưu loát sắc sảo hơn.
Lúc cậu cười cũng hoàn toàn không thấy sự dịu ngoan lúc thường, ung dung tự tin như đang tỏa sáng từ bên trong.
Giống như một con hồ ly nghìn năm đầy mưu kế.
Trái tim của Giang Diễn bị cái đuôi lông xù của hồ ly phe phẩy cho ngứa ngáy.
Thật muốn lột bỏ tấm da hồ ly của Trình Kiến Du, kiểm tra xem cậu còn bao nhiêu bí mật mà người khác không biết.
Trình Kiến Du xoay người, vươn tay muốn lấy rượu, chợt cơ thể nhẹ bẫng.
Cậu bị Giang Diễn siết chặt lấy eo từ phía sau lưng, đè trên lan can.
Người đàn ông ấy dùng sức xoa nắn trên người cậu, khẽ cắn vào dái tai cậu: “Em ký hợp đồng gì vậy?”
Thân thể ấm áp trong ngực phút chốc cứng còng.
Trình Kiến Du quay mặt lại nhìn hắn, nhỏ giọng nói: “Anh làm em giật mình đấy”.
“Giả vờ”.” Giang Diễn cười nhạo, hắn rất tự tin, bất kể Trình Kiến Du có nguyện ý nói hay không, hắn cũng có thể tra ra rõ ràng cặn kẽ.
Trình Kiến Du chớp mắt, lẳng lặng nhìn Giang Diễn.
Giang Diễn ngửi thấy mùi rượu vương vấn trên người cậu, vờ như lơ đãng hỏi: “Em uống rượu gì thế? Cho tôi nếm thử một chút.”
“Không biết nữa…” Trình Kiến Du còn chưa nói hết câu, Giang Diễn đã sáp lại hôn lên đôi môi lành lạnh của cậu.
Xúc cảm mềm mại, tỏa ra vị trái cây nồng nàn, xem ra là rượu ngon.
Trình Kiến Du rời mặt ra, điều chỉnh lại nhịp thở.
Giang Diễn thuần thục siết lấy cổ tay cậu, ấn lên lan can lạnh lẽo.
Hắn không để cho cậu có không gian né tránh, hôn cậu hết lần này đến lần khác.
“Em còn chuyện gì gạt tôi nữa? Hửm?”
“Nói!”
Hơi thở Trình Kiến Du hỗn loạn, đuôi mắt ướt át, âm thanh có chút nũng nịu: “Đừng hôn em ở đây, sẽ bị nhìn thấy mất.”
“Không ở đây thì em muốn đi chỗ nào?” Giang Diễn ác liệt cắn vào dái tai của Trình Kiến Du, hơi thở nóng rực đến mức lỗ tai cậu tê dại.
Trình Kiến Du không còn chút sức lực dựa vào lan can, muốn nói nhưng lại bị Giang Diễn chặn miệng.
Ngón tay cậu bấu ngược vào lan can.
Gió biển từ vạn dặm xa thổi tới khiến sau lưng cậu mát rượi, trước người lại nóng bỏng sục sôi, không thể ngừng lại được.
Cho đến lúc tách ra, Trình Kiến Du mơ màng như có chút say.
Giang Diễn một tay vẫn còn giữ lấy eo cậu, chậm rãi nheo mắt, quan sát kỹ biểu cảm trên khuôn mặt cậu.
Ngực hắn tê tê, giống như có thứ gì đó muốn phá kén chui ra..