“Em học những thứ này từ ai?” Giọng của Giang Diễn trầm xuống một độ, hắn bước nhanh qua đó.
Tóc Trình Kiến Du ẩm ướt, trên vai áo cũng thấm một mảng nhỏ, đây là dấu hiệu của việc đã dầm mưa.
Cậu ngơ ngác nhìn Giang Diễn, khẽ chớp mắt nhưng không nói lời nào, dáng vẻ có chút đáng thương.
Giang Diễn cố kìm nén cơn giận, hắn khẽ vỗ lên mặt cậu, nói rõ từng chữ: “Điểm sáng duy nhất của em là hiểu chuyện, cố đừng để mất nó, hiểu chưa?”
Dứt lời cầm lấy áo khoác treo trên giá, hung hăng đá văng cửa nghênh ngang rời đi, chẳng hề lưu luyến.
Cho tới khi ngồi lên ghế phó lái, Giang Diễn kéo cổ áo thun của mình lên xuống để thở dễ hơn, khuôn mặt trong gương chiếu hậu hung ác lạnh lùng, giống như núi lửa sắp phun trào.
Hắn hít một hơi thật sâu, mạch máu sau tai đập dữ dội, hắn nắm chặt tay nện lên vô lăng mấy cái.
Mẹ nó, câu cuối cùng quá mức tàn nhẫn rồi.
Hắn dẫn Trình Kiến Du tới chương trình, chứng minh rằng bản thân nghiêm túc với mối quan hệ này, nhưng không ngờ Trình Kiến Du lại dùng cách thức tầm thường đó để hù dọa hắn, khống chế hắn, căn bản không thể nhìn thấy sự thật lòng của cậu.
Giang Diễn bẻ khớp ngón tay, cần gạt nước lắc lư qua lại trước kính chắn gió, hắn dùng một tay mở bản đồ trên điện thoại lên, định vị một quán bar của người Hoa ở bản địa.
Quán bar là do một thành viên trong ban nhạc mở sau khi rời khỏi giới, bên ngoài trang hoàng rất thời thượng, tấm biển hiệu sáng rực rỡ trong đêm mưa.
Bởi vì trận mưa lớn này mà đêm nay quán bar làm ăn khá là ế ẩm.
Giang Diễn đẩy cửa bước vào, lác đác vài vị khách ngồi trên ghế dài, người đàn ông đầu trọc mặc áo jacket đang lau ly tách, nghe thấy tiếng động, anh ta ngẩng đầu lên: “Haiz! Ít khách quá!”
Giang Diễn không để ý tới anh ta, đôi chân dài dang ra ngồi trên ghế nhỏ, hắn vươn tay gõ gõ quầy bar: “Đồ Hộp, rượu.”
“Cậu không uống rượu mà?” Nói thì nói vậy nhưng Đồ Hộp vẫn rót một ly chất lỏng màu lam đẩy tới: “Nếm thử tác phẩm mới của tôi đi.”
“Đây là nước súc miệng đúng không vậy?” Giang Diễn cau mày, đặt ly rượu xuống.
Đồ Hộp vừa buồn cười vừa giận liếc nhìn hắn: “Có bức xúc gì thì đừng trút lên đầu tôi chứ, ai lại đắc tội cậu Giang đây rồi, để tôi đoán thử xem nào, là Giang Sam đúng không?”
“Không đúng, Giang Sam cũng không ở Văn Nam mà.” Đồ Hộp gãi đầu, thuận miệng hỏi: “Không phải là…”
Giang Diễn nghiêng đầu qua, nhìn chằm chằm anh ta không chớp mắt.
Đồ Hộp nơm nớp lo sợ nhìn ánh mắt này, toàn thân cũng phát run, nhưng lại không nhịn được sự tò mò đang trào dâng, anh ta bạo gan nói: “Tiểu Du nào dám chọc tức cậu đâu, chuyện gì cậu ấy chẳng nghe cậu, cậu đừng hưởng phúc mà không biết mình có phúc chứ.”
Giang Diễn hất hàm lên, mặt mày lạnh lùng: “Anh nói nhiều quá đấy.”
“Cậu tới tìm tôi không phải để nghe lời tôi nói sao?” Đồ Hộp cười cười, bĩu môi về phía sau hắn: “Có mỹ nhân tới tìm cậu kìa.”
Khổng Tuyết Tùng ngồi xuống ghế cao bên cạnh Giang Diễn.
Có thể chiếm được một vị trí trong giới giải trí này, có ai là không có nhan sắc đâu.
Khuôn mặt tuấn tú dưới bóng đèn mờ ảo lại thêm vài phần cuốn hút, cậu ta gọi một ly rượu, mỉm cười nhìn Giang Diễn: “Em vẫn muốn xin lỗi anh trong một chương trình khác, cuối cùng thì hôm nay cũng có cơ hội rồi.”
Giang Diễn liếc mắt qua, nghiêng người thong thả quan sát cậu ta, nhẹ giọng nói: “Cậu tới đây kiểu gì thế?”
“Tối qua em đã đến một lần rồi.” Khổng Tuyết Tùng cười cười nhìn Đồ Hộp, cậu ta rút một chiếc ống hút cắm vào trong ly rượu, nhấp một ngụm nhỏ: “Không ngờ tối nay lại gặp anh Giang ở đây, sao anh Kiến Du lại không tới vậy?”
Giang Diễn rời mắt ra chỗ khác, chẳng còn hứng thú gì nữa.
“Nhìn anh Kiến Du có vẻ tửu lượng rất tốt, khi nào có cơ hội em muốn uống rượu chung với hai người.” Khổng Tuyết Tùng tự nói tự trả lời, cậu ta chống khuỷu tay lên trên quầy, kéo gần khoảng cách giữa hai người lại, cười nói: “Có điều tửu lượng của em lại không được tốt lắm, uống một ly là gục.”
Giang Diễn nhìn chằm chằm cậu ta ba giây: “Không thể uống rượu cậu còn tới quán bar làm gì?”
“Em thích bầu không khí ở quán bar.” Khổng Tuyết Tùng cười gượng mấy tiếng, nửa thật nửa đùa: “Anh Giang nói chuyện vẫn tuyệt tình như thế, chuyện anh nói em không thích hợp để làm ca sĩ em còn nhớ tận ba năm đấy!”
Giang Diễn “ừ” một tiếng cho có lệ, một tay cho vào túi lấy điện thoại mở WeChat lên, hắn đã đi quá nửa tiếng rồi mà Trình Kiến Du vẫn không thèm gửi cho hắn một tin nhắn nào.
Chuyện này không hợp với lẽ thường.
“Kỳ thực em vẫn cảm thấy anh nói rất đúng, chất giọng của em không được tốt, đúng là không hợp với ca hát, bây giờ đi theo con đường diễn xuất cũng rất tốt.”
Khổng Tuyết Tùng thở dài một hơi, vẻ mặt mơ màng gục đầu xuống: “Từ nhỏ em đã không có bố mẹ ở bên, một mình lớn lên trong sự cô đơn, em vô cùng thiếu cảm giác an toàn cho nên mới canh cánh lời phê bình của anh như vậy…”
“Cậu không có gì cơ?” Tầm mắt của Giang Diễn lại chuyển qua mặt cậu ta, đột nhiên nhớ tới từ bé Trình Kiến Du cũng không có bố mẹ bên cạnh, cậu lớn lên cùng với bà nội.
“Em không có cảm giác an toàn.” Khổng Tuyết Tùng nhìn thấy có vẻ như hắn đang hứng thú với mình, cậu ta khẽ nói: “Em hy vọng có thể tìm được một người có thể mang lại cho em cảm giác an toàn, anh Nghiêm rất tốt với em, nhưng chúng em không phải là một đôi, chỉ có thể làm bạn bè.”
“Em thật ngưỡng mộ anh Du có thể tự tin như vậy, anh ấy rất thu hút, em không thể tự tin được giống như anh ấy…” Cậu ta làm như vô tình liếc nhìn Giang Diễn, quả nhiên người đàn ông lạnh lùng này căng cứng cơ hàm lại, đôi môi mỏng hơi mím, dường như có vài phần thương hại.
Đúng thật là thương hại.
Nhưng mà là thương hại Trình Kiến Du.
Giang Diễn chưa từng suy nghĩ tới vấn đề Trình Kiến Du có thiếu cảm giác an toàn hay không, Trình Kiến Du lớn lên trong cô đơn, sau khi gặp hắn thì giao cả thể xác và tâm hồn cho hắn, chẳng trách Trình Kiến Du lại lo được lo mất, luôn muốn nghĩ cách đo xem tình yêu của hắn được bao nhiêu.
Nghĩ như vậy, Trình Kiến Du thật sự rất đáng thương, chẳng qua chỉ là yêu thương sâu nặng chứ đâu có sai.
Cảm xúc bực bội đè nén trong lồng ngực Giang Diễn lập tức tan thành mây khói, tâm tình như được khai thông.
Hắn đứng dậy, một tay chống lên quầy bar một cách lười biếng, tay kia vẫy vẫy Đồ Hộp: “Này, anh có việc để làm rồi đây.”
Khổng Tuyết Tùng sững người, tò mò nhìn.
Hai mắt Đồ Hộp sáng lên, cười híp mắt hỏi: “Việc gì vậy?”
“Cậu ta không có cảm giác an toàn, anh làm cho cậu ta mấy hợp đồng bảo hiểm du lịch.” Nói xong, Giang Diễn nhanh chóng đội mũ của áo khoác thể thao lên, nhìn Khổng Tuyết Tùng cười như không cười: “Tôi mời rượu, không cần cảm ơn.”
Khuôn mặt Khổng Tuyết Tùng chuyển đủ mọi màu sắc, trông rất vui mắt.
Giang Diễn xoay người rời khỏi, đi về khách sạn, khi đẩy cửa xe bước xuống, hắn vặn người một cái, bước đi thoải mái.
Hắn vẫn không thích cách làm của Trình Kiến Du, có điều nghĩ cẩn thận lại thì đúng là hắn không cho Trình Kiến Du cảm giác an toàn thật.
Chỉ một “danh phận” thôi vẫn chưa đủ để Trình Kiến Du có thể yên tâm, xem ra cần phải chuyên tâm bù đắp rồi.
Việc thể hiện sự thân mật một cách rõ ràng trước ống kính trong mắt Giang Diễn chỉ là một hình thức sao tác biến tướng, hắn vẫn luôn không thích hình thức quảng cáo rẻ tiền đó.
Có điều nếu như chuyện này có thể làm viên thuốc an thần cho Trình Kiến Du, vậy thì hắn sẽ bằng lòng làm loại chuyện thấp kém này.
Giang Diễn gọi điện thoại cho Trình Kiến Du, không ai nghe điện cả.
Hắn đi thẳng tới nhà ăn, nhân viên ở cửa nhìn thấy Giang Diễn thì vui vẻ nói: “Thầy Nghiêm và cậu Trình đang ăn cơm ở bên trong, chúng tôi muốn quay chút video hậu trường.”
Hắn nhíu mày, hai tay hờ hững đút trong túi quần đi vào trong nhà ăn.
Nghiêm Dung mặc bộ tây trang ba món trang trông rất ra vẻ, áo ngoài phanh ra để lộ áo Gilles xấu xí ở bên trong, trên cổ còn thắt chiếc nơ chẳng giống ai.
Trình Kiến Du ngồi đối diện với Nghiêm Dung, trên bàn có rất nhiều món, hai nhân viên quay phim đang ngắm camera về phía bàn ăn.
Sườn mặt của Trình Kiến Du rất thanh lịch đoan trang, vẻ mặt lạnh nhạt và bình tĩnh giống như ngày thường, thoạt nhìn giống như chưa bao giờ thân cận với người khác.
Khuôn mặt mà Giang Diễn đã nhìn chán ngấy nhưng hôm nay lại khiến cho hắn xuất hiện nhiều suy nghĩ khác.
Trước mặt hắn, Trình Kiến Du luôn trưng ra khuôn mặt vui vẻ, thích làm nũng, thích nói mấy câu ân ái.
Khi quay mặt đối diện với những người khác lại là vẻ mặt tuyết đọng quanh năm, giống như một dãy núi khó trèo, chỉ có thể đứng từ xa nhìn chứ không thể chơi đùa được.
Hắn vẫn luôn biết về cách cư xử khác nhau rõ rệt này, nhưng chưa từng một lần ý thức được rõ ràng rằng hắn là duy nhất của Trình Kiến Du.
Giang Diễn chợt cảm thấy hối hận về câu nói buổi chiều của mình.
Điểm sáng của Trình Kiến Du không chỉ có hiểu chuyện.
Nghiêm Dung rất biết cách nói chuyện, cho dù chỉ ngẫu nhiên nói vài câu với Trình Kiến Du thôi nhưng nhờ sự có mặt của anh ta mà không khí trên bàn ăn mới không lúng túng.
Anh ta vừa rót trà, vừa cười nói: “Có rất nhiều du khách tới đây đều muốn đi ăn thử sủi cảo hoa hồng, kỳ thực nó cũng chỉ là truyền miệng, nguồn gốc của sủi cảo hoa hồng chính tông lại là ở một thành phố thuộc tỉnh Quảng Châu.”
“Cậu nếm thử xem, về nước rồi nếu có cơ hội, cậu có thể nếm thử loại chính tông.”
Trình Kiến Du cầm nĩa lên xiên một cái, đang định nếm thử, cổ tay đã bị một bàn tay ấm áp nắm lấy.
Giang Diễn cúi người, ăn miếng sủi cảo hoa hồng trên tay cậu như thể xung quanh không có ai.
Hắn nhìn thẳng vào cậu, nói chậm rì rì: “Kiến Du, ngọt quá.”
Cộng thêm ánh mắt kia, lời nói vốn bình thường lọt vào tai lại có cảm giác vô cùng mờ ám.
Quay phim vốn định quay tư liệu cho phiên ngoại giờ đây vui muốn cười ra tiếng, ông ta đã nghĩ ra tiêu đề của đoạn video này trong vòng một giây.
Giang Diễn rất ủng hộ công việc của quay phim và biên tập video, hắn ung dung ngồi uống, cánh tay ôm lấy vai của Trình Kiến Du một cách vô cùng tự nhiên, tùy ý cầm chiếc đũa mà Trình Kiến Du đã dùng rồi, nếm thử đồ ăn trong đĩa của cậu: “Hai người cứ nói chuyện tiếp đi, không cần phải để ý tới tôi đâu.”
Nghiêm Dung nhìn thấy thái độ tuyên bố chủ quyền của Giang Diễn, giống như nhìn thấy ác bá cùng một thư sinh tuấn tú văn nhã, anh ta không nói một câu nào.
Trình Kiến Du rũ mi nhìn tách trà mấy giây, nghiêng đầu nhẹ giọng nói: “Triều Ca nói không được như vậy trước máy quay.”
“Em nghe tôi hay nghe anh ta?” Giang Diễn rót một cốc nước hoa quả đặt trước mặt cậu, hắn nhỏ giọng trêu chọc: “Tôi thích khoe tình cảm với vợ tôi thế nào thì khoe thế ấy.”
Trình Kiến Du mím môi, không biết là đang mất mát hay là đang vui vẻ: “Anh không giận nữa à?”
Bàn tay Giang Diễn đang đặt trên vai của cậu bất thình lình chạm vào nốt ruồi nâu nhạt sau gáy, lòng bàn tay ngứa ngáy: “Ai giận cơ?”
Nói xong, hắn lại nhìn trên bàn ăn, ngón tay chậm rãi xoa nốt ruồi nâu mê người kia: “Nếu còn có lần sau…”
Giang Diễn ghé sát vào bên tai cậu, thờ ơ nói bằng giọng chỉ hai người có thể nghe thấy: “Tôi sẽ không cần em nữa.”
Trình Kiến Du “vâng” một tiếng, nói nghiêm túc: “Sẽ không có lần sau đâu.”
Sẽ không còn lần sau..