Ngày hôm sau, khi mưa tạnh, tổ chương trình sắp xếp một khóa lặn và bắt cá bằng tay không, mọi người ai cũng chơi tới khi mệt mỏi rã rời.
Trình Kiến Du thuộc dạng dễ quay phim trong số những người bình thường.
Cậu và Giang Diễn đều không nói nhiều trước ống kính, nhưng không phải là vì thuộc dạng không nhiều lời.
Toàn thân Giang Diễn đều thể hiện ra sự mất kiên nhẫn, lạnh lùng và kiêu căng, không phải kiểu ít nói, chẳng qua là không muốn thể hiện trước ống kính mà thôi.
Có điều Trình Kiến Du hoàn toàn khác so với hắn, nhìn cậu có vẻ thanh cao lạnh lùng, nhưng biểu hiện trước ống kính hoàn toàn không gượng gạo, cũng rất nhẫn nại khi đối diện với lưu trình quay phim phức tạp.
Tuy cậu nói ít nhưng mà luôn nói đúng mấu chốt vấn đề, cậu tiếc lời như tiếc vàng, thực sự không thích nói chuyện với người khác.
Khi chương trình quay gần tới hồi kết, mọi người từ ở bên ngoài trở lại.
Đạo diễn đã hẹn riêng mỗi người quay một đoạn phỏng vấn ngắn tầm mười phút, địa điểm đã được quyết định là ở phòng khách sạn.
Mỗi cặp đôi được hỏi những câu hỏi giống nhau, sau đó sẽ biên tập lại để quảng cáo trước khi phát sóng.
Trình Kiến Du vừa tắm rửa xong, tổ đạo diễn nhỏ đã tới rồi.
Cậu vừa lau tóc vừa đi tới ngồi xuống ghế sofa: “Mọi người có uống nước không?”
Đạo diễn cười cười với cậu rồi lắc đầu, anh ta cầm cuốn sổ nhỏ ghi từ gợi ý ngồi xuống ghế sofa ở phía đối diện: “Có thể bắt đầu được chưa?”
“Được.”
Biên đạo đưa tay ra hiệu, máy quay phim chuyển động vù vù, anh ta đặt câu hỏi: “Hai người quen nhau thế nào?”
Bàn tay đang lau tóc của Trình Kiến Du khựng lại: “Duyên phận.”
“Ồ, vậy hai người đã bao giờ cãi nhau chưa? Lần cãi nhau quyết liệt nhất là vì lí do gì?” Đạo diễn đưa ra câu hỏi quan trọng, nhìn cậu đầy chờ mong.
Trình Kiến Du lắc đầu, chỉ nói đơn giản: “Chúng tôi sẽ không cãi nhau đâu.”
Phải hai người cùng cãi mới gọi là cãi nhau, một người cãi thì chỉ có thể gọi là trút bực mình.
Đạo diễn không tin mấy, anh ta cầm bút viết lên giấy: “Cậu thích đối phương ở điểm nào?”
“Rất nhiều.”
“Vậy thích nhất điểm nào?”
Trình Kiến Du bất đắc dĩ cười cười, giọng nói đều đều: “Tôi thích khuôn mặt của anh ấy.”
“Không ngờ cậu lại là người háo sắc đấy.” Đạo diễn bật cười.
Trình Kiến Du nghiêng đầu qua, hai má hơi gầy, tóc vẫn chưa khô hẳn, khí chất sạch sẽ tinh khiết, rất khó tưởng tượng một người như vậy lại là người háo sắc.
Có điều… cũng có thể hiểu được, dáng vẻ của Giang Diễn đích thực có thể khiến người ta trở thành kẻ háo sắc.
Trình Kiến Du không nói tiếp nữa, đạo diễn lại hỏi thêm mấy câu vụn vặt trong quá trình hai người ở chung, Trình Kiến Du vẫn trả lời rất đơn giản, lượng thông tin không ít cũng không nhiều.
Tổ đạo diễn có thể nhìn được ra rằng tình cảm của cậu với Giang Diễn rất tốt, cậu nhớ rất rõ Giang Diễn thích ăn gì hay không thích ăn gì, quả nhiên giống hệt như trong tin đồn rằng cậu yêu Giang Diễn tới tận xương tủy.
Cho tới khi kết thúc cuộc phỏng vấn, đạo diễn đứng dậy, vừa viết lên sổ vừa thuận miệng hỏi cậu: “Cậu cảm thấy bạn trai của mình là người như thế nào?”
Trình Kiến Du ngước mắt lên, nhìn chăm chú vào anh ta mấy giây sau đó lại rũ mi xuống, thong thả lau khô tóc, giọng nói bình tĩnh: “Là người khiêm tốn, dịu dàng, trầm tĩnh.”
“Hả?”
Đạo diễn giật mình, thậm chí còn nghi ngờ có phải Trình Kiến Du đang nói ngược lại với lòng mình không.
Giang Diễn không ngạo mạn nhưng chắc chắn không khiêm tốn, còn từ dịu dàng và trầm tĩnh đối với người kiêu ngạo và tùy ý như hắn hoàn toàn là hai con đường khác biệt.
Đạo diễn phản ứng rất nhanh: “Xem ra lúc ở riêng Giang Diễn là một người đàn ông ấm áp, hi vọng sau này có thể biết nhiều thêm về mặt mà anh ấy không thể hiện trước công chúng.”
Trình Kiến Du vẫn không thay đổi sắc mặt, cậu chậm rãi gấp khăn lông lại, bàn tay khéo léo xếp khăn ngay ngắn chỉnh tề.
Tối nay tổ chương trình tổ chức một bữa cơm chia tay, mọi người vui vẻ ồn ào ngồi bên cạnh bếp nướng đỏ rực trên sân thượng.
Nhân viên trong tổ chương trình đang bê rượu hoa quả ướp lạnh lên, Khổng Tuyết Tùng cầm hai lon, đưa cho Nghiêm Dung một lon: “Để đánh đàn nên em đã cắt sạch móng tay rồi, anh mở giúp em đi.”
“Anh học đàn gì vậy?” Trừng Trừng tò mò hỏi.
Khổng Tuyết Tùng ngồi xuống cạnh Trình Kiến Du, cậu ta cười híp mắt nói: “Gần đây anh đang học đàn guitar cổ điển.”
Trừng Trừng cắn một miếng thịt xiên, nói ngay: “Em nhớ anh Diễn đàn guitar hay lắm, em đã từng đi xem concert của anh ấy rồi, ngầu lắm luôn, anh có thể nhờ anh ấy dạy cho.”
“Anh đâu dám, anh Diễn rất dữ với anh.” Khổng Tuyết Tùng cười ra vẻ tức giận, liếc mắt nhìn Giang Diễn một cái.
Giang Diễn mặc kệ cậu ta, thoải mái dựa vào trên ghế, vươn tay cầm lấy lon sprite trên bàn, bật lon rồi đặt tới trước mặt Trình Kiến Du: “Em uống sprite hay là coca?”
“Em uống nước cam, ép tươi uống luôn.” Trình Kiến Du không quen kiểu nhiệt tình đột xuất thế này.
Sự kiên nhẫn của Giang Diễn với Trình Kiến Du ngày càng tăng.
Nếu như là một người đàn ông khác, hắn sẽ cảm thấy phiền phức, đàn ông gì mà lại uống nước cam ép, còn không uống lạnh, không khác nào một cô gái cả.
Nhưng nếu như là Trình Kiến Du, cảm giác làm ra vẻ này lại lập tức biến thành hợp lý, thậm chí hắn còn cảm thấy, Trình Kiến Du phải yêu cầu nhiều hơn mới đúng.
Hắn đứng dậy đi tới quầy phục vụ, gọi một ly nước cam, thuận tay cầm một quả cam vàng tròn trịa.
Đôi chân dài vắt qua ghế dựa ngồi xuống, đặt quả cam tới trước mặt Trình Kiến Du: “Cho em bổ sung vitamin C này.”
Trình Kiến Du cầm quả cam đặt vào trong đĩa: “Cảm ơn.”
“Cảm ơn ai?” Giang Diễn cố ý trêu chọc cậu.
Ánh mắt Trình Kiến Du chỉ nhìn bàn cơm, giọng nói rõ ràng: “Cảm ơn anh.”
Giang Diễn cảm nhận được sự lạnh lùng đột ngột của cậu, nếu như trước kia hắn hỏi những câu hỏi kiểu này, Trình Kiến Du sẽ trả lời là “cảm ơn người yêu em”, hoặc là “cảm ơn anh Diễn” một cách ngọt ngào.
Thái độ hoàn toàn tương phản thế này khiến cho hắn cảm thấy có chút bực bội. Dưới bàn ăn, Giang Diễn mở rộng đôi chân dài, mũi giày chơi bóng trắng tinh móc lấy bắp chân Trình Kiến Du, như cố ý như vô tình làm động tác ám muội.
Nhưng dường như Trình Kiến Du lại không cảm thấy gì, khuôn mặt nghiêng vẫn bình thản, vẻ mặt trấn định tự nhiên.
Hai người Tiểu Nam và Trừng Trừng một người ngồi bên phải, một người ngồi bên trái chơi trò người sói.
Tiểu Nam kích động hoa chân múa tay: “Nghe anh đi, anh là tiên tri, em bỏ phiếu số 3 chắc chắn đúng!”
“Em không nghe anh đâu, lần nào anh cũng hại em, em tự bầu.” Trừng Trừng hừ một tiếng, cô đứng dậy ngồi xuống chiếc ghế đối diện Trình Kiến Du.
Tiểu Nam không vui, cũng dịch ghế qua đó ngồi: “Em đừng đi, lần này anh chắc chắn là đúng.”
Nghiêm Dung cười cười rồi lại thở dài, chậm rãi liếc mắt về phía Trình Kiến Du: “Kiến Du, cậu có cảm thấy tuổi trẻ rất tuyệt không?”
“Có.” Trình Kiến Du gật đầu, sau đó lại lắc đầu: “Thầy Nghiêm cũng còn rất trẻ mà.”
Nghiêm Dung không ngờ cậu lại tiếp lời như vậy, anh ta vui vẻ nói: “Cậu cũng còn rất trẻ mà, cậu mới chỉ hơn hai mươi tuổi thôi, đang vào độ tuổi đẹp nhất, tại sao cứ nói như cậu còn lớn hơn tôi ấy.”
Trình Kiến Du nhìn anh ta, khóe miệng cong lên dịu dàng, không có ý tiếp tục nói nữa.
Trái tim Nghiêm Dung bị nụ cười kia làm lỡ một nhịp, anh ta không kìm được lòng nói: “Có người càng già càng hủ bại, có người càng lớn càng sâu sắc, món quà mà thời gian cho chúng ta, chúng ta có thể tự lựa chọn, chẳng qua còn phải xem chúng ta chọn thế nào.”
“Anh nói đúng.”
Trình Kiến Du gật đầu tán thành, nút thứ hai của áo sơ mi không biết bị tuột ra lúc nào, dấu đỏ trên xương quai xanh sạch sẽ rõ nét nửa kín nửa hở, tươi mới đẹp đẽ vô cùng.
Nghiêm Dung ho khan một tiếng, rời tầm mắt đi như một quý ông.
Phản ứng của Nghiêm Dung không thế thoát được con mắt của Giang Diễn, hắn híp mắt nhìn Trình Kiến Du, trực tiếp đưa bàn tay nhanh nhẹn cài nút áo cho cậu.
Đôi mắt lạnh lùng thuận tiện cảnh cáo Nghiêm Dung.
Trình Kiến Du không hề có phản ứng gì.
Giang Diễn uống một ngụm coca, cánh tay tùy ý đặt trên bàn, lon coca bị bóp biến dạng.
Trình Kiến Du mặt lạnh không cảm xúc với hắn thế mà lại dịu dàng thắm thiết còn liếc mắt đưa tình với Nghiêm Dung, muốn tạo phản hay sao.
Lẽ nào cậu lại đang giở mánh cũ ra, thử xem liệu rằng hắn có ghen hay không, đã đủ chưa vậy, đúng là nhàm chán.
Đáng tiếc Trình Kiến Du lại đi làm biên kịch, với diễn xuất này mà tham gia giới giải trí thể nào cũng đạt được vị trí hàng đầu.
Hắn đã chứng minh trước ống kính rồi, Trình Kiến Du còn muốn hắn phải làm tới mức nào nữa đây.
Thôi bỏ đi, không so đo nữa, giữ thể diện cho Trình Kiến Du cũng được, dù sao cũng là người mà hắn đã ngủ năm năm nay.
Ngay đêm đó, A Thắng sắp xếp quà tặng để về.
Đồ của Trình Kiến Du rất ít, chỉ lẻ loi vài bộ quần áo, cậu ấn gọn gàng vào trong vali, đưa cho A Thắng mang lên máy bay.
Nhân lúc Giang Diễn đi chạy đêm, Trình Kiến Du mở laptop ra, mở bản word mới, viết một loạt những việc lớn việc nhỏ lên, bao gồm cả sinh hoạt, công việc, giải trí, nghỉ ngơi của Giang Diễn cùng với những việc mà Giang Diễn ghét nhất.
Cậu mở thêm một bản word mới nữa, viết rõ ràng từng việc liên quan tới chăm sóc Druid, nhãn hàng đồ ăn cho chó mà Druid hay ăn, hương sữa tắm mà nó dùng, bệnh viện thú cưng nào, tình huống phòng bệnh ra sao…
Trước nay cậu làm việc đều đến nơi đến chốn, nếu đã quyết định đặt dấu chấm hết cho mối quan hệ này, ít nhiều thì cũng phải có cảm giác nghi thức, phải ăn một bữa với Giang Diễn, rồi chia tay trong hòa bình, thoải mái tự nhiên.
Sau này gặp lại cũng chỉ là người lạ.
Làm xong hết tất cả, cậu đăng nhập WeChat, mở khung chat với Trần Khai.
Cậu nhờ anh ta thuê giúp cậu một căn phòng gần studio một chút, không cần quá xa hoa, đơn giản sạch sẽ là được.
Yêu cầu đối với sinh hoạt của cậu trước giờ không quá cao.
Cuộc sống mới gần ngay trước mắt, người có yêu biển tới mức nào, cũng không thể tự sát trong biển được.
Đã đến lúc phải kết thúc tất cả mọi thứ rồi.
Giang Diễn về sớm hơn bình thường nửa tiếng, kỳ lạ là lần này không đi tắm luôn.
Hắn bước chậm rãi tới gần cậu, ôm lấy cậu từ phía sau, hai tay tùy ý chống lên bàn, từ trên cao nhìn xuống đỉnh đầu cậu: “Em đang làm gì thế?”
“Không làm gì cả.” Trình Kiến Du khép laptop mỏng manh lại.
Đang muốn đứng dậy đi ngủ thì Giang Diễn ấn lên vai cậu, ép cậu ngồi xuống, vuốt ve khuôn mặt cậu, thì thầm: “Em có thể cài chặt khuy áo của mình một chút không?”
Trình Kiến Du im lặng mấy giây: “Ờ” một tiếng, ngước mắt lên nhìn anh, “Em muốn đi ngủ.”
“Ngủ sớm như vậy sao?” Giang Diễn nhỏ giọng thì thào, cúi gười áp sát người Trình Kiến Du.
Vành tai Trình Kiến Du thanh tú sạch sẽ, da dẻ non mềm phía sau tai dưới ánh đèn bị nhuộm thành màu vàng nhạt, lông tơ nho nhỏ mềm mại vàng vàng rất đáng yêu.
Hắn thổi một hơi khí nóng lên làn da nơi ấy, cái cổ gần trong gang tấc nháy mắt trở nên căng thẳng, hắn cúi đầu cười: “Chúng ta làm chút chuyện gì đi.”
Hắn như cố ý nhấn mạnh từ “làm”.
Trình Kiến Du hiếm khi ngó lơ ve vãn thế này, cậu đẩy cánh tay hắn ra, đứng lên đi vào trong phòng ngủ.
Cậu nằm trên giường dùng chăn bao chặt lấy mình, chỉ để lộ ra hai má mà không nói một lời.
Giang Diễn chậm rãi nheo mắt lại, ánh mắt nhìn bóng người từ chối đang nằm trên giường kia mấy giây, lập tức mất đi hứng thú.
Được lắm, có bản lĩnh nhỉ, hắn không dỗ nữa, để xem Trình Kiến Du phải làm thế nào để kết thúc màn kịch này..