Tác giả: Tống Anh Thư (Viên Viên)
*Xin đừng mang đi nơi khác, truyện chỉ đăng tại MGT.
Ai kì thì Boylove, đam mỹ, nam x nam xin mời out truyện.
Cảm ơn
Anh có chút ngờ vực nhìn Huỳnh Tuấn nhưng vẫn chầm chậm mở tài liệu ra.
Từ đầu đến cuối gã chỉ có một bộ mặt điềm tĩnh đến lạ, chỉ có tôi ngồi bên cạnh đã sợ hãi đến mặt cắt không còn một giọt máu.
Không thể làm gì mà chỉ có thể thì thầm thủ thỉ những từ ngữ vô nghĩa sao đó giơ tay muốn cướp lấy tài liệu trên tay anh đi nhưng lại không cướp được mà còn đi xuyên qua người anh té ngã nhào xuống đất.
Bộ dạng tôi lúc đó thật sự rất chật vật.
- Không...đừng mà...đừng mở...đừng có mở mà....
*Xẹt
Tiếng tài liệu bị mở ra triệt để, anh nhìn đống ảnh trong đó không khỏi trầm ngầm, trên gương mặt hiện rất nhiều cảm xúc khác nhau.
Mới đầu là bất ngờ, ngạc nhiên, sau đó lại chuyển qua cười nhẹ, có chút khinh bỉ.
- Ha...gì đây, mới nói có một câu mà cậu ta đã làm mình làm mẫy chơi trò lạc mềm buộc chặt với tôi rồi sao?
Huỳnh Tuấn ngồi yên ở đó không trả lời liền mà chỉ đan tay vào nhau, không rõ gã đang nghĩ gì, chỉ thấy gã vuốt chỉnh lại tóc rồi gõ lên sấp tài liệu ý bảo anh mở ra sau đó ngã cả cơ thể ra đằng sau sofa mà thở dài.
Ánh mắt tôi rơi vào đống tài liệu trên bàn, lại một cỗ cảm xúc sợ hãi dâng trào trong lòng.
Tôi biết đó là tài liệu gì, vì...tôi thấy dấu mộc của cảnh sát ở trên đó.
Đống tài liệu này...chắc chắn là giấy báo tử của Lâm Dung Thành, của chính tôi....
Tôi ngồi bệch xuống đất, bất lực mà nhìn anh cầm đống tài liệu đó lên mà chầm chậm mở ra.
Tôi vậy mà từ đầu đến cuối một chút ngăn cản cũng không thể làm....
Tôi nhìn động tác tay của anh chầm chậm rút lên, dòng chữ đầu tiên đập vào mắt anh liền khiến anh nhíu mày lại ngay lập tức.
'Giấy báo tử'
'Tên: Lâm Dung Thành'
'Hưởng dương 28 tuổi'
'Thời gian chết: 4 giờ 29 phút ngày 9 tháng 11'
'Nguyên nhân chết: Sốc thuốc ngủ, phổi ngạt nước, mất máu dẫn đến hôn mê'
'Kết luận: Tử tự do trầm cảm'
'Đã xác nhận được hỏa táng và mang đi chôn cất tại nghĩa trang xxxx'
'.....'
Và rất nhiều tài liệu khác mà anh cũng không nhớ rõ, chỉ biết anh nhìn chầm chầm vào cái ngày mà tôi mất sau đó liền lập tức đập đống giấy tờ lên bàn.
Giọng nói không biết từ lúc nào đã pha lẫn sự sợ hãi cùng tức giận.
- Này, mày đừng có mà giỡn với tao như vậy.
Nói cả cậu ta nữa, người sống khơi khơi vậy nói chết là chết, tao mới nói vài câu, liền không chịu được muốn tạo dựng tình cảnh bản thân chết rồi đi? Muốn nhận sự thương hại từ tao đến vậy cơ à? Nói cậu ta quay về đi tao sẽ không truy cứu chuyện này.
Coi như chưa từng biết cậu ta đang dựng lên cái trò chơi con nít này! Còn không, để tao tìm ra được cậu ta ở đâu, cậu ta đừng mong tao tha thứ.
Anh cũng không rõ giọng mình đã lạc đi, chỉ biết chăm chăm vào chỉ trích tôi.
Dường như lại sợ những gì được in trên tờ báo kia là sự thật, vì anh cũng nhận ra sự bất thường ở tôi.
Rằng cơ thể tôi thật sự lạnh ngắt, rằng tôi chẳng ăn cơm lấy một lần suốt mấy tháng qua.
Hay việc tôi chỉ xuất hiện vào một khung giờ nhất định và trùng hợp hay khung giờ tôi biến mất trong nhà này lại trùng hợp vào khung giờ ghi trên giấy báo tử của tôi.
Tôi biết, anh sợ những gì anh đang nghĩ là sự thật....
_Còn_.