Ngọn nến trong góc lặng lẽ bập bùng, bóng đen nhảy nhót trên bình phong đầy hoa phía xa.
Tiết Thanh Lâm trầm giọng nói: “Mặc dù lần này Thôi Minh Thu không chết, nhưng tình huống Tề Huyên Nghi rất tệ, phải bị kết án nặng.”
Nói đến đây, Tiết Thanh Lâm dừng lại và nhìn Tiêu Hạc, thấy vẻ mặt y không thay đổi thì tiếp tục: “Quân đội Thống nhất có luật lệ nghiêm minh, không ai là ngoại lệ cả.
Tiêu Hạc, những quy định này là do chính ngươi và ta đặt hồi đó, ngươi nên là người hiểu rõ nhất.”
“Ta biết.” Tiêu Hạc nói, giọng điệu bình tĩnh, không ai đoán được trong lòng y đang suy nghĩ gì.
“Ngươi biết là tốt rồi,” Tiết Thanh Lâm thở phào, rất sợ Tiêu Hạc lại nói mấy lời ngu xuẩn như chết thay Tề Huyên Nghi lần nữa.
Tiết Thanh Lâm bỗng nhớ tới một chuyện khác, vội vàng hỏi: “Lần này ngươi sẽ không ở trong ngục cùng hắn đấy chứ?”
Tiêu Hạc: “Không.”
Bấy giờ Tiết Thanh Lâm mới an tâm hẳn, cho rằng huynh đệ của mình đã có ý từ bỏ Tề Huyên Nghi.
Tiết Thanh Lâm đứng dậy, đi đến bên Tiêu Hạc, vỗ vai y và an ủi: “Ngươi không cần nhúng tay vào chuyện của Tề Huyên Nghi, để ta xử lý.
Tình yêu trên đời này thật ra luôn như vậy, thời gian trôi, chẳng có gì là không buông bỏ được, không có gì là không thể quên.
Nếu ngươi không muốn bận lòng thì Trương Đình còn rất nhiều án cũ chưa xử lý, ngươi có thể đến giúp hắn.”
Tiết Thanh Lâm thầm nghĩ cả hai người này đã bên nhau hơn bốn năm, có lẽ Tiêu Hạc cũng thấy chán.
Lúc trước luôn nghe quan cũ trong triều nói rằng Tề Huyên Nghi rất nóng tính và thất thường, ít ai chịu nổi.
Biển khổ vô biên, quay đầu là bờ, lát nữa mình phải đi đốt nén nhang cho Bồ Tát mới được.
Tiêu Hạc nói, “Gần đây ta không có thời gian.”
Tiết Thanh Lâm rút tay lại và thận trọng hỏi: “Ngươi bận gì?”
“Ngày mai ta muốn đi quận Thanh Hà.”
“Quận Thanh Hà? Ngươi đến quận Thanh Hà làm gì? Ngươi ——” Tiết Thanh Lâm nói nửa chừng bỗng nghĩ đến một khả năng, híp mắt nhìn Tiêu Hạc một cách nguy hiểm, “Ngươi có ý gì? Ngươi muốn đến tìm Thôi Minh Thu phải không? Ngươi muốn Thôi Minh Thu xin tha tội cho Tề Huyên Nghi?”
Tiêu Hạc không bác bỏ, Tiết Thanh Lâm đã biết câu trả lời.
“Tiêu Hạc!” Sắc mặt Tiết Thanh Lâm sa sầm, nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi còn dám làm thế á? Ngươi vẫn là Tiêu Hạc trước kia sao?”
“Được, tốt lắm, ngươi suýt bỏ cả sự nghiệp vì Tề Huyên Nghi, liều mạng chạy trốn cùng hắn, giờ còn định phá bỏ quy tắc do mình đặt ra đúng không.
Tiêu Hạc, ngươi nhìn lại mình bây giờ xem, có khác gì đám quan ngu ngốc ngươi đã thấy trước đây không?”
Tiêu Hạc để Tiết Thanh Lâm mắng mỏ đủ lời lẽ khó nghe, suy nghĩ y bay về ngục tối, ai cũng bảo y thích Tề Huyên Nghi đến mức như si như dại, nhưng người y thương lại không nhận ra, nói y thích người khác.
Thấy mắng mỏ cũng không thể đánh thức y, Tiết Thanh Lâm hít sâu, bất đắc dĩ nói: “Ngươi không cần đi Thanh Hà, ta có thể tha mạng cho Tề Huyên Nghi, đó là công lao cho những đóng góp của ngươi với quân Thống nhất bao năm qua, nhưng từ nay trở đi, ngươi không được phép gặp lại hắn nữa.”
Trước khi Tiêu Hạc kịp nói gì, Tiết Thanh Lâm đã tiếp tục, “Tiêu Hạc, ngươi hiểu ta, mà ta cũng hiểu ngươi, mặc dù tư duy của ta không linh hoạt như ngươi, nhưng giữ Tề Huyên Nghi vẫn không thành vấn đề, miễn là ngươi không gặp lại hắn, ta hứa chắc hắn không cần phải lo cơm ăn áo mặc, bình an cả đời.”
Lúc này đang là giữa hè, Tiết Thanh Lâm vì tiết kiệm nên trong cung không dùng băng, tuy ban đêm không khí khô nóng, nhưng không biết vì sao hôm nay lại rất lạnh, gió chiều thổi thẳng vào xương cốt.
Sau một lúc lâu, Tiêu Hạc gật đầu, “Được, ta đồng ý, nhưng tối nay ta muốn gặp hắn một chút.”
“Được.” Tiết Thanh Lâm thoải mái đồng ý.
Trong ngục, Tề Huyên Nghi ngồi ôm đầu gối, thầm nghĩ quả nhiên Tiêu Hạc rất thích Thôi Minh Thu, đã lâu rồi hắn không thấy sắc mặt y khó coi như thế.
Đáng tiếc lần này ám sát không thành công, lần sau muốn lấy mạng nàng sẽ khó khăn hơn.
Nếu hắn còn làm hoàng đế thì tốt rồi, quyền quyết định sống chết đều nằm trong tay hắn, muốn lấy đầu ai cũng được.
Đây cũng là lỗi của sư phụ, nếu lúc đó y chống cự quyết liệt hơn, hắn đã có lý do giết Thôi Minh Thu và toàn bộ gia tộc Tiêu, nhưng nếu như vậy, Thôi Minh Thu không thể được coi là người thân yêu nhất của y.
Vận may của hắn chưa bao giờ tốt, ở Nam Kha cũng như vậy, Tề Huyên Nghi vỗ trán, phải tìm cách làm sư phụ vui vẻ trở lại mới được, nhưng khó quá, mới nghĩ thôi đã đau đầu như búa bổ.
Hắn ngồi đến nửa đêm, nhìn chòng chọc lối đi bên ngoài phòng giam, suýt nữa thì bật khóc, Tiêu Hạc mãi vẫn không quay lại, cuối cùng hắn hỏi quản ngục, “Tiêu Hạc đâu?”
Cai ngục đã nhận được lời nhắn từ Tiết Thanh Lâm, nói thẳng, “Ngài ấy sẽ không đến nữa.”
Tề Huyên Nghi nói ‘à’ rồi khụt khịt mũi, trông không buồn lắm mà chỉ hơi tiếc nuối, lần này sư phụ giận thật rồi, đúng là trộm gà không được còn mất nắm gạo.
Tiêu Hạc đứng trong bóng tối lặng lẽ nhìn hắn, mãi đến khi Tề Huyên Nghi quấn chăn ngủ thiếp mới rời khỏi.
Trên đường trở về, y nhớ tới những lời Tề Huyên Nghi đã nói trong thiên lao, hắn nói hắn muốn giết Thôi Minh Thu bởi vì y thích cô nàng, có lẽ trong trái tim hắn cũng có mình, chỉ là tính tình lạnh nhạt nên không hiểu về tình yêu, mình nên dạy hắn nhiều hơn.
Tuy nhiên, bây giờ sự việc đã đến nước này, hắn không hiểu về tình yêu cũng chẩn có gì là không tốt.
Thấy y cuối cùng cũng ra, Tiết Thanh Lâm không khỏi mỉa mai rằng thời gian ‘một chút’ của y đủ để người ta trưởng thành luôn rồi, nhưng Tiêu Hạc vẫn phớt lờ và quay trở lại sân nhỏ trong lãnh cung.
Dưới ánh trăng sáng, rau trong vườn đã chín vàng, nhưng người tưới cho nó đã chẳng thể quay lại.
Tiêu Hạc ngồi đó đến tận rạng sáng.
Y không biết Tiết Thanh Lâm sẽ cho Tề Huyên Nghi ở đâu, cũng không biết hắn có quen sống ở đó hay không, những người xung quanh có bắt nạt hắn chăng, và liệu hắn có nghĩ đến y không.
Tiêu Hạc cảm thấy đầu óc mình đã trở nên trì trệ, như thể không nghĩ được gì khác ngoài Tề Huyên Nghi.
Nhưng y phải chấp nhận chia xa Tề Huyên Nghi, có lẽ sẽ rất lâu, hoặc cả đời này y sẽ không thể gặp lại hắn nữa.
Thiên lao trống không, Tề Huyên Nghi đã bị đưa đi đâu rồi, có lẽ hắn vẫn còn ở kinh thành, cũng có thể đã đi xa ngàn dặm, Tiêu Hà phái tất cả thuộc hạ đi tìm cũng không thấy.
Mùa hè này dài đằng đẵng với y, một cây quế sau lãnh cung bị sét đánh gãy vào một ngày mưa, Tiêu Hạc đã mang bộ rễ còn nguyên vẹn về làm bàn cờ.
Tề Huyên Nghi được đưa đến một thị trấn nhỏ ở biên giới phía nam, mặc dù Tiết Thanh Lâm cực kỳ coi thường hắn nhưng không hề ngược đãi.
Có điều Tề Huyên Nghi không thích ở đây, mà Tiêu Hạc mãi chưa đến, hắn không muốn ở lại đây nữa, hắn muốn rời khỏi Nam Kha.
Khi ở trong ngục, có người đã bắt hắn uống thuốc độc và nói rằng nếu không có thuốc giải trong vòng một tháng, nội tạng hắn sẽ thối rữa như bị đốt cháy, chết trong đau đớn.
Chỉ cần hắn đầu độc Tiêu Hạc là sẽ lấy được thuốc giải.
Nhưng người đó không ngờ ngày kế đó, hắn đã bị dẫn ra khỏi kinh đô và tách khỏi Tiêu Hạc.
Hắn không thể gặp Tiêu Hạc nữa, mà ngay cả có gặp, hắn cũng không dám cho y uống thuốc độc.
Tề Huyên Nghi nhìn viên thuốc trong tay, tên đó nói rằng thứ này có thể khiến người ta chết trong lúc ngủ, sẽ không ai nghi ngờ hắn sau khi Tiêu Hạc chết.
Đây là đồ tốt, Tề Huyên Nghi nghĩ.
Gần đây ở kinh thành đang mưa, thời tiết ngày càng lạnh, Tiêu Hạc tìm ra hai bộ quần áo cũ của Tề Huyên Nghi trong tủ, y gọi hắn hai lần vẫn không nghe thấy tiếng trả lời, sau đó mới chợt nhớ ra hắn đã không còn ở đây.
Bàn cờ của y đã bày sẵn, khi y chơi cờ, xung quanh im lìm, không còn ai nói chuyện phiếm và giật tay áo y để gây rối, cơn gió nhẹ thổi qua, một bông hoa hợp hoan rơi xuống từ cành cây, Tiêu Hạc đặt quân cờ trong tay xuống, không còn tâm trạng để kết thúc ván cờ nữa.
Rằm tháng giêng, không biết hôm nay thị trấn nhỏ tổ chức lễ hội gì, mà từ sáng sớm đã khua chiêng đánh trống rộn ràng.
Tề Huyên Nghi bị quản thúc trong sân nhỏ, y nhón chân nhìn ra ngoài nhưng không thấy gì.
Vì vậy buồn bực trở về phòng, ăn viên thuốc vốn dành cho Tiêu Hạc, sau đó lên giường đắp chăn, nhắm mắt chờ tử thần đến.
Hắn không có cách nào giết Thôi Minh Thu và rời khỏi đây cùng sư phụ, hắn phải đi trước một bước.
Tiếng trống và kèn bầu xuyên thấu bầu trời, một con ngựa phi nước đại cuối phố dài, tung bụi mù mịt khắp nơi, nắng lấp ló trên đám bụi chậm rãi trôi ngoài cửa sổ.
Vào một buổi tối bình thường cuối tháng bảy, Tiêu Hạc tắm rửa, nấu ăn, lau kiếm như thường lệ, tưới rau trong vườn và quay lại chơi cờ dưới gốc cây, thấy Tiết Thanh Lâm đứng ngoài cửa thì tay cầm cờ hơi khựng lại, hỏi: “Sao ngươi lại tới đây?”
“Tề Huyên Nghi…” Tiết Thanh Lâm lộ vẻ xấu hổ, ngập ngừng nói: “Tề Huyên Nghi sắp chết.”
Tiêu Hạc nhíu mày, bình tĩnh nói: “Ngươi đang đùa ta?”
Giọng Tiết Thanh Lâm nghẹn ngào, đầy áy náy: “Là thật, hắn ở cung Trường Xuân, đại phu nói hắn không qua khỏi đêm nay.”
Hoàng hôn mênh mông bao phủ bức tường thành ngàn dặm, mặt trăng trắng như ngọc rơi trên mây, gió chiều mang theo sự mát mẻ của mùa hạ, quân cờ trắng tuột khỏi tay Tiêu Hạc, phát ra tiếng giòn tan trên bệ đá.
Tiêu Hạc chợt hoàn hồn, chạy về phía cung Trường Xuân như điên.
Mặt trời lặn lướt qua gấu áo choàng tung bay của y, dải tóc xanh lam tung bay trong gió.
Y ngày đêm suy nghĩ muốn gặp lại Tề Huyên Nghi, giờ cuối cùng cũng được như ước nguyện.
Chỉ là tâm nguyện được hoàn thành thế này, thì y thà không bao giờ gặp lại hắn.
Hoàng đế luôn mỏng manh yếu ớt bị trói trên giường, làn da mềm mại nơi cổ tay trầy xước chảy máu, khóe miệng còn có vết máu, khuôn mặt đầy nước mắt, liên tục rên la.
Giọng hắn yếu ớt và khàn khàn, giống như bé mèo con hấp hối.
Tiêu Hạc bước lại gần mới nghe rõ vài từ, hắn đang kêu đau, nói mình sai rồi.
Đây là lần đầu tiên Tề Huyên Nghi thừa nhận lỗi lầm của mình, nhưng Tiêu Hạc không hề thấy nhẹ nhõm chút nào, dường như y đang chìm trong làn nước đắng vô tận, không bao giờ thoát ra được.
Tiết Thanh Lâm đến giải thích với Tiêu Hạc, “Hắn đã nhiều lần muốn tự sát, là ta cho người trói lại.”
Tiết Thanh Lâm tự thấy đã vi phạm lời hứa với Tiêu Hạc, không chăm sóc Tề Huyên Nghi tốt, có lẽ điều có thể làm là cố hết sức để cả hai gặp nhau lần cuối.
Tiêu Hạc bước từng bước đến bên giường, cẩn thận cởi trói cho Tề Huyên Nghi, dỗ dành: “Ta đến rồi đây, ta đến rồi đây.”
Khi Tề Huyên Nghi nghe thấy giọng nói y thì dường như tỉnh táo lại đôi chút, ngừng kêu đau, nhìn y một lúc, nói như làm nũng rồi lại như oán trách: “Sao giờ ngươi mới tới?”
“Ta đến muộn, xin lỗi.”
“Vậy ngươi có thể tha thứ cho ta không?” Hắn hỏi.
Tiêu Hạc vẫn không biết hắn nói về chuyện gì, nhưng đã không còn quan trọng nữa.
“Ta tha thứ cho ngươi,” Giọng y run run, lau nước mắt cho Tề Huyên Nghi, “Bất kể ngươi làm gì, ta đều tha thứ cho ngươi.”
“Nhưng ta đau quá, sao lại đau thế?” Nước mắt Tề Huyên Nghi chảy xuống, đốt cháy ngón tay Tiêu Hạc.
Ngày hôm đó khi nghe Tề Huyên Nghi bảo y thích Thôi Minh Thu, Tiêu Hạc chỉ cảm thấy trái tim mình như bị dao cắt, lúc này y mới nhận ra rằng nỗi đau ấy chả là gì cả.
Hoàng đế luôn kiêu kỳ nhất, giờ lại đau đến mức nào mới cầu xin y, “Giết ta đi, ta đau quá…”
Sao Tiêu Hạc có thể làm thế, y ôm Tề Huyên Nghi, an ủi: “Kiên nhẫn thêm chút nữa được không? Ta sẽ tìm đại phu, tìm đại phu giỏi nhất, hắn sẽ chữa khỏi cho ngươi.”
Tề Huyên Nghi vùng vẫy dữ dội, “Không, giết ta đi, mau giết ta đi!”
“Ta biết sai rồi, cho ta chết đi, cho ta chết đi!”
“Làm ơn, giết ta đi, giết ta đi…”
“Đau, đau quá…” Cuối cùng, hắn nắm chặt ống tay áo Tiêu Hạc, bóng dáng Tiêu Hạc nhèo đi trong mắt hắn, Tề Huyên Nghi tưởng rằng đây là sư phụ mình, càng thêm tủi thân, khóc lóc, “Ta ghét ngươi ta ghét ngươi ghét ngươi”
“Giết ta, mau giết ta đi! Làm ơn, nhanh lên, đau quá!”
Tay chân Tề Huyên Nghi lạnh buốt, hắn hộc máu, cơ thể bắt đầu co giật, một lúc sau thì kiệt sức, tiếng kêu đau lại trở nên yếu ớt.
Tiêu Hạc ôm chặt hắn vào lòng, quay đầu nhìn Tiết Thanh Lâm phía sau, Tiết Thanh Lâm biết y muốn hỏi gì, lắc đầu, tất cả đại phu được tìm đến đều không thể cứu Tề Huyên Nghi.
Đôi môi Tề Huyên Nghi run rẩy, phát ra âm thanh không rõ ràng, hắn vẫn đang kêu đau, cầu xin y giết mình.
Tiêu Hạc cúi đầu nhìn sâu vào người trong vòng tay, rồi rút thanh kiếm bên hông Tiết Thanh Lâm.
Tiết Thanh Lâm sửng sốt nhìn y, trợn trừng mắt không dám tin.
“Làm ơn, giết ta đi, giết ta đi…”
“Đau quá, đau quá…”
“Đau ——”
Giọng nói của Tề Huyên Nghi im bặt, thanh kiếm trong tay Tiêu Hạc đâm vào trái tim hắn, vừa nhanh vừa chính xác.
Tay của Tiêu Hạc đang cầm nửa thanh kiếm còn lại, lưỡi kiếm cắt da y, dòng máu đỏ tươi chảy xuống, hòa vào máu của Tề Huyên Nghi.
Tia sáng trong mắt Tề Huyên Nghi tiêu biến, chỉ còn lại sự xám xịt, phản chiếu bóng hình Tiêu Hạc.
Thế là xong.
Thế là xong rồi.
Thế sẽ không đau nữa
Tiêu Hạc rút kiếm ra, ném sang một bên, chết lặng ôm hắn vào lòng, máu Tề Huyên Nghi thấm đẫm quần áo y, cơ thể trong lòng dần nguội lạnh.
Y nghĩ đến buổi chiều xuân thiu thiu, không biết Tề Huyên Nghi đã gây ra phiền phức gì, cứ đứng sau cửa lén nhìn y, y vừa quay sang liền rụt đầu trốn, sợ bị phát hiện.
Nhưng y đã phát hiện ra hắn rồi.
Ánh trăng dịu dàng rơi trên lưng y, giống như một viên đường trắng vĩnh viễn không tan chảy.
Tiêu Hạc cúi đầu hôn lên vầng trán lạnh giá của người trong ngực mình.
Lần này, ngươi muốn trốn đi đâu đây?.