Tiêu Hạc biết mình đã chết, y chết trước mộ Tề Huyên Nghi trong trận tuyết rơi dày đặc đó, vào mùa đông năm thứ 41 sau khi Tề Huyên Nghi qua đời, họ được chôn cất cùng nhau tại thế giới này.
Tuy nhiên, vào lúc này Tiêu Hạc lại cảm thấy như thể mình đã rơi vào một giấc mơ khác, chuẩn bị lần chuyển kiếp tiếp theo.
Trong lần tái sinh mới, y sẽ quên những ngọn nến lung linh tại cung Quan Sư, những bông hoa trắng tung bay trên đảo Sương Lộc và ngôi mộ phủ đầy tuyết ở ngọn đồi xanh…
Kể từ bây giờ, cái tên Tề Huyên Nghi sẽ bị xóa khỏi máu thịt y, y sẽ không bao giờ nhớ đến hắn nữa.
Nó không nên như thế.
Đôi mắt nhắm nghiền của Tiêu Hạc choàng mở, tích tắc đã mây đen như mực, sấm sét giáng xuống, một chùm sáng vàng từ trên trời bao phủ cơ thể y, ảo ảnh trước mặt bắt đầu vặn vẹo, rồi vỡ tan từng cái một, biến thành một vệt sáng màu trắng bạc và lặng lẽ tan biến.
Những ký ức xa xôi kia cứ thế ùa về trong cơn gió vô tận, y là hoàng đế Doanh Châu – Phượng Huyền Vi, đến nhân gian theo sự sắp xếp của thiên đạo, hóa thành một tu sĩ tên Lý Thanh Hành và nhận hai đồ đệ.
Đồ đệ lớn là Hách Liên Tranh, sau này sẽ là chủ nhân thế giới này, đồ đệ nhỏ là Tạ Từ, là…
Là gì?
Lý Thanh Hành ngẩng đầu, đôi mắt đầy bi thương.
Là A Từ à.
Y lo lắng đồ đệ nhỏ của mình không tim không phổi, sẽ bị nhốt ở Nam Kha và không thể ra ngoài, nên đã trích chút máu từ đầu ngón tay hắn để ngăn tai họa cho hắn.
Khó đoán được ý trời, cuối cùng Tề Huyên Nghi đã ra khỏi Nam Kha một cách an toàn như y mong muốn, nhưng Lý Thanh Hành lại không thể sống sót sau kiếp nạn chính mình.
Những ký ức về Tề Huyên Nghi ăn sâu vào xương máu y, không bao giờ phai mờ theo thời gian, vị hoàng đế nhỏ mặc áo đỏ kiêu ngạo ngồi trên ghế Rồng, nhìn xuống y, giữa đôi lông mày có một nốt ruồi đỏ phản chiếu ánh Mặt trời rực rỡ ngoài cửa sổ, giống bông mai nhỏ trên băng tuyết.
Lý Thanh Hành choáng váng, hộc máu.
Tia chớp khắp nơi chiếu sáng bầu trời, sau đó nháy mắt vụt tắt, mọi vật trở về hắc ám hư vô.
Y cúi đầu nhìn vết máu trên vạt áo, lúc này Lý Thanh Hành không biết nên thấy may mắn hay bi ai, bệ hạ không chỉ là một ảo ảnh ở Nam Kha.
Nhưng hắn là A Từ.
Lý Thanh Hành không tưởng tượng được rằng một ngày nào đó y sẽ làm điều trái đạo đức như vậy với đồ đệ mình.
Từ lúc y tiến vào Nam Kha, A Từ hẳn đã có thể thoát khỏi Nam Kha, sao lại đi đến nông nỗi này?
Trong Ngự hoa viên, lần đầu tiên A Từ nhìn thấy y, đã nghĩ thế nào?
Trong mắt A Từ, chẳng lẽ tất cả những gì trải qua chỉ là một trò chơi vô cùng thú vị?
Khi Tề Huyên Nghi chết trong vòng tay y ở Nam Kha, y chỉ cảm thấy trái tim mình đã bị xé toạc, bây giờ nơi ấy vẫn trống rỗng, có lẽ sẽ không bao giờ lấp đầy được.
Thôi, quên đi.
Giờ ngẫm nghĩ cũng có ý nghĩa gì?
Nếu muốn rời khỏi Nam Kha thì phải trải qua nỗi đau mất người thân, người thân của y đã ra đi từ lâu, không ai có thể giúp y ra khỏi nơi này.
A Từ vốn không hiểu tình yêu, càng không biết tấm lòng của y.
Rất tốt, đây là một điều rất tốt.
Vì vậy hiện tại y chỉ có thể ra khỏi nơi này bằng cách tiêu diệt nó, nhưng thế thì cơ thể vật lý của y sẽ không thể tồn tại lâu.
Giờ chẳng thể quan tâm nhiều vậy.
Lý Thanh Hành bấm tay niệm thần chú, cơ thể phủ trong ánh vàng, áo bào xanh tung bay mà không có gió, phát ra tiếng soàn soạt, sông núi ngàn dặm phía dưới hóa thành cát bụi, thổi qua.
Lý Thanh Hành nhanh chóng thay đổi động tác, mười con quạ vàng xếp thành hàng trên chín tầng trời, ngọn lửa phun ra từ miệng chúng đang hừng hực trên dải ngân hà chảy xuôi, những ngôi sao trên bầu trời không ngừng chuyển động theo đôi tay y, cuối cùng rơi xuống hết.
Ngọn lửa từ chín tầng trời trút xuống, dập tắt khói bụi ba ngàn dặm ở hạ giới, sau khi Lý Thanh Hành dừng lại, tất cả đều đóng băng.
Kể từ trận chiến ở núi Thương Ngô, thần lực của y ngày càng giảm sút, hiện tại mới phá hủy một Nam Kha đã hơi quá sức với y.
Khoảng khắc Nam Kha sụp đổ, trăm ngàn cảnh tượng vụt qua trước mắt Lý Thanh Hành, đều là chuyện của quá khứ, hiện tại và tương lai.
Lý Thanh Hành hơi chút kinh ngạc, sau đó điềm tĩnh trở lại.
Sấm sét, gió và tiếng nổ lách tách của lửa đang cháy đều dừng lại, sẽ không còn Nam Kha trong thế giới này nữa.
Nhiều đốm sáng đủ màu sáng tối hiện ra trước mắt, lá cây trên đầu xào xạc, gió mơn trớn gò má, y nhớ lại khoảng thời gian trên đảo Sương Lộc mà mãi mãi không thể quay lại.
Lý Thanh Hành mở mắt, đồ đệ Tạ Từ đang ngồi quỳ bên cạnh y, hắn mặc áo đỏ, lông mày đẹp như tranh vẽ, nốt ruồi đỏ hãy còn sáng, dáng vẻ như trước đây.
Thấy y tỉnh, hắn hơi cúi đầu, cong khóe môi hỏi: “Sư phụ, ngài tỉnh rồi?”
Lý Thanh Hành hiểu rõ hơn ai hết A Từ của y vô tình thế nào.
Chỉ là khoảnh khắc ấy, y vẫn cảm thấy đau lòng.
A Từ của hắn, đang cười cái gì?
Tốc độ dòng chảy ở Nam Kha khác với tốc độ hiện thực, trăm năm lênh đênh chỉ là một khoảnh khắc.
A Từ chỉ mới ra khỏi Nam Kha trong phút chốc, những ký ức đó hẳn vẫn còn in rõ trong tâm trí.
Tạ Từ biết mình đã mắc lỗi lớn ở Nam Kha, hắn bắt sư phụ ngủ với mình, sau đó muốn giết người y yêu, mặc dù ở Nam Kha, sư phụ đã hứa bất kể hắn làm gì cũng sẽ tha thứ, nhưng lỡ sư phụ bảo lời nói trong mơ không tính thì sao?
Hắn chớp chớp mắt, nịnh nọt hỏi: “Sư phụ, ngài muốn uống nước không?”
Lý Thanh Hành nhìn Tạ Từ, im lặng.
Tạ Từ không hiểu ý nghĩa trong ánh mắt y, thấy y mãi không lên tiếng cũng không dám nói nữa, ngồi thẳng người, tay chống lên đầu gối và cúi đầu, trông rất ngoan ngoãn.
Trước đây, mỗi khi biết mình làm sai điều gì, hắn đều sẽ làm thế.
Những câu trả lời không có lời giải đáp ở Nam Kha dường như đã tỏ tường khi nhìn thấy hắn, từ đó y có thể nhìn rõ trái tim mình.
Lý Thanh Hành cố gắng kìm nén tất cả sự cay đắng tràn ra từ đáy lòng, nói với Tạ Từ: “Được rồi, sư phụ không trách ngươi.”
Tạ Từ cười, đôi mắt đang rũ xuống lập tức trở nên hoạt bát, kéo ống tay áo Lý Thanh Hành và hỏi: “Thật sao, sư phụ?”
Lý Thanh Hành gật đầu, một lời nói của hắn để đổi lấy nụ cười của hắn, cũng đáng giá.
Hách Liên Tranh ở bên kia khó hiểu nhìn cả hai, không hiểu sư phụ và A Từ đang nói gì.
Không phải A Từ bảo chưa từng gặp sư phụ sao?
Kỳ lạ quá, Hách Liên Tranh gãi đầu, vẫn không hiểu.
Nhưng có vẻ A Từ cũng không chịu khổ nhiều ở Nam Kha, tạ ơn trời.
Khi Tạ Từ vừa tỉnh lại luôn kêu đau, Hách Liên Tranh sợ hãi ôm lấy hắn, an ủi: “Được rồi, mọi chuyện đã xong cả rồi, không đau nữa không đau nữa, A Từ ngoan, không đau nữa.”
Tạ Từ rên rẩm vài tiếng mới nhận ra mình đã rời khỏi Nam Kha, Hách Liên Tranh ôm chặt hắn, thấy Tạ Từ như vậy anh nhớ tới quá khứ bi thương của mình ở Nam kha, đôi mắt đỏ ửng, nói: “Mọi chuyện đã qua rồi, A Từ, tất cả đều là giả, chỉ là một giấc mơ thôi, ngươi đừng quá đau buồn.”
Tạ Từ mấp máy môi, đẩy Hách Liên Tranh đang dán chặt mình ra, nói thật, phần lớn thời gian ở Nam Kha, hắn rất vui, muốn gió có gió muốn mưa có mưa.
Hạch Liên Tranh nhận ra mình đang mất bình tĩnh, anh hít sâu rồi chậm rãi thở ra, hỏi: “Phải rồi, ngươi có gặp sư phụ trong đó không?”
Tạ Từ, “…”
Thôi, không vui nữa rồi.
Hách Liên Tranh tiếp tục, “Ta không biết thân phận của sư phụ.”
Sư huynh phiền phức quá à, cái hay không nói lại nói cái dở, Tạ Từ cau mày, lo lần này sẽ nhận lỗi với sư phụ như thế nào.
Hách Liên Tranh thấy vẻ mặt hắn khác thường thì vội hỏi: “Sao lại có vẻ mặt ấy? Ngươi đã gặp sư phụ à? Sư phụ bây giờ thế nào?”
Được rồi, đừng nói nữa.
Tạ Từ lắc đầu, “Ta không biết.”
Hách Liên Tranh chưa bao giờ thấy Lý Thanh Hành buồn, anh không biết sư phụ sẽ có biểu cảm gì khi tỉnh dậy từ Nam Kha, anh thở dài, “Khi nào sư phụ sẽ ra ngoài đây?”
Điều đó phụ thuộc vào thời điểm người thân yêu nhất của sư phụ chết.
Tạ Từ chống cằm, không nói gì, cẩn thận nhìn Lý Thanh Hành.
Tại sao lúc đó hắn lại bị mỡ heo che mờ mắt và lôi sư phụ lên giường chứ?
Aiz.
Nhưng mà nói chớ, hắn và sư phụ rất hợp nhau trên giường, sư phụ cũng thừa nhận mình thoải mái, sau này còn có thể ngủ cùng nữa không?
Tạ Từ vội dừng ý nghĩ nguy hiểm, gõ gõ đầu, hắn đang nghĩ gì vậy? Năm xưa hắn muốn đi thanh lâu còn bị sư phụ mắng, giờ còn muốn mắc lỗi sai tương tự, ép sư phụ lên giường lần nữa, Tạ Từ ơi Tạ Từ, ngươi không muốn sống nữa à!
Hách Liên Tranh không hiểu, vì vậy nắm tay hắn, khuyên nhủ: “Đừng gõ đừng gõ, ngươi đã không thông minh rồi, lỡ lại gõ đến ngốc nữa thì sao?”
Tạ Từ lườm anh, sư huynh nên chú ý đến mình đi!
Hai huynh đệ không nói nữa, ánh mắt đồng loạt nhìn Lý Thanh Hành, ai cũng có suy nghĩ của riêng mình, mãi đến khi Lý Thanh Hành tỉnh lại.
Lý Thanh Hành đứng dậy, cách đó không xa là một thanh niên khoác áo vàng đang vẫy tay với Tạ Từ, đó chính là Giang Nghiên, lúc này, gã chỉ là một người bạn mới của Hách Liên Tranh và Tạ Từ.
Tạ Từ nhìn thấy, háo hức quay đầu nhìn Lý Thanh Hành.
“Đi đi.” Lý Thanh Hành gật đầu.
Được Lý Thanh Hành cho phép, Tạ Từ bước nhanh về phía Giang Nghiên, ngay sau đó cả hai biến mất khỏi tầm nhìn của Lý Thanh Hành.
Lý Thanh Hành chậm rãi đi đến gốc cây, phun ngụm máu.
Thấy vậy, Hách Liên Tranh sửng sốt, vội vã chạy tới hỏi: “Sư phụ, ngài sao vậy?”
“Vi sư không sao.” Lý Thanh Hành ngẩng đầu, vẻ mặt lạnh lùng, như máu đó không phải của y.
Hách Liên Tranh cau mày, “Để gọi A Từ lại.”
Lý Thanh Hành lau vết máu trên khóe miệng và nói với Hách Liên Tranh: “Đừng nói gì cả, đừng nói với A Từ.”
Hách Liên Tranh bối rối, nghi ngờ nhìn y: “Sư phụ?”
Lý Thanh Hành không trả lời câu hỏi của Hách Liên Tranh mà chỉ hỏi anh: “Sao các ngươi lại vào Nam Kha?”.