Giang Nghiên bật cười khi nghe Tạ Từ mắng mình: “Ngươi luôn như vậy.”
Nhưng nếu Tạ Từ thực sự luôn như vậy, có lẽ Giang Nghiên cũng sẽ không đau khổ, cuối cùng hắn cũng hiểu tình yêu là gì, nhưng dù gã có cố gắng thế nào, tình yêu của Tạ Từ chưa bao giờ liên quan đến gã.
“Ta đi đây.” Giang Nghiên nói rồi hóa thành một cơn gió, biến mất trước mặt mọi người.
Thứ xuất hiện ở đây chỉ là cái bóng của gã.
Không hiểu sao Tạ Từ lại có dự cảm xấu, Giang Nghiên bị điên thật rồi.
Hách Liên Tranh cau mày, cuối cùng cũng nhớ ra tại sao năm xưa khi nhìn thấy Giang Nghiên, là thỉnh thoảng có cảm giác quen thuộc, bởi anh nhìn thấy hình bóng sư phụ mình trong Giang Nghiên.
Không phải Giang Nghiên trông giống Phượng Huyền Vi, mà nhiều lần cử chỉ của Giang Nghiên như bắt chước Phượng Huyền Vi.
Cung Thương Tuyết lắm đoạn tụ quá!
Tất cả vị tiên đều thất vọng, người này cướp hôn chiếu lệ ghê, đế quân chưa nói gì đã lặn mất tăm, nhạt nhẽo thật.
Diệp Vấn Cừ thầm thở dài, nhưng không thể biểu lộ sự thất vọng vì bỏ lỡ tiết mục hay quá rõ ràng trước mặt đế quân, thế nên vỗ tay: “Tiếp tục tiếp tục! Đừng bỏ lỡ giờ lành.”
Tiếng pháo nổ ngoài cửa lại vang lên, lụa đỏ treo trên lầu tung bay, vài con én xuân chao lượn trên bầu trời bao la, như muốn chia vui cho nhiều người hơn.
Lúc này Giang Nghiên đã đến Cõi Sinh tử cách xa ngàn dặm, gã ngẩng đầu nhìn cột đá cao ngất trước mặt, cười lạnh rồi bước vào.
Cõi Sinh tử đã trở lại hình dáng ban đầu, ao máu và ngục sen phía xa xa, hàng trăm ngàn hồn ma trong hang xương than khóc, kẻ vô danh đi theo Giang Nghiên, cuộc hành trình rất yên bình.
Cái người không mặt thỉnh thoảng nhìn trộm Giang Nghiên, hắn ta không biết Giang Nghiên muốn làm gì, nhưng vẫn sẽ giúp.
Kẻ vô danh là yêu tinh được tạo ra từ linh khí của trời đất trong Cõi Sinh tử, không phải người cũng không phải tiên, chẳng phải yêu cũng chẳng phải ma, từ khi ra đời đã không chịu sự quản lý của tam giới, không phải chịu nỗi khổ luân hồi.
Hắn ta cô đơn trong Cõi Sinh tử mấy ngàn năm, không ai nói chuyện cùng, không có ai để chơi đùa, hắn ta rất cô độc, muốn thoát khỏi Cõi Sinh tử để ngắm nhìn bầu trời ngoài kia như thế nào, để xem mọi người ngoài kia đang làm gì.
Bao năm qua có rất nhiều người đến Cõi Sinh tử, hầu hết đều chết, nhưng cũng có lẻ tẻ vài người sống sót, nhưng hắn ta thì vẫn bị mắc kẹt trong một mảnh đất nhỏ dưới mộ Thần, chỉ biết nhìn họ rời đi.
Hắn ta chờ mãi, cuối cùng cũng đợi được ngày trói buộc nới lỏng, tình cờ ngày đó hắn ta cũng bắt gặp Tạ Từ.
Bọn họ xứng đôi biết bao, cùng là không phải người, tiên, yêu hay ma, vì vậy hắn ta dễ dàng lấy ký ức của đối phương, cải trang rồi đến nhân gian.
Giang Nghiên là người đầu tiên đối xử tốt với hắn ta, và cũng là người luôn đối xử tốt với hắn ta, người bên ngoài Cõi Sinh tử đều nói ‘chịu ơn một giọt, báo ơn một dòng’, hắn ta nghĩ mình trả ơn Giang Nghiên cũng là lẽ thường tình.
Giang Nghiên dừng trước bia đá trong lăng mộ các vị Thần, gã nhìn đăm đăm tấm bia một lúc lâu, cuối cùng lấy một tác phẩm điêu khắc nhỏ bằng đá từ trong lồng ngực.
Gã sinh ra trong gia đình họ Giang ở U Châu, vốn là con nhà giàu, nhưng một chuyện ngoài ý muốn bỗng xảy ra, nhà họ Tưởng có một kho báu nhưng lại không có năng lực bảo vệ, cả nhà bị xóa sổ chỉ trong một đêm, cuối cùng chỉ còn mỗi Giang Nghiên sống sót.
Trước khi chết, cha gã nhét vào tay gã một bức tượng quái vật kỳ lạ bằng đá có kích thước một đồng xu, dặn gã phải giữ kĩ, một ngày nào đó khi bước vào Cõi Sinh tử sẽ hiểu được đạo của thế gian.
Giang Nghiên bò khỏi núi xác chết và biển máu, nhìn thi thể khắp nơi, thề phải khiến những kẻ đó phải nợ máu trả máu.
Gã gia nhập phái Trác Quang, theo sư phụ tu tâm dưỡng đạo, gã từng nghe nói phái Trác Quang có quyển kiếm pháp xuất thần, nhưng thời gian dài vẫn không cách nào tận mắt nhìn thấy.
Sau đó, gã đánh cắp sách và học các kỹ thuật cấm, bị trục xuất khỏi phái Trác Quang.
Trước đó, trong mắt mọi người phái Trác Quang, Giang Nghiên luôn là một sư huynh cẩn trọng trong lời nói và việc làm, ban đầu rất nhiều người không tin gã lại làm vậy nên mãi không thể tàn nhẫn trong quá trình truy lùng, Giang Nghiên đã lợi dụng điều này và trốn thoát nhiều lần.
Gã biết mình có lỗi với sư phụ và sư đệ, nhưng thời gian trôi, cảm giác tội lỗi trong gã dần biến thành hận thù, gã hận những kẻ đã giết nhà mình, cũng hận phái Trác Quang đã cứu mạng mình.
Trên đường truy tìm kho báu trong Cõi Sinh tử, Giang Nghiên tình cờ nghe Tạ Từ kể những bí mật ở phái Trác Quang, lúc đó gã tưởng Tạ Từ cũng đến từ phái Trác Quang nên đã tiếp cận, hòng biết thêm thông tin.
Chỉ là những gì Tạ Từ kể quá cường điệu, Giang Nghiên sớm nhận ra đối phương nói không đúng, Tạ Từ đã vô dụng, gã phải tách khỏi hắn, nhưng sau đó gã gặp Lý Thanh Hành.
Thấy năng lực của Lý Thanh Hành, gã nghĩ đến việc nhận Lý Thanh Hành làm sư phụ ngay, nhưng đành từ bỏ sau khi nghe Tạ Từ bảo Lý Thanh Hành sẽ không nhận thêm đồ đệ nữa.
Gã tiếp tục kết bạn với Tạ Từ, ảo tưởng lợi dụng mấy thầy trò này, có điều Tạ Từ là người lạnh lùng, tuyệt đối sẽ không cứu gã nếu có chuyện gì xảy ra thật.
Để kéo Tạ Từ xuống nước, Giang Nghiên mời hắn xây dựng cung Thương Tuyết cùng mình và nhường Tạ Từ làm chủ nhân.
Nếu nói không có chút động lòng nào cũng là sai, sau khi ra khỏi Nam Kha, Giang Nghiên thường nằm mơ, trong giấc mộng gã đứng dưới chân núi, Tạ Từ khoác áo đỏ rực đứng nơi gốc cây xa xa, phía sau là một đám người, hắn khẽ giơ tay, một mũi tên bạc phản chiếu ánh trăng sáng bắn về phía Giang Nghiên, như thể đã đâm trúng tim gã.
Tuy nhiên, chút tình yêu này chẳng hề bắt mắt với Giang Nghiên, gã muốn trở thành người quyền lực nhất thế giới, muốn chà đạp mọi người dưới chân, muốn trả thù, vì thế gã có thể hy sinh tất cả.
Tạ Từ không biết yêu hay hận, hắn và gã nên là một cặp trời sinh.
Thực tế trong số những người này, gã ghét Hách Liên Tranh nhất, gã không hiểu tại sao cùng một xuất thân, mà tất cả cơ hội và lợi ích đều thuộc về đối phương? Tại sao mọi người lại ngưỡng mộ và thích hắn ta? Cớ gì hắn ta trở thành vị cứu tinh của thế giới?
Bây giờ, có cơ hội thay đổi tất cả, Giang Nghiên sẽ không bao giờ bỏ qua.
Gã quay lại, nhìn kẻ không mặt bên cạnh và hỏi: “Ngươi sẵn sàng làm bất cứ điều gì cho ta?”
Đối phương gật đầu.
Giang Nghiên: “Vậy dẫn ta vào lăng mộ các vị Thần đi.”
Kẻ không mặt do dự một chút, hắn ta từng trốn thoát khỏi đó, nhưng hắn ta chả có diện mạo nên người khác không thể nhìn thấy biểu cảm, cuối cùng hắn ta vẫn dắt Giang Nghiên xuống chỗ sâu của ngôi mộ.
Dưới lăng mộ, hàng nghìn con mắt được vẽ trên bốn bức tường, vui hoặc giận, buồn hoặc cười, chúng lom lom nhìn Giang Nghiên không chớp mắt trong bóng tối, có một mùi mục nát lan tỏa trong không khí, như thể còn sót lại từ thời cổ đại.
Giang Nghiên nắm chặt tác phẩm điêu khắc trong tay, nó nóng hầm hầm, đôi mắt trên tường khiến tâm trí gã bối rối, lúc thất thần, gã nghe thấy những lời thì thầm từ các vị Thần cổ đại, dụ dỗ rằng chỉ cần giết kẻ vô danh, gã sẽ có quyền lực tối cao.
Không chút do dự, Giang Nghiên rút trường kiếm bên hông và đâm thẳng vào ngực kẻ vô danh trước mặt, đối phương rên rỉ, cúi đầu nhìn mũi kiếm xuyên qua ngực mình.
Đống mắt kia cũng mở to giống như sắp chảy máu, mộ Thần trống rỗng yên tĩnh thoáng có tiếng than thở kỳ lạ, kẻ không mặt chả hiểu chuyện gì, huống chi là việc vì sao Giang Nghiên muốn giết hắn ta.
Hắn ta cố hết sức quay đầu nhìn lại, Giang Nghiên cầm thanh kiếm, khuôn mặt bình tĩnh và lạnh lùng đến đáng sợ: “Ngươi đã nói, dù chuyện gì cũng sẽ giúp ta.”
Kẻ không mặt suy sụp gục đầu, trên khuôn mặt trắng bệch hình thành giọt nước trong suốt, nó rơi xuống đất rồi vỡ tan, sau đó hắn ta biến mất dưới kiếm của Giang Nghiên.
Cùng với cái chết của kẻ không mặt, sức mạnh khổng lồ liên tục rót vào cơ thể Giang Nghiên.
Gã giật mình, sau đó ngây ngất, cuối cùng cũng có được thứ mình muốn, gã muốn hét lên, muốn cười, muốn cho cả thế giới biết niềm vui của mình.
Khoảnh khắc tiếp theo, một đám sương đen phun ra từ mặt đất, bao trùm gã, tiếng cười im bặt.
Đống mắt trên vách tường nhắm lại, mặt đất rung chấn, nứt toác thành khe hở to lớn, đá sỏi trên cao rơi xuống, Cõi Sinh tử bị xé rách vặn vẹo, đột nhiên biến mất, hóa thành đám tro tàn trong bầu trời vĩnh hằng.
Tòa nhà nhỏ ở Thanh Châu vẫn tràn ngập tiếng cười, trước đây những vị tiên chưa bao giờ dám quấy phá trước mặt hoàng đế, nhưng bây giờ họ còn dám trêu chọc ngài ấy, đây là ngày trọng đại, không cần sợ ngài ấy tức giận.
Ninh Độ vừa mới cầm ly rượu lên mời y uống, đột nhiên một trận sét giáng xuống, Ninh Độ sửng sốt, đang định khuyên y lần nữa, lại nghe vị tiên nói: “Không ổn rồi, Phong Đô xảy ra chuyện!”
“Phong Châu cũng có vấn đề!”
Vẻ mặt mọi người lập tức trở nên nghiêm trọng, bầu không khí vui tươi nháy mắt biến mất tăm.
Mây mực phủ kín bầu trời, sấm sét ầm ầm nối tiếp nhau, gió mạnh thổi qua, vỗ vào cửa sổ, bên ngoài mưa xối xả như dải ngân hà đổ xuống.
Nhóm Ninh Độ: “Thưa bệ hạ, ly rượu cưới này tạm chưa thể uống được, khi về chúng thần sẽ uống tiếp ạ.”
Ứng Liên Tử cũng vội vã rời đi cùng phái Trác Quang, Hách Liên Tranh nhìn Phượng Huyền Vi, Phượng Huyền Vi gật đầu với anh, anh đi đến Phong Đô.
Ngoại trừ Phượng Huyền Vi và Tạ Từ, những người khác lục tục rời đi, tòa nhà nhỏ vắng vẻ, chỉ còn tiếng gió mưa.
Khi Phượng Huyền Vi đến cửa, một ánh sáng mờ nhạt xuất hiện trên đầu ngón tay, cảnh tượng ảm đạm ngày tận thế lập tức xuất hiện trước mắt, không ai trong nhân gian và giới Quỷ may mắn tránh thoát.
Mưa lớn dần, ngàn dặm trên trời không có lấy một tia sáng, Tạ Từ đi tới, kề vai sát cánh cùng Phượng Huyền Vi, lau vết máu trên khóe miệng Phượng Huyền Vi, khẽ hỏi: “Sư phụ, người cũng phải đi à?”
Phượng Huyền Vi quay đầu nhìn hắn nhưng không nói gì, thế gian đã đến mức này, là hoàng đế Doanh Châu tất nhiên y phải góp sức mình, nhưng lần này, y không biết kết quả sẽ như thế nào.
Tạ Từ nhìn thẳng vào mắt y, một tia chớp trắng bạc xẹt qua bầu trời, nhưng trong khoảnh khắc mọi thứ lại trở về bóng tối.
Tạ Từ trầm giọng nói: “Em muốn đi cùng.”
“A Từ…” Phượng Huyền Vi gọi, nhưng không biết nên nói gì, y không thể và không nên từ chối Tạ Từ, nhưng y không muốn hắn bị thương nữa.
Mưa trong sân đã ngập đến mắt cá chân, hai cổ thụ ở góc gần bị gió quật gãy.
“Sư phụ, em biết rồi.” Tạ Từ nắm tay y, vẻ mặt nghiêm túc kiên quyết, giọng điệu dứt khoát, vang lên tiếng ngọc bội leng keng chạm đất.
Hắn nói: “Em là thanh kiếm của người.”
Phượng Huyền ngẩn ra, mưa lạnh trút xuống, tấm lụa đỏ tươi bị gió thổi bay, trong ánh sáng chói mắt của tia chớp, y ôm Tạ Từ và thở dài, “Em là sinh mạng của ta, A Từ.”.