Bởi vì thái độ rõ ràng của Trần Chính, bầu không khí trong phòng trở nên nóng hơn rất nhiều.
Tiếng đóng cửa lúc Bạch Lạc rời đi nặng trĩu ở trong lòng mỗi người.
Cố Bắc Âm nửa nằm trên mặt đất, không bị ảnh hưởng chút nào.
Lúc trợ lý hô bắt đầu, cô dường như chỉ mất 1s để nhập vai.
Thân hình mảnh mai co quắp, run rẩy như cây cung sắp gãy.
Từng giọt mồ hôi lăn dài làm ướt đôi hàng mi, cay nhòe khóe mắt ẩn ẩn đau đớn.
Không lâu sau có người cẩn thận bế cô lên.
Cố Bắc Âm theo lực của đối phương nâng nửa người lên, đôi mắt khẽ mở, trong ánh mắt chợt nhen nhóm niềm vui sướng gần như không thể nhìn thẳng.
Nhưng chỉ chốc lát, niềm vui sướng ấy dần hóa thành chua xót cùng không cam lòng, ẩn ẩn trong đó còn trộn lẫn sự ôn nhu khó thấy.
Thần thái của cô rất tiều tụy nhưng đôi mắt vẫn sáng.
Dường như cô cảm thấy tư thế này không thoải mái, Cố Bắc Âm hơi nghiêng đầu, chậm rãi nở một nụ cười chói mắt: "Thần....Cũng may không....không làm liên lụy đến tính mạng của ngài...."
Căn phòng cực kì yên tĩnh, ngay cả cameraman cũng theo bản năng mà bước nhẹ hơn.
Trần Chính trầm mặc nhìn, đáy mắt phảng phất có ý vui như tảng băng trồi lên mặt nước, ngón tay vô thức gõ mặt bàn.
Cố Bắc Âm đọc xong lời thoại, dường như có chút mệt mỏi, lông mi dài dài ấy hơi run rẩy như muốn nhắm mắt lại rồi lại như chợt nghĩ tới điều gì đó, lần thứ hai không cam lòng mở mắt ra.
Cô bình tĩnh nhìn về một hướng, trong ánh mắt sáng rọi ấy càng lúc càng mờ nhạt, cuối cùng cũng tắt hẳn.
Cùng lúc đó, đầu ngón tay đang siết chặt của cô buông lỏng ra, một chiếc nhẫn ngọc bích trong vạt áo rơi xuống rồi vỡ thành nhiều mảnh.
Trần Chính đột nhiên không hề báo trước mà đứng lên: "Giang Bình Thu! Đây mới chính là Giang Bình Thu tôi tìm kiếm!"
Giọng nói của ông không che giấu sự kích động khiến mọi người trong phòng hốt hoảng.
Trợ lý của Trần Chính nhìn hành động vừa rồi của ông, đôi mắt vẫn ửng đỏ nhưng cảm thấy thật buồn cười trước hành động vừa rồi của ông.
Cố Bắc Âm đứng dậy và cúi chào Trần Chính.
Thái độ lúc này của Trần Chính hoàn toàn đối lập với lúc nãy, khuôn mặt đầy ý cười tiếp Cố Bắc Âm từ trên sân khấu xuống, hiền từ hỏi: "Sao cô lại nghĩ đến việc diễn đoạn cuối như vậy?"
Cố Bắc Âm nhẹ giọng trả lời: "Tôi chú ý đến tới chi tiết nhỏ cuối kịch bản.
Cảnh đầu tiên Giang Bình Thu xuất hiện, Quý Tiêu nhớ lại lúc hai người gặp nhau.
Kịch bản viết Quý Tiêu đến cứu Giang Bình Thu sau đó tặng cho nàng một chiếc nhẫn ngọc bích."
Trần Chính cười cười gật đầu, ý muốn cô tiếp tục nói, ngay cả ba người thử vai cũng nghiêm túc nghe cô nói.
Cố Bắc Âm tiếp tục nói: "Khoảng ¾ kịch bản về sau viết về đoạn Quý Tiêu say rượu, trong tay nắm một chiếc nhẫn ngọc được nạm vàng.
Tôi đoán đó là của Giang Bình Thu...Về phần nạm vàng, hẳn là các mảnh vỡ của ngọc hoàn ghép lại...Mà lúc ngọc hoàn vỡ vụn chính là cảnh Giang Bình Thu bỏ mạng trong trận này."
"Vậy cô có nghĩ nếu mình đoán sai thì sao không?"
Trần Chính cố ý xụ mặt, thoạt nhìn rất nghiêm túc.
Cố Bắc Âm cũng không sợ ông, trả lời: "Thật ra tôi chỉ nắm chắc 3 phần nhưng đi vào phòng phát hiện đạo diễn tự mình casting nên phần chắc trong tôi lên 8 phần."
Đôi mắt Trần Chính ánh lên nét cười: "Ồ?"
Cố Bắc Âm cong cong mắt cười thay vào đó hỏi lại: "Ở cuối kịch bản khi Quý Tiêu xưng đế vấn đỉnh, nhìn văn võ bá quan cúi đầu hắn bỗng nhớ về một người, hẳn là Giang Bình Thu đúng không ạ?"
Chi tiết giấu trong kịch bản đã được phát hiện điều này đủ để thấy độ cẩn thận của Cố Bắc Âm khi nghiên cứu kịch bản.
Trần Chính không nhịn được, hoàn toàn bật cười: "Cô rất thông minh, coi như cô đắc ý."
Trêu Cố Bắc Âm xong, Trần Chính hướng tới ba diễn viên thử vai còn lại vẫy vẫy tay: "Đến đây, tôi nói cho các cô đoạn diễn vừa rồi."
Trong giới đều biết nghe Trần Chính giảng diễn là một việc rất lợi, ba nữ diễn viên nghe câu trả lời của Cố Bắc Âm về nhân vật Giang Bình Thu đã không ôm mong chờ gì không nghĩ rằng vẫn có chuyện tốt xảy ra.
Các cô lập tức đứng dậy, đi đến trước camera chỗ đạo diễn.
"Trong một kịch bản, cuộc đời của nhân vật đều hoàn chỉnh và kết nối với nhau.
Thử vai so với đóng phim chả khác gì nhau, không thể chỉ vì một đoạn ngắn mà xa rời hoàn cảnh của nhân vật.
Vừa rồi những gì Tiểu Cố nói chắc mọi người đều nghe rồi, tôi không nói lại.
Nhưng tôi bổ sung một chút, kỳ thật các cô chẳng thua về mặt chuẩn bị mà thua ở mặt biểu diễn chi tiết."
Lời Trần Chính nói không tính là khách khí nhưng ba nữ diễn viên lại nghe rất nghiêm túc.
Trần Chính bấm play video của Cố Bắc Âm và dừng đoạn Cố Bắc Âm "được ôm trong tay": "Nhìn xem, có thấy vấn đề gì không?"
Ba người nghi ngờ nhìn chằm chằm vào màn hình rất lâu, Triệu An Ninh phát hiện đầu tiên, khó tin thấp giọng nói: "Sao có thể? Trên cổ không có nổi gân, toàn thân cũng không căng chặt, nhìn qua giống như thật sự được ôm lên!" (?) (Đoạn này t không hiểu lắm:.