Sau Khi Tôi Cướp Đi Nam Phụ Nữ Chính Khóc Rồi


Lục Hoặc giương mắt lên, Bạo Phú thấy hốc mắt anh đỏ bừng, đuôi mắt cũng phiếm hồng, cũng không ậm ừ.
Anh lặng lẽ ngồi đó, nhìn chủ nhân.
Bạo Phú rất lo lắng, nó không giúp chủ nhân dỗ cá vàng nhỏ được, “Chủ nhân, cô mau tỉnh đi, Lục Hoặc của cô khóc.”
Nhưng mà, hai mắt Kiều Tịch nhắm nghiền, không hề có phản ứng gì.
Bạo Phú chỉ có thể hy vọng chủ nhân hấp thụ nhiều năng lượng vàng và nhanh tỉnh lại.
Vài ngày sau, Kiều Tịch vẫn chưa tỉnh lại, bác sĩ không thể tìm ra nguyên nhân cô hôn mê, cha Kiều tìm chuyên gia khắp nơi tới trị liệu cho con gái, cũng không có gì hiệu quả.
Kiều Tịch vẫn nhắm mắt nằm trên giường, Lục Hoặc vẫn luôn canh giữ cô, so với cảm xúc kích động của những người khác, anh trước sau trầm mặc.
Như thể sóng to gió lớn đang đè nặng, phảng phất vào một ngày nào đó sẽ dâng lên mà bùng phát.
Mẹ Kiều mỗi ngày đều khóc đỏ mắt, bà lo lắng con gái sẽ bất tỉnh.
Hai mắt sưng húp lên, không thể giấu được chuyện Kiều Tịch hôn mê trước mặt bà ngoại.
Bà ngoại Dương sau khi biết chuyện, nhịn không được mắng con gái hồ đồ, cháu gái nhỏ hôn mê nhiều ngày như vậy, đến giờ bà ta mới biết.
“Bà ngoại, dì nhỏ không muốn bà lo lắng.”
Triệu Vũ Tích giúp giải thích, an ủi bà ngoại, “Trong khoảng thời gian này, dì nhỏ bởi vì lo lắng cho tình trạng của Tiểu Tịch, dì ấy đã không được nghỉ ngơi, hơn nữa trước đó còn bị bệnh vẫn chưa khỏi hẳn, bà đang dưỡng thương, dì sợ làm phiền bà, để bà lo lắng nên mới giấu.”
“Chuyện Tiểu Tịch hôn mê nghiêm trọng như vậy, cho dù ta bị thương nghiêm trọng thế nào, cũng nên nói cho ta biết.” Bà ngoại Dương vừa bất mãn vừa lo lắng, “Tiểu Tịch ở đâu, ta đi gặp con bé.”
Triệu Vũ Tích do dự: “Bà ngoại, bác sĩ nói bà cần nghỉ ngơi.”
“Không cần, các người đỡ ta đi gặp Tiểu Tịch.” Dứt lời, bà ngoại Dương muốn đứng dậy.
Mẹ Kiều nhanh chóng bước tới đỡ, “Tiểu Tịch ở phòng bệnh trên lầu.”
“Nhanh đưa ta đi gặp con bé, nhiều ngày như vậy, ta mới biết cháu gái hôn mê, thật là kỳ cục.” Cho dù ngày thường bà ta yêu thương cháu gái lớn hơn, nhưng không có nghĩa bà ta không yêu thương cháu gái nhỏ.
Nghe thấy cháu gái nhỏ bị thương, bà ta không thể không lo lắng.
Lúc tới phòng bệnh, Lục Hoặc đang lau mặt và tay cho Kiều Tịch, về phần vệ sinh cá nhân, bình thường đều là mẹ Kiều phụ trách, mẹ Kiều không yên tâm giao cho y tá.
Làn da Kiều Tịch mẫn cảm, dùng sức cọ một chút có thể dễ dàng đỏ lên, có một số y tá mạnh tay, mẹ Kiều sợ con gái bị thương, cho nên vệ sinh người đều là bà làm.
Những mặt khác, có Lục Hoặc tiếp nhận, anh không muốn để người khác chạm vào Kiều Tịch.
Sau khi con gái xảy ra chuyện, mẹ Kiều tận mắt thấy Lục Hoặc cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc, không có ghét bỏ, cũng không hề phàn nàn, chỉ lặng lẽ chăm sóc Tiểu Tịch.
Mẹ Kiều làm gì còn cái gì để phàn nàn về Lục Hoặc? Ngay cả cha Kiều cũng hài lòng với Lục Hoặc.
Bây giờ thấy Lục Hoặc cẩn thận giúp Kiều Tịch lau mặt, lau tay, mẹ Kiều nhẹ nhàng nói: “Tiểu Hoặc, cháu cũng nên nghỉ ngơi đi, thời gian này mỗi ngày cháu đều canh giữ bên Tiểu Tịch, cẩn thận Tiểu Tịch còn chưa tỉnh lại, cháu đã ngã bệnh.”
Động tác của Lục Hoặc rất nhẹ nhàng, anh nắm tay cô gái, nhẹ nhàng lau mu bàn tay cô, còn ân cần lau từng ngón tay một.
“Vâng, dì yên tâm, cháu biết rồi.” Lục Hoặc thấp giọng nói.
“Vị này là bà ngoại của Tiểu Tịch, bà ấy tới thăm Tiểu Tịch.” Mẹ Kiều giới thiệu.
Lục Hoặc buông khăn trong tay xuống, anh lễ phép chào hỏi bà ngoại Dương: “Cháu chào bà.”
“Được được, cháu là bạn trai Tiểu Tịch?”
Bà ngoại Dương đã nghe con gái nói qua, sau khi cháu gái hôn mê, vẫn luôn là bạn trai con bé chăm sóc.

Hiện tại nhìn thấy người, bà ngoại Dương hài lòng gật đầu, “Là đứa trẻ ngoan.”
Bà ngoại Dương không nghĩ tới bạn trai cháu gái nhỏ lớn lên xuất chúng như vậy, hơn nữa còn vô cùng kiên nhẫn chăm sóc cháu gái nhỏ, có thể thấy được tính nết cũng tốt.
Mẹ Kiều khen Lục Hoặc không dứt miệng: “Tiểu Hoặc đúng là đứa trẻ ngoan, thằng bé còn chăm sóc Tiểu Tịch nhiều hơn con.”
Lục Hoặc không kiêu ngạo cũng không khiêm tốn, vẻ mặt lãnh đạm, anh tiếp tục lau mặt cho Kiều Tịch, “Đây là việc cháu nên làm.”
Cũng là điều anh thích làm.
Mẹ Kiều gật đầu, ai có thể ra lệnh cho anh làm việc này? Chỉ bởi vì anh thích Kiều Tịch mà thôi.
Triệu Vũ Tích ở một bên nhìn Lục Hoặc.
Hôm nay anh mặc áo len rộng rãi màu xám, quần tây đen, dáng người cao gầy khuôn mặt lạnh lùng, giống như vầng trăng sáng trên bầu trời, lãnh đạm xa cách, khiến người ta muốn tới gần.
Ánh mắt Triệu Vũ Tích hướng về Kiều Tịch, cho dù Kiều Tịch không chết thì thế nào? Không phải vẫn hôn mê bất tỉnh sao? Như vậy cũng không khác đã chết là mấy.
Bây giờ mọi người vẫn quan tâm, lo lắng cho Kiều Tịch, chờ thời gian dài, mọi người quen với trạng thái người thực vật của Kiều Tịch, lúc đó quan tâm và để ý tới Kiều Tịch sẽ giảm bớt.
Hai mắt Triệu Vũ Tích sáng lên, đối với kết quả như vậy cô ta rất hài lòng.
Bà ngoại Dương nhìn cháu gái nhỏ trên giường bệnh, trong mắt cũng đầy lo lắng, “Bác sĩ không phát hiện ra vấn đề gì sao?”
Nhắc tới chuyện này, hốc mắt mẹ Kiều lại đỏ hoe, bà ấy lắc đầu.
Bà ngoại Dương không khỏi thở dài, “Hiện tại vấn đề xảy ra ở đâu cũng không biết, rốt cuộc phải làm sao đây?”
Mẹ Kiều đỏ mắt, thấp giọng khóc, bà và chồng mời các chuyên gia nổi tiếng trên thế giới tới, bọn họ cũng không có biện pháp, không ai có thể biết được nguyên nhân con gái dẫn tới hôn mê.
Bà ngoại Dương lau khóe mắt, chậm rãi an ủi con gái, “Tiểu Tịch sẽ không sao, con bé sẽ không sao.”
Mẹ Kiều gật đầu, lúc này điện thoại của bà reo lên, là chồng bà gọi tới hỏi bà đang ở đâu.
“Em đang ở bệnh viện, em đưa mẹ tới gặp Tiểu Tịch, vâng, Tích Tích cũng ở đây.” Mẹ Kiều trả lời, “Được rồi, em chờ anh.”
Sau khi cúp máy, mẹ Kiều nói với bà ngoại, “Bị Trạch đang trên đường tới, đợi lát nữa anh ấy sẽ đến.”
Không lâu sau, cha Kiều tới, vẻ mặt ông ấy không được tốt.
“Sao vậy?” Mẹ Kiều ở bên chồng nhiều năm như vậy, cho dù trên mặt chồng không có biểu tình gì, bà cũng có thể biết, bây giờ ông đang tức giận.
“Có báo cáo kiểm tra lọ thuốc đó rồi.” Cha Kiều lấy ra một phần báo cáo.
Mẹ Kiều hỏi anh: “Là lọ thuốc ngày đó bảo mẫu nhặt trong thùng rác sao?”
“Ừm, em xem.”
Triệu Vũ Tích kiềm chế giọng nói run rẩy, nghi ngờ nói: “Dì nhỏ, dượng, các người đang nói lọ thuốc nào?”
“Mấy ngày trước bảo mẫu nhặt được trong thùng rác một lọ thuốc của Tiểu Tịch, dượng của cháu không yên tâm nên cầm đi kiểm tra.”
Triệu Vũ Tích sợ tới mức đồng tử co rút, sao lọ thuốc đó lại bị phát hiện? Hơn nữa còn ở trên tay dì nhỏ và dượng?
Mẹ Kiều cúi đầu xem báo cáo kiểm tra, nhìn tên lọ thuốc và phân tích thành phần, bà khϊếp sợ nhìn chồng: “Đây là loại thuốc lúc trước bác sĩ nói đã gây bệnh cho Tiểu Tịch sao?”
“Ừm.” Cha Kiều hỏi Lục Hoặc, “Kết quả trước đó chú nhờ cháu điều tra thế nào?”
Mẹ Kiều không hiểu: “Điều tra cái gì?”
“Loại thuốc này đã bị cấm nhiều năm trước, sao Tiểu Tịch có thể uống được?” Cha Kiều nói: “Anh đã nhờ Lục Hoặc điều tra, lọ thuốc này là của ai.”
Lục Hoặc nói với cha Kiều: “Tạm thời cháu chưa có tin tức.”
Triệu Vũ Tích trầm mặc ghim vào lòng bàn tay, cô ta căng thẳng đến mức khó thở.
Mỗi câu bọn họ nói, trái tim cô như bị bóp lại, Triệu Vũ Tích bây giờ như đang đặt chân bên bờ vực, toàn thân sợ hãi tới cứng đờ.
Lục Hoặc vừa dứt lời, điện thoại anh vang lên, là Tô Thần gọi tới.
“Tên kia.”
Tô Thần ở đầu kia hung hăng, “Cậu có biết nhà tôi rốt cuộc mất bao nhiêu nhân lực, thời gian mới điều tra ra nhà phân phối thuốc mà cậu nói không hả?”
“Loại thuốc này đã ngừng sản xuất từ lâu, người khác chắc chắn không thể tra ra, chuyện này cũng chỉ có nhà tôi mới có thể giúp đỡ.” Đầu bên kia điện thoại, Tô Thần nhướng mắt đào hoa, dựa vào ghế nhìn đống văn kiện lớn trước mặt.
“Cảm ơn, trở về mời cậu ăn cơm.” Lục Hoặc thấp giọng nói.
Tô Thần vội vàng bác bỏ: “Đừng, không cần mời tôi ăn cơm, cậu nhanh chóng quay lại là được, hiện tại công ty mới thành lập, một đống chuyện, cậu không ở đây, tôi ngày ngày tăng ca đến đau đầu.”
Sau khi Lục Hoặc rời đi, Tô Thần mới nhận ra tầm quan trọng của Lục Hoặc, năng lực của anh không chỉ hơn hiệu suất của ba người, mà thậm chí là năm người, anh ta hoàn toàn khâm phục.
Tô Thần cảm thấy, Lục Hoặc nên đổi tên là Lục Thần mới đúng.
Lục Hoặc không có thời gian nói chuyện phiếm với Tô Thần, “Cậu gửi cho tôi kết quả điều tra đi.”
“Được rồi, tôi gửi cho cậu ngay đây.”
Cúp điện thoại xong, Lục Hoặc nhận được tin nhắn của Tô Thần.
Triệu Vũ Tích lo lắng mà cắn môi, rõ ràng trong phòng bật lò sưởi, mà cả người cô ta rét run.
Cô ta không biết cha Kiều lấy được lọ thuốc kia từ khi nào, hơn nữa còn để Lục Hoặc đi điều tra ngọn nguồn.
Cô ta hối hận vì quá bất cẩn, không có ném thuốc xa hơn.
Lục Hoặc bấm vào kết quả điều tra.
“Thế nào, điều tra ra ai mua thuốc chưa?” Mẹ Kiều và bà ngoại Dương đều chờ câu trả lời của anh.
Lục Hoặc đứng đó, dáng người mảnh khảnh thẳng tắp, khiến người ta không khỏi rung động, mà lúc anh ngẩng đầu lên, con ngươi mang theo ớn lạnh hướng về cô ta, Triệu Vũ Tích cảm thấy ớn lạnh không ngừng dâng lên phía sau lưng.
Cô ta sợ tới mức quay mặt đi chỗ khác.
Không có khả năng tra được ra cô ta.
Lục Hoặc đưa điện thoại cho cha mẹ Kiều, “Kết quả điều tra ra, trong tiệm thuốc nhỏ ở thành phố B còn lưu trữ một lượng nhỏ thuốc này, hơn một tháng trước, có người tới mua, camera giám sát đã ghi lại khách hàng đã mua vào thời điểm đó.”
Sau đó, cha mẹ Kiều thấy Lục Hoặc nhấp vào một bức ảnh, người trên đó đúng là Triệu Vũ Tích.
Ánh mắt mẹ Kiều ngưng trọng, mất mấy giây mới bừng tỉnh, bà ấy quay đầu lại nhìn Triệu Vũ Tích, chất vấn: “Thuốc là cháu mua?”
Triệu Vũ Tích sững người tại chỗ, đối diện với ánh mắt nghi ngờ dò xét của mọi người, cô ta muốn phủ nhận không phải cô ta mua thuốc, nhưng chứng cứ trước mắt, hình ảnh chụp được rõ ràng, có thể thấy rõ mặt cô ta.
Cổ họng cô ta nghẹn lại, phải mất một lúc sau mới tìm được giọng nói của bản thân, “Thuốc là cháu mua, nhưng cháu không hại Tiểu Tịch.”
Mẹ Kiều nhìn chằm chằm cô ta bằng ánh mắt nghi ngờ và khó tin, như thể đây là ngày đầu tiên bà ấy biết đứa cháu này, “Vậy cô nói đi, vì sao lại mua thuốc?”
Mẹ Kiều cố gắng kiểm soát bản thân không nghĩ xấu.
“Vì sao lọ thuốc của cô lại giống hệt lọ thuốc của Tiểu Tịch?” Mẹ Kiều chất vấn, bà chợt nhớ lại ngày con gái xảy ra chuyện, bởi vì tình huống khẩn cấp, lúc ấy là Triệu Vũ Tích đưa thuốc của Tiểu Tịch cho bà.
Nghĩ đến đây, mẹ Kiều chấn động, như bị đánh mạnh, bà ấy nhìn Triệu Vũ Tích, tay run lên vì tức giận, “Cô, là cô.....”
Bà ấy giơ tay lên, đánh về phía Triệu Vũ Tích.
“Tiểu Tình, con làm gì vậy? Sao lại ra tay với Tích Tích?”
Bà ngoại Dương thấy con gái đánh cháu gái lớn, bà ta muốn ngăn lại, nhưng vết thương ở eo còn chưa khỏi hẳn, bà ta vừa cử động, lưng liền đau, bà ta quát con gái, “Có chuyện gì thì nói.”
“Mẹ, mẹ có biết nó làm gì không?”
Mẹ Kiều tức giận đến mức giọng nói cũng run rẩy, “Tiểu Tịch bây giờ nằm trên giường, tất cả đều bởi vì nó.

Lúc Tiểu Tịch phát bệnh, là nó đưa thuốc cho con.”
Chỉ cần nghĩ tới lúc đó, bà tận tay nhét thuốc vào miệng con gái, khiến con bé thành ra như vậy, máu của mẹ Kiều như chảy ngược ra ngoài.
Bà oán hận nhìn Triệu Vũ Tích, “Cô muốn tôi tự tay gϊếŧ chết Tiểu Tịch, cô thật ngoan độc, Triệu Vũ Tích, tôi có lỗi gì với cô? Tiểu Tịch có lỗi gì với cô? Kiều gia chúng tôi đã làm gì có lỗi với cô? Khiến cô mưu hại tính kế như vậy.”
Bởi vì tức giận, vừa rồi mẹ Kiều dùng hết sức, sườn mặt Triệu Vũ Tích bị đánh tới sưng đỏ, lưu lại dấu vân tay rõ ràng.
Cô ta khóc không thành tiếng, vội vàng lắc đầu, “Cháu không có, cháu cũng không biết Tiểu Tịch uống thuốc như thế nào.”
Bà ngoại Dương nhìn mặt cháu gái lớn sưng phù, rất đau lòng, bà ta quay lại mắng con gái, “Con dùng sức như vậy làm gì? Chuyện này có phải có gì hiểu lầm không, Tích Tích sao có thể hại Tiểu Tịch chứ?”
Bà ngoại Dương không tin cháu gái lớn sẽ làm ra chuyện như vậy, cũng không tin cô ta ác độc như vậy.
“Không có hiểu lầm.” Lục Hoặc cầm lọ thuốc kia, chỉ vào, “Chai thuốc này vốn dĩ không đóng gói như vậy, cô ta cố ý thay đổi giống lọ thuốc của Tịch Tịch, mục đích là để tráo thuốc.”
Đồng tử Triệu Vũ Tích cấp tốc co rút, cô ta cắn chặt môi, không còn cách nào biện minh.
Mẹ Kiều tức giận trừng Triệu Vũ Tích, “Vì sao cô làm như vậy? Kiều gia chúng tôi đối xử không tốt với cô sao? Sau khi cha mẹ cô xảy ra chuyện, tôi tiếp nhận cô, thứ Tiểu Tịch có, cô cũng có, nhà chúng tôi chưa từng bạc đãi cô.

Vốn dĩ muốn nuôi dưỡng cô thật tốt, không ngờ tới, tôi thế mà nuôi một con sói mắt trắng?”
Bà ngoại Dương khó có thể chấp nhận sự thật này, “Tích Tích, cháu mua thuốc để hại Tiểu Tịch sao, sao cháu làm như vậy?
Triệu Vũ Tích lạnh người, đối mặt với chất vất của mẹ Kiều và bà ngoại, ánh mắt lạnh lùng của Lục Hoặc, sự dò xét của cha Kiều, cô ta lùi lại hai bước, như thể bất lực, “Cháu không có hại Tiểu Tịch, các người không thể bôi nhọ cháu như vậy.”
Lục Hoặc lạnh giọng nói: “Vậy báo cảnh sát.”
“Không được.” Triệu Vũ Tích nhanh chóng ngăn lại.
“Thật đáng tiếc, bình thường tôi thương cô như vậy, tin tưởng cô như vậy, cô thế mà mượn tay tôi, hại Tiểu Tịch hôn mê bất tỉnh.”
Mẹ Kiều chỉ cần nghĩ tới con gái đang nằm trên giường, không biết khi nào mới tỉnh lại, thậm chí cả đời đều sẽ không tỉnh lại, đôi mắt luôn ôn nhu lại phẫn nộ nhìn Triệu Vũ Tích, “Tại sao cô lại hại Tiểu Tịch như vậy?”
Đối mặt với chất vấn, Triệu Vũ Tích cắn chặt môi, dữ tợn đáp: “Bà nói bà tốt với tôi, sẽ coi tôi như con gái ruột, nhưng mỗi lần chọn lễ phục cho tôi, đều là chọn thừa của Kiều Tịch, bà mỗi ngày chỉ biết cho Kiều Tịch ăn đồ bổ, đồ dưỡng nhan, nước đường, tất cả những chuyện tôi muốn đều là cho Kiều Tịch, bởi vì Hoắc Vũ thích Kiều Tịch, bà liền không đồng ý tôi ở bên anh ấy, đây là bà nói yêu thương tôi?”
Mẹ Kiều chấn kinh, “Cho nên, bởi vì cái này, cô liền mưu hại Tiểu Tịch? Tôi luôn cho rằng đó là cô hiểu chuyện ngoan ngoãn, không nghĩ tới là sói đội lốt cừu.”
Bà ấy đau lòng giải thích: “Mỗi lần chọn lễ phục, là cô chủ động để Tiểu Tịch chọn trước, nói bản thân không quan tâm.

Còn đồ bổ cho Tiểu Tịch, mấy cái đó đều là bác sĩ kê, Tiểu Tịch có bệnh tim, thân thể cũng yêu hơn so với người khác, tôi mới bồi bổ cho con bé mỗi ngày, nếu cô muốn, có có thể trực tiếp nói với tôi mà.”
“Về chuyện Hoắc Vũ, tôi chưa bao giờ xen vào, nó không thích cô, tôi không muốn nhìn thấy cô chọn người không thích mình mới không đồng ý, tôi đều là vì tốt cho cô.”
Mẹ Kiều bị Triệu Vũ Tích tổn thương, “Đúng là tôi có mắt như mù, nuôi một con sói mắt trắng máu lạnh như vậy, làm hại con gái tôi thành ra vậy.

Sớm biết cô là cái dạng này, tôi tuyệt đối sẽ không để cô bước vào Kiều gia một bước.”
“Bà xem, bà hối hận để tôi vào ở Kiều gia.” Triệu Vũ Tích cười nhạo, “Nói rằng sẽ đối đãi với tôi như con gái, bà vẫn luôn thiên vị Kiều Tịch.”
“Cho dù tôi thiên vị Tiểu Tịch thì sao? Con bé là con gái tôi, tôi không thể chiều chuộng con bé sao? Còn cô, ở trên pháp luật, tôi không có nghĩa vụ phải nuôi cô.

Nhưng sự thật là tôi không chỉ có nuôi cô, còn cho cô ăn ngon mặc đẹp, cho dù tôi nuôi một thú cưng, nó cũng sẽ biết ơn báo đáp, cô thì sao, thế mà muốn hại chết con gái tôi.”
Mẹ Kiều hối hận tới đau ngực.
“Kiều Tịch lẽ ra nên chết từ lâu.” Triệu Vũ Tích nói: “Tôi chỉ làm chuyện nên làm, không có cô ta, các người sẽ chỉ yêu tôi, mà không phải cô ta, tất cả Kiều gia cũng là của tôi.”
Mẹ Kiều kinh ngạc trợn to mắt, “Cô điên rồi!”
“Đừng nhiều lời với nó.” Cha Kiều trầm giọng nói: “Báo cảnh sát.”
Ông sẽ không để yên cho người làm tổn thương con gái ông.
“Không thể báo cảnh sát.” Bà ngoại Dương nhanh chóng ngăn lại, “Không được báo cảnh sát, Tích Tích sẽ phải ngồi tù.”
“Bà ngoại, cháu không thể để họ báo cảnh sát.” Triệu Vũ Tích nhanh chóng trốn sau lưng bà ngoại Dương.
“Cô câm miệng.” Bà ngoại Dương khiển trách Triệu Vũ Tích, nước mắt chảy ra từ khóe mắt bà lão, “Là ta không dạy cháu cẩn thận.”
Bà ngoại Dương nói với con gái: “Tiểu Tình, các người tha thứ cho Tích Tích đi, cha mẹ nó đều không còn nữa, không có người dạy dỗ nó, mới khiến nó nhất thời đi sai đường, các người cho nó một cơ hội, sau này ta sẽ dạy bảo nó thật tốt.”
Mẹ Kiều lớn tiếng phản bác: “Lúc nó hại Tiểu Tịch, có nghĩ tới cho Tiểu Tịch đường sống không, cho Tiểu Tịch cơ hội không? Tiểu Tịch đáng thương của con bây giờ vẫn còn nằm trên giường bệnh kia kìa!”
“Tiểu Tình, Tích Tích là đứa nhỏ duy nhất của chị gái con, con báo cảnh sát, chính là hủy hoại nó, coi như con vì chị gái đã chết của con, tha cho nó một lần.” Bà ngoại Dương lôi kéo tay Triệu Vũ Tích tới trước mặt bà ấy, “Cháu nhanh xin lỗi đi!”
Mặt Triệu Vũ Tích bị đánh đến sưng đỏ, trong chốc lát không thể khỏi sưng, cô ta thấp giọng xin lỗi mẹ Kiều, “Dì nhỏ, thật xin lỗi.”
“Tôi không nhận nổi.”
Mẹ Kiều làm mẹ thì sẽ trở nên mạnh mẽ, “Tôi không thể dễ dàng bỏ qua cho cô, như vậy quá không công bằng với Tiểu Tịch.

Mẹ, Triệu Vũ Tích muốn lấy mạng Tiểu Tịch, nó là hung thủ gϊếŧ người, không thể chỉ một câu xin lỗi liền bỏ qua, mạng của nó là mạng, mạng của Tiểu Tịch không đáng giá sao?”
Bà ngoại Dương chịu đựng đau xót trên lưng, bà ta run rẩy đứng lên, “Có phải con muốn ta quỳ xuống cầu xin con, con mới bằng lòng buông tha cho Tích Tích? Nó vẫn là một đứa trẻ, nếu nó ngồi tù, cuộc sống tương lai sẽ bị hủy diệt rồi.”
“Chị gái con chỉ có một đứa nhỏ Tích Tích, ta có lỗi với chị gái con, không thể không giữ lấy đứa con của nó.”
Khuôn mặt nhăn nheo của bà ngoại Dương rưng rưng nước mắt, bà ta thương tâm nói: “Coi như là mẹ nợ con, con cho Tích Tích một cơ hội, sau này ta sẽ dạy dỗ nó thật tốt, không bao giờ để nó xuất hiện ở Kiều gia nữa.”
Mẹ Kiều phẫn nộ, “Mẹ, mẹ không thể bất công như vậy được, con cho nó cơ hội, Tiểu Tịch của con thì sao? Con bé còn nằm đó, con bé không có lỗi với Triệu Vũ Tích, con bé còn trẻ như vậy, nếu cả đời nằm đó, mẹ muốn con phải làm sao?”
Bà ngoại Dương nhẫn tâm nói: “Cho dù con báo cảnh sát, để Tích Tích bị trừng phạt, Tiểu Tịch cũng không nhất định sẽ tỉnh lại.”
“Ít nhất có thể giúp Tịch Tịch xả giận.” Giọng nam trầm thấp động nhiên vang lên, bà ngoại Dương và Triệu Vũ Tích kinh ngạc nhìn về phía Lục Hoặc.
Chỉ thấy trong tay anh cầm điện thoại, lạnh lùng cong môi, giây tiếp theo, Lục Hoặc nói với đầu dây bên kia: “Tôi muốn báo cảnh sát..........”
Bà ngoại Dương sợ tới mức không đứng vững, ngã ngồi trên đất.
Triệu Vũ Tích cả kinh, cả người choáng váng.
Bạo Phú giống như xem kịch, xem một cách thích thú, đặc biệt khi nghe thấy Lục Hoặc báo cảnh sát, Bạo Phú cảm thấy quá suиɠ sướиɠ, tâm can bảo bối Lục Hoặc của chủ nhân giúp chủ nhân trừng trị người đàn bà xấu xa.
Cảnh sát tới rất nhanh, Triệu Vũ Tích lúc này mới nhận thức được sợ hãi.
Sao cô ta nghĩ tới sẽ có hậu quả như vậy? Trong kế hoạch của cô ta, Kiều Tịch sẽ mất mạng, mọi người đều cho rằng cô phát bệnh tim, sẽ không có ai biết việc này liên quan tới cô ta.
Tuy nhiên kiếp này Kiều Tịch mạng lớn, cô được cứu nhưng cũng chỉ có thể hôn mê bất tỉnh.
Kết quả như vậy cô ta có thể chấp nhận.
Nhưng vì sao mọi chuyện lại thành thế này?
Triệu Vũ Tích sợ tới mềm chân, cô ta trực tiếp quỳ xuống trước mặt cha mẹ Kiều, “Dì nhỏ, cháu biết sai rồi, các người tha thứ cho cháu, về sau cháu không dám, cháu đảm bảo, cháu tuyệt đối sẽ không gây tổn thương cho Tiểu Tịch.”
Mẹ Kiều quay mặt đi, vẻ mặt cha Kiều lạnh lẽo.
Triệu Vũ Tích cầu xin bà ngoại Dương, “Bà ngoại, cháu không muốn bị bắt, bà nhanh cứu cháu đi, bà nói giúp cháu đi.”
Bà ngoại Dương chua xót, lúc này cảnh sát đã đến, bà ta nhìn về phía con gái, con gái hiển nhiên đã ghi hận, tức giận bà ta, “Tích Tích, ta sẽ nghĩ cách cứu cháu, ta sẽ giúp cháu cầu xin.”
Triệu Vũ Tích khó tin nhìn bà ngoại Dương, “Bà muốn thấy cháu bị bắt đi? Nếu không phải bà có lỗi với mẹ con cháu, cháu cũng sẽ không giống bây giờ.”
“Đủ rồi, cô đừng trốn tránh trách nhiệm, cô không phải đứa trẻ ba tuổi, lúc cha mẹ cô qua đời, cô đã hai mươi mấy tuổi, cô tự có nhận thức.” Mẹ Kiều nhìn cô ta đầy hận ý, “Cô nên chịu trách nhiệm cho lỗi lầm của mình.”
Bà ngoại Dương yên lặng lau nước mắt.
Triệu Vũ Tích không thể cầu cứu, cô ta khóc lóc bị mang đi.
Phòng bệnh an tĩnh lại, như thể một trò hề vô lý đã chính thức hạ màn.
Bà ngoại Dương ôm lấy cái eo đau nhức, bà ta lau nước mắt, chậm rãi rời đi.
Mẹ Kiều muốn đi lên giúp bà ta, nhưng mà, bà ngoại Dương né tránh tay bà.

Mẹ Kiều buồn bã nói: “Mẹ, mẹ trách con?”
Mu bàn tay lòng bàn tay đều là thịt, bà ngoại Dương cảm thấy chua xót, “Ta tự mình trở về, con ở lại chăm sóc cho Tiểu Tịch đi.”
Bà ngoại Dương chậm rãi bước ra khỏi phòng bệnh, ánh đèn lạnh lẽo trên hành lang hắt vào bóng lưng còng còng của bà, bà như già đi vài tuổi.
Mẹ Kiều khóc đến thương tâm, cha Kiều ôm chặt bà, chuẩn bị đưa bà về nghỉ ngơi, hiện tại bà cần thời gian để ổn định tinh thần.
Trước khi rời đi, cha Kiều nhìn về phía Lục Hoặc.
Chàng trai đã bỏ đi sự ngây ngô trẻ trung của vườn trường, rõ ràng anh chỉ là sinh viên năm ba, bây giờ đã có sự trầm ổn và trách nhiệm của người đàn ông.
Lục Hoặc thấp giọng nói: “Cháu sẽ chăm sóc tốt cho Tịch Tịch.”
Cha Kiều nhìn dáng người cao thẳng đứng bên giường bệnh giống như cây thông sừng sững không ngã, càng giống như người bảo hộ trung thành nhất của Kiều Tịch, cha Kiều cười nhẹ nhõm, “Được.”
Cửa phòng bệnh đóng lại, Lục Hoặc ngồi bên giường.
Anh nắm tay Kiều Tịch, đặt lên môi hôn, trong đôi mắt đen láy đều là cô, “Tịch Tịch, đã đến lúc em phải dậy rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui