Đêm hè hơi lạnh, căn hộ trước kia có tông màu trắng xám, có vẻ lạnh lẽo nay đã trở nên ấm áp hơn vài phần.
Chỉ thấy trên giá giày có nhiều đôi giày đẹp, sofa trong phòng khách có vài chiếc gối ôm xinh xắn.
Tầm rèm cửa sổ màu xám nhạt được đổi thành màu vàng ấm áp, tủ lạnh trong bếp dán vài tấm giấy với dòng chữ sắc nét, tất cả đều là dặn dò cô chú ý bữa ăn.
Bàn ăn bày bông hồng đỏ tươi.
Phong cách lạnh lẽo đã trở nên ấm áp và sống động hơn xưa.
Còn tươi sáng và sống động nhất chính là cô gái bước ra từ căn phòng, cô không thích nóng bức, trên người mặc áo hai dây bên dưới là quần jean ngắn.
Dáng người cô rất chuẩn, ăn mặc đơn giản như vậy cũng khiến người ta không thể rời mắt được.
Cô mở tủ lạnh lấy ly sữa chua mát, chân trần ngồi trên sofa, cô gác hai chân trên tay vịn, vừa đung đưa vừa uống sữa chua.
Kiều Tịch nhìn thời gian, hai tiếng nữa Lục Hoặc sẽ tan học.
Cô xem TV một cách chán nản, chờ Lục Hoặc đến.
Thời gian thi đại học đến gần, cô cũng không dám chọc phá hay quầy rầy Lục Hoặc, mỗi lần để anh chạm vào đuôi hai lần liền thúc giục anh quay về.
Ngày mai là thời gian thi đại học, Kiều Tịch nhìn dự báo thời tiết, ngày mai hẳn là sẽ mưa, thảo nào hôm nay lại oi bức như vậy.
Kiều Tịch cảm thấy thật thần kỳ, không ngờ bản thân còn có cơ hội đồng hành cùng Lục Hoặc thi đại học.
Cửa đột nhiên bị mở ra.
Ở cửa thiếu niên mặc áo đồng phục trắng xanh, trong tay ôm một quyển sách.
Anh thường thay giày ở cửa rồi bước vào.
“Anh đến rồi, sao hôm nay về sớm vậy?” Kiều Tịch kinh ngạc.
“Gần đây đều là ôn tập, chiều họ đang thu dọn chỗ ngồi nên bọn anh về sớm.
” Lục Hoặc đặt sách sang một bên, đi về phía Kiều Tịch.
Đôi chân cô thon dài trắng nõn, đặc biệt là khi mặc quần đùi, đôi chân lộ ra có vẻ dài hơn.
Nó đặt trên thành ghế sofa, chậm rãi đung đưa.
Lục Hoặc nhìn thoáng qua, bàn chân cô cong lên, ngón chân cuộn lại, thật đáng yêu.
Cô cắn ống hút nhìn anh bằng đôi mắt sáng ngời, “Thời gian trôi thật nhanh, ngày mai anh đã thi rồi.
”
Cô không quên Lục Hoặc là thủ khoa thi đại học đâu.
Lục Hoặc cười cười, anh đi về phía cô ngồi xuống, người đẹp lười biếng nằm ngửa trên sofa, giây tiếp theo, nhanh chóng nằm trên đùi Lục Hoặc.
Lục Hoặc cũng để cho gối lên chân mình.
Cha mẹ không biết anh nộp đơn vào trường đại học nào, thầy cô cũng tìm cậu nói chuyện, ngay cả Tô Thần hay bạn cùng lớp cũng tò mò không biết anh nộp hồ sơ vào đâu, chỉ có duy nhất người này, một lần cũng không hỏi.
Anh vuốt ve mái tóc xõa trên chân mình, thấp giọng nói: “Em không muốn biết anh đi học ở đâu sao? Liệu anh có rời khỏi đây không?” Nếu anh đến nơi khác, cô phải làm sao bây giờ?
Kiều Tịch vẫn đang cầm hộp sữa chua trong tay, cô tùy ý nhét vào tay Lục Hoặc để anh cầm, hai tay cô duỗi ra ôm lấy eo anh, tựa như hai người đã quen với hành động thân mật như vậy từ lâu.
Kiều Tịch biết anh sẽ học trường đại học nào, cho nên cô không hiếu kỳ, từ dưới nhìn lên anh, đối diện với đôi mắt đen của thiếu niên, “Dù sao anh đi đâu thì em đi đó, chẳng lẽ anh muốn bỏ rơi em?”
Bây giờ cô muốn duy trì trạng thái làm người, chỉ có thể dựa vào Lục Hoặc, không thể rời xa anh.
Gương mặt cô gái gối lên chân anh nhỏ nhắn, cô chỉ mặc áo hai dây màu trắng lộ hai bên cánh tay mảnh mai.
Khoảng cách gần như thế, anh có thể thấy đáy mắt cô có màu xanh ngọc, như ẩn như hiện như sao trời.
Cái miệng mọng nước nói lời ngọt ngào khiến anh vô cùng hạnh phúc.
Lục Hoặc nhếch môi, “Tịch Tịch, nếu đã nói thì nhất định phải giữ lời.
”
Hai chân Kiều Tịch đung đưa trên sofa, cẳng chân mảnh khảnh trắng nõn khiến người ta mê mẩn, “Đương nhiên.
”
Lục Hoặc cầm sữa chua trong tay đưa cho cô gái, anh hỏi cô: “Em muốn uống nữa không?”
Kiều Tịch gật đầu.
Lục Hoặc nhìn sữa chua trong tay, anh phát hiện Kiều Tịch có thói quen xấu, mỗi lần uống đồ đều thích cắn ống hút, phía trên còn có dấu răng nhỏ của cô.
Lục Hoặc cũng không chê, anh uống sữa chua bằng ống hút cô cắn, sữa chua vị đào ngọt ngào lan tràn trên đầu lưỡi.
Anh cúi đầu, dùng lòng bàn tay ấm áp nâng cằm cô lên, dưới ánh mắt ngấn nước của cô, gương mặt đẹp trai của anh dần tiến tới.
Ngửi thấy mùi sữa giữa môi thiếu niên, Kiều Tịch hơi sửng sốt, ngay sau đó, đôi mắt cô cong thành vầng trăng khuyết.
Cá vàng nhỏ của cô thật biết chơi.
Trên môi Kiều Tịch hơi dùng sức, vị đào còn có vị sữa, chua chua ngọt ngọt lan tỏa trong miệng.
Kiều Tịch chỉ nhấp một ngụm, giây tiếp theo, lòng bàn tay nhéo cằm cô siết chặt, cơn đau nhẹ ập đến, cô muốn rút lui.
Nhưng Lục Hoặc sao có thể để sểnh mất miếng mồi dâng tận miệng?
Anh giữ lấy cái miệng mềm mại của cô, để sữa chua tràn qua giữa môi và răng hai người, anh cố gắng kiềm chế mới nhịn xuống ý muốn điên cuồng đoạt lấy.
Gương mặt Kiều Tịch ửng hồng, con ngươi ngập nước, gần như khó thở, bàn tay ôm chặt eo thiếu niên, ngay cả bàn chân nhỏ treo trên sofa hơi cuộn tròn.
Mặt trời lặn xuyên qua của kính chiếu vào phòng.
Người trên sofa mọc hai tai mèo, cái đuôi trắng như tuyết không ngừng lắc lư.
Thiếu niên lui về phía sau một chút, muốn buông người trong lồng ngực ra, mà tiểu yêu tinh cố tình nắm lấy tay anh, đưa về sau lưng mình, “Lục Hoặc, cái đuôi của em ra rồi.
”
Cái đuôi trong tay bông mềm, còn co giật trong bàn tay anh một cách hài lòng.
Hai mắt Kiều Tịch tối lại, hai tay dần siết chặt, áp vào vành tai cô, giọng nói trầm thấp trở nên khàn khàn, “Tịch Tịch, chờ đã.
”
Kiều Tịch không biết anh để cô chờ cái gì, cô đong đưa đuôi giục anh nhanh lên.
*
Ngày hôm sau, trời thực sự mưa.
Mưa rền gió dữ cũng không dập tắt được mong chờ và kích động của học sinh và các bậc phụ huynh.
Hôm nay con trai thi đại học, cho dù biết thành tích của anh tốt, nhưng Thi Uyển Uyển và Lục Ngộ Thâm đều giống với những phụ huynh khác, quan tâm tới Lục Hoặc thi đại học.
Hai người cùng Lục Hoặc đến điểm thi.
“Con đã mang theo đủ hết chưa? Có cần kiểm tra lại lần nữa không?”
“Đừng khẩn trương, cứ coi như làm bài kiểm tra bình thường là được.
”
“Dù thi thế nào, mẹ và cha sẽ luôn yêu con.
” So với sự điềm tĩnh của con trai, Thi Uyển Uyển cũng khẩn trương như các phụ huynh khác, dặn dò mấy trăm lần.
Lục Hoặc phải an ủi lại bà, “Đã mang đủ rồi, mẹ đừng lo lắng, con bây giờ không có khẩn trương, tất cả đều bình thường.
”
Lục Ngộ Thâm vỗ vai con trai, “Vào đi thôi.
”
Lục Hoặc gật đầu, nhưng mà ánh mắt anh lơ đãng dừng cách đó không xa, ánh mắt ngưng đọng.
Chỉ thấy trong đám người, cô gái đang cầm ô che mưa, mặc chiếc váy màu xanh nước biển, cong mắt nhìn anh.
Mưa quá lớn làm ướt giày và làn váy, một người cáu kỉnh như vậy lại không thèm để ý mà làm động tác cổ vũ anh.
Đôi môi mỏng của Lục Hoặc nhếch lên, anh nhớ ngày hôm qua, cô nói ngày mai sẽ không đến điểm thi gặp anh, nhưng mà cô vẫn đến.
Hôm nay Kiều Tịch dậy rất sớm, cô nhìn bầu trời xám xịt bên ngoài, mưa rất to, vốn dĩ cô không muốn ra ngoài, nhưng nghĩ hôm nay là ngày quan trọng đối với Lục Hoặc, cô xuống giường, thay váy và đi tới cổng trường.
Qua cơn mưa, Kiều Tịch nhìn Lục Hoặc, thiếu niên cao lớn nổi bật trong đám đông, mà bên cạnh là cha mẹ yêu thương anh.
Lần này, cá vàng nhỏ của cô giành được thủ khoa thi đại học, tỏa ra hào quang rực rỡ, thay vì bị bắt không được đi học và bị lãng quên.
Mấy ngày thi đại học này, Kiều Tịch càng trở nên an tĩnh ngoan ngoãn, mãi cho đến khi Lục Hoặc thi xong, cô mới tùy ý quấn lấy anh.
Đến tối, cô còn nũng nịu dặn dò anh mua trà sữa mà mình thích, thêm đá, thêm nhiều trân châu, nhưng Lục Hoặc mua về chỉ có nhiệt độ bình thường, hơn nữa còn có rất ít trân châu.
Kiều Tịch biết là anh sợ cô đau bụng nhưng cô vẫn khó chịu mà cắn môi anh, còn cố ý đút từng ngụm trà sữa một, cố ý nhìn anh nhíu mày rồi lại bất lực.
Kiều Tịch sẽ lôi kéo anh đến rạp chiếu phim, cả hai ngồi nhìn cặp đôi trước mặt đang hôn nhau say đắm, cô sẽ dùng đầu ngón tay của mình trêu chọc lòng bàn tay Lục Hoặc, còn sẽ thấp giọng hỏi anh có muốn hôn hay không.
Tuy nhiên, thiếu niên nghiêm túc che mắt cô lại, không cho cô nhìn lung tung, mãi cho đến khi quay về căn hộ, anh mới nhéo cằm, đẩy người lên cửa mà điên cuồng nếm hương vị của cô.
Kiều Tịch thích ăn cá khô nhất.
Có lần cô ăn hết cá khô trong nhà, ban đêm vì quá thèm đã tự mình chạy tới cửa hàng mua một bịch cá khô to mà quên mất thời gian sắp biến thành mèo, cô sợ tới mức nhanh chóng trốn vào cầu thang tối tăm mà lộn xộn của cửa hàng.
Nghe thấy âm thanh khóc nức nở của cô gọi tới, thiếu niên vốn thích dáng vẻ chỉnh tề lại mặc đồ ngủ, đi dép lê trực tiếp đi tới.
Đèn ở cầu thang sau cửa hàng bị hỏng, còn chưa được sửa chữa nên thật tối tăm.
Cô ngồi xổm ở góc cầu thang, giấu cái đuôi sau lưng, hai tay che lấy tai mèo trên đầu, trông thật đáng thương.
Nghe thấy tiếng bước chân, Kiều Tịch ngẩng đầu phát hiện Lục Hoặc tới, cô mới thả lỏng người, “Lục Hoặc.
”
Kiều Tịch vui vẻ đứng lên, mà túi cá khô cô ôm trong ngực rơi xuống đất.
Thiếu niên mặc đồ ngủ màu đen, chân đi dép lê, bởi vì vội vàng tới nên hơi thở hỗn loạn, tóc mãi trên trán có hơi lộn xộn.
Nhìn thấy cá khô trên mặt đất, gương mặt Lục Hoặc nghiêm nghị, toàn thân căng thẳng, “Thích ăn cá khô như vậy sao, muộn thế này rồi còn muốn đi mua?”
Anh không dám tưởng tượng, nếu người khác phát hiện ra dáng vẻ của Kiều Tịch lúc này thì sẽ có hậu quả gì.
Ánh mắt thiếu niên u ám, lạnh lùng, Kiều Tịch cũng không hề sợ, cô biết anh đang lo lắng cho cô.
Kiều Tịch tự biết đuối lý, cô tiến lên, ôm chặt cá vàng nhỏ của cô, mặc kệ cá khô trên mặt đất.
Cô vùi mặt vào ngực anh, hít mùi hương trên người anh, nhẹ giọng dỗ dành, “Thật xin lỗi, em sai rồi, em không nên quên thời gian, không nên muốn ăn cá khô, không nên để anh lo lắng.
”
Gương mặt cô tươi tắn, đôi mắt xanh ngọc xinh đẹp còn hàm chứa ý cười, làm gì có chút hối hận nào chứ?
Lần này xin lỗi, lần sau còn dám.
Lục Hoặc thở dài, còn chưa chờ anh mở miệng, cái đuôi phía sau của cô đã sấn tới, còn chủ động cọ tay anh, như thể cầu xin anh chạm vào.
Kiều Tịch ngẩng mặt nhìn anh bằng đôi mắt mong chờ.
Thấy anh không dao động, cô mạnh bạo quấn đuôi lên eo anh.
Lục Hoặc chấn động, trong mắt hiện lên vẻ phiền muộn, cô thế mà dám làm!
Thiếu niên còn chưa kịp bình tĩnh lại, hơi thở lập tức trở nên hỗn loạn.
Anh nắm lấy đuôi Kiều Tịch, cắn vào miệng cô, anh ảo não nhưng lại không biết cố gắng mà khuất phục cô.
Cuối cùng, Kiều Tịch khôi phục bình thường, mỹ mãn mà ôm cá khô trong tay, một tay khác nắm tay thiếu niên mặc áo ngủ, đi dép lê vẫn đẹp trai như thường.
Hai người dẫm lên ánh trăng về nhà.
*
Chủ nhật, lớp tụ họp, lớp trưởng yêu cầu mọi người tham dự, dù sao có khả năng là lần cuối cùng mọi người gặp mặt, sau này chắc là đường ai nấy đi.
Sau khi liên hoan, mới tới KTV đặt trước ca hát, uống rượu.
Lục Hoặc và Tô Thần ngồi trên sofa, cho dù đèn trong phòng lờ mờ cũng không làm giảm đi vẻ đẹp trai của thiếu niên.
Đặc biệt là Lục Hoặc, anh không mặc đồng phục, mà mặc sơ mi trắng, bên dưới là quần đen, ăn mặc đơn giản lại xuất chúng.
Không ít nữ sinh lén lút đánh giá anh, dù sao cũng có thể là lần cuối cùng được nhìn thấy anh gần như vậy.
Mọi người đều biết, Lục Hoặc không chỉ có thành tích tốt, gia thế cũng tốt, nhưng anh ở trường rất khiêm tốn, chưa bao giờ kiêu ngạo khoe bối cảnh của bản thân, đa số mọi người nhìn thấy anh đều là lúc anh an tĩnh ngồi một chỗ đọc sách.
Thiếu niên như vậy, sau khi thi xong, bọn họ không có cơ hội được tiếp cận.
Lần hiếm hoi như vậy, có vài nữ sinh đủ mạnh mẽ thổ lộ với Lục Hoặc.
Cũng không cần anh đáp lại, các cô cũng chỉ là kết thúc một tâm nguyện mà thôi.
Lúc này Lục Hoặc không có lạnh mặt, anh chỉ kinh ngạc, sau đó từ chối đối phương, không có nhẫn tâm châm chọc, cũng không khiến các cô khóc lóc.
Thiếu niên lạnh lùng xa cách lại lịch thiệp, cho mọi người thể diện đã vẽ một cái kết viên mãn cho cuộc sống cao trung của mình.
Tô Thần vốn dĩ muốn xem kịch, không ngờ rằng bản thân cũng được tỏ tình, anh ta vội từ chối.
Có người thổ lộ thành công, những người xung quanh la ó một lúc, có người cảm thấy hạnh phúc về kỳ nghỉ và sự tự do, có người khát khao tương lai vô hạn, có người ngồi trong góc âm thầm lau nước mắt.
Lần đầu tiên Lục Hoặc buông thả, bị Tô Thần rót cho vài chén, đáy mắt chậm rãi phủ một tầng nước.
Cách đó không xa, có người lướt vòng bạn bè, kinh ngạc nói: “Trời ạ, tòa nhà Quốc Thịnh đang cháy, là chung cư đối diện nhà tôi, người ở nơi đó đều là kẻ có tiền, đám cháy trông khá lớn.
”
Thiếu niên lười biếng dựa trên sofa dường như bị tập kích, anh đột nhiên đứng dậy, đôi mắt mang theo tia sắc bén nhìn nam sinh vừa lên tiếng, “Cậu nói cái gì?”
Nam sinh đối diện với ánh mắt Lục Hoặc, không hiểu sao lại căng thẳng, lắp bắp nói: “Chung cư cao cấp đối diện nhà tôi bị cháy, là Quốc Thịnh……”
Cậu ta còn chưa nói xong, thiếu niên đã nhanh chóng quay người lại, khi đi ngang qua bàn trà, vướng phải cái ly bên cạnh bình rượu rơi xuống đất làm ướt quần anh.
Lúc này Lục Hoặc làm sao còn lo lắng tới vấn đề quần áo? Nháy mắt, bóng dáng cao lớn của anh chạy ra khỏi phòng.
Tô Thần sửng sốt vài giây sau đó liền đuổi theo.
Ngoài sảnh.
Lần đầu tiên Tô Thần thấy Lục Hoặc hoảng loạn như vậy, nhìn thấy thiếu niên luôn bình tĩnh lại bước nhanh ra ngoài, vừa đi vừa gọi, anh thấy tay cầm điện thoại của Lục Hoặc run rẩy.
“Xảy ra chuyện gì?” Tô Thần đuổi theo Lục Hoặc.
Anh nghe thấy giọng nói trầm thấp của Lục Hoặc run lên, “Cô ấy ở đó.
”
Tô Thần ngây ra một lúc mới phản ứng lại, cô ấy trong miệng Lục Hoặc là Kiều Tịch.
Chung cư Kiều Tịch đang ở bị cháy.
Tô Thần thấy lông mày Lục Hoặc nhíu chặt, hai mắt tối sầm, anh ta đã thấy dáng vẻ Lục Hoặc yêu thương Kiều Tịch, nếu Kiều Tịch xảy ra chuyện gì, anh ta cũng không dám nghĩ Lục Hoặc sẽ ra sao.