Sau Khi Tôi Cướp Đi Nam Phụ Nữ Chính Khóc Rồi


Kiều Tịch nhớ đối phương là đồng đội của Lục Hoặc, hơn nữa thái độ của đối phương với Lục Hoặc không được tốt cho lắm.
Cô quan sát nơi anh ta đang đứng, vừa hay không có camera.
Kiều Tịch phát hiện có vấn đề, cô cầm đĩa thức ăn bước tới.
Ngay khi Triệu Thượng Lượng bưng hai ly nước trái cây quay lại, anh ta bị đụng phải.
Thức ăn đổ lên người anh ta, nước sốt lập tức dính vào quần áo của Triệu Thượng Lượng.
Huyệt thái dương của Triệu Thượng Lượng giật giật, nhìn thấy quần áo của mình bị bẩn, anh ta tức giận, “Cô đi đường không có mắt à?”
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi.” Mặt Kiều Tịch đầy vẻ xin lỗi và hoảng loạn, cô nhanh chóng đi tới, đặt đĩa xuống, cầm lấy khăn giấy ở một bên đưa cho anh ta, “Anh mau lau đi, tôi thật sự xin lỗi.”
Triệu Lượng Lượng đặt hai ly nước sang một bên, nhận lấy khăn giấy, anh ta nhìn thoáng qua đã nhận ra đối phương là bạn gái Lục Hoặc, dù sao cô gái trước mặt thật sự rất xinh đẹp, khó ai có thể quên được.
Cơn giận của anh ta giảm đi đôi chút.
“Thật xin lỗi, vừa rồi tôi không cố ý đâu.” Kiều Tịch vội vàng lấy khăn giấy đưa cho đối phương, còn chỉ vào vạt áo anh ta nói, “Nơi này nữa.”
Triệu Thượng Lượng cố gắng duy trì biểu cảm trên mặt, “Không sao, tôi nghĩ cô cũng không phải cố ý.”
Gương mặt tinh xảo của Kiều Tịch mang theo ý vô tội và xin lỗi, “Lần sau tôi đi đường sẽ chú ý hơn.”
Triệu Thượng Lượng dùng sức lau vết bẩn trên quần áo, “Vừa rồi lúc tôi xoay người cũng không chú ý, cũng không thể hoàn toàn trách cô.”
Kiều Tịch đưa mu bàn tay ra, nhân lúc Triệu Thượng Lượng không nhìn thấy, cô vừa đổi ly vừa tỏ vẻ biết ơn: “Anh thật sự hiểu lý lẽ, là một người tốt.”
Triệu Thượng Lượng cảm thấy Lục Hoặc chẳng ra gì, tính cách bạn gái anh ôn nhu dịu dàng như vậy, ở bên Lục Hoặc tàn tật đúng là phí phạm của trời.
Sau khi Kiều Tịch rời đi, Triệu Thượng Lượng vứt khăn giấy bẩn đi, anh ta cầm hai ly nước trở về chỗ.
Cách đó không xa, Kiều Tịch phát hiện đối phương đưa cho Lục Hoặc một ly nước.
Đôi mắt đen láy của Kiều Tịch hờ hững, lóe lên tia lạnh lẽo, đối phương muốn hại Lục Hoặc?
Triệu Thượng Lượng trở lại chỗ ngồi, anh ta đưa ly nước bên tay trái cho Lục Hoặc, sau đó hỏi Trương Kiến, “Cậu muốn uống không? Tôi vẫn còn một ly ở đây.”
“Học trưởng, không cần, em uống canh là được.”
Triệu Thượng Lượng hỏi thành viên nữ, đối phương nói: “Tôi vẫn chưa uống xong, không cần đâu.”
Triệu Thượng Lượng cầm một ly nước khác ngồi xuống, tự mình uống vài ngụm.
“Học trưởng, quần áo anh sao lại bị bẩn thế?” Trương Kiến thấy vạt áo đối phương dính lượng lớn nước sốt.
Triệu Thượng Lượng nhìn Lục Hoặc đầy ẩn ý, “Ồ, tôi bị một người mơ hồ đâm trúng.”
“Học trưởng trúng đồ ăn, cuộc thi ngày mai chắc chắn sẽ đoạt giải.” Trương Kiến nói đùa.
Triệu Thượng Lượng thấy Lục Hoặc cầm ly nước lên, uống một ngụm, anh ta cười nói: “Tôi cũng cho là vậy.”
Giáo viên dẫn đội nhắc nhở: “Các đề mục trong bài thi không nhất thiết phải theo trình tự độ khó, gặp phải bài khó thì có thể bỏ qua để làm câu tiếp theo.

Tại sao hôm nay tôi lại đặt câu hỏi khó lên trước, chính là để kiểm tra các em, Trương Kiến hiển nhiên đã rơi vào bẫy, điều quan trọng nhất là, không thể bởi vì câu đầu tiên không làm ra đã bị rối tung cả lên.”
“Thầy, ngày mai em sẽ chú ý.” Sáng nay Trương Kiến làm bài, đã dành quá nhiều thời gian cho câu trước mà trì hoãn các câu hỏi sau.
Giáo viên dẫn đội chỉ ra vấn đề của thành viên nữ và Triệu Thượng Lượng, tới Lục Hoặc, ông ấy dừng lại một chút, thấy không có gì phải nhắc nhở, dù sao khả năng của Lục Hoặc rất mạnh, hơn nữa tính cách bình tĩnh và ổn định.
Đám Trương Kiến đều nhìn ra được thành kiến của giáo viên với Lục Hoặc, đặc biệt là Triệu Thượng Lượng, cảm thấy giáo viên đã quá tin tưởng vào năng lực của Lục Hoặc.
Trò chuyện một lúc, giáo viên dẫn đội cho mọi người về sớm nghỉ ngơi, chuẩn bị tinh thần cho bài thi ngày mai.
Sau khi tan cuộc, Trương Kiến phát hiện sắc mặt Triệu Thượng Lượng rất kém, “Học trưởng, anh làm sao vậy?”
Bụng Triệu Thượng Lượng quặn đau, hơn nữa còn càng ngày càng đau, “Tôi thấy không thoải mái nên về phòng trước.” Anh ta trông có vẻ hoảng loạn và nhanh chóng rời đi.

Trương Kiến đẩy mắt kính, “Sao đột nhiên học trưởng lại không thoải mái?”
Thành viên nữ lắc đầu, “Cậu đi xem đi.”
Cách đó không xa, Kiều Tịch thấy giáo viên dẫn đội, sau đó là Triệu Thượng Lượng tái mặt rời đi, cô mới đi về phía Lục Hoặc.
Thấy cô, đường nét cứng rắn lạnh lùng trên mặt Lục Hoặc dịu lại, “Ăn no chưa?”
“Ừm, no rồi.” Kiều Tịch cùng Lục Hoặc trở về phòng, bước vào thang máy, cô mới nói cho Lục Hoặc: “Vừa rồi em đụng phải đồng đội của anh, làm quần áo anh ta bị bẩn.”
Lục Hoặc thế mới biết, thì ra vừa rồi Triệu Thượng Lượng nói bị đụng, là bị cô đụng phải, “Em có bị thương ở đâu không?” Lục Hoặc chỉ quan tâm điều này.
Kiều Tịch lắc đầu, cô nhỏ giọng nói: “Em cố ý đụng anh ta.”
“Em thấy hình như anh ta cho thêm đồ gì đó vào ly, nhưng không xác định, cho nên em xen vào chuyện người khác, đổi cái ly đi.” Kiều Tịch hừ lạnh bên tai anh, “Không ngờ tới, anh ta đưa nước trái cây cho anh.”
“Nếu anh ta thật sự uống phải ly bị bỏ đồ thì cũng là tự gánh hậu quả thôi.”
Lục Hoặc không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, vừa rồi Triệu Thượng Lượng tái mắt, nói không thoải mái mà rời đi, xem ra là thuốc phát huy tác dụng rồi.
Nếu không phải nhờ thủ đoạn của Kiều Tịch, e rằng người trúng chiêu sẽ là anh.
“Giờ anh ta phải chịu hậu quả thôi.” Lục Hoặc nói.
“Hả?”
“Vừa rồi anh ta ôm bụng rời đi.”
Kiều Tịch híp mắt, giống như hồ ly bị nghẹn, “Cho nên, em không có nhìn lầm, anh ta thực sự bỏ thuốc?”
Lục Hoặc gật đầu, “Chắc vậy.”
Khuôn mặt Kiều Tịch đầy bất mãn, “Chắc anh ta ghen tị với anh có thành tích tốt, cho nên mới dùng thủ đoạn xấu xa như vậy để quấy rối anh.”
Cô tức giận: “Đáng tiếc là không có camera ghi lại dáng vẻ anh ta chơi xấu.”
Nếu không, cô sẽ không để yên cho đối phương dễ dàng như vậy.
“Nhưng mà, người đối với người khác như vậy, không phải người tốt, là kẻ tiểu nhân, anh lợi hại hơn, nếu là người đứng nhất, đối phương có lẽ sẽ khó chịu đến chết mất.”
“Em cảm thấy anh có thể đứng đầu?” Lục Hoặc cười hỏi, anh phát hiện Kiều Tịch rất tin tưởng mình.
“Đương nhiên.” Kiều Tịch gật đầu khẳng định, “Anh là lợi hại nhất, thông minh nhất.”
Đôi mắt cô sáng ngời, thủy chung nhìn anh, trong mắt là ảnh ngược của anh, anh siết chặt tay, “Được rồi, nghe em.”
Cô hy vọng anh đứng nhất, anh liền đứng nhất.
Đêm tối, ánh trăng đã sớm treo cao trên không trung.
Kiều Tịch cũng giống như đêm qua, nằm trên giường và chui vào vòng tay của Lục Hoặc.
Bàn tay nhỏ bé của cô đặt bên hông thiếu niên, gương mặt nghiêm nghị dạy dỗ anh, “Ngày mai anh phải thi, nhanh ngủ đi, đừng có suy nghĩ bậy bạ, cũng đừng nghĩ hôn em, phải nghỉ ngơi cho tốt.”
Người trong lòng mặc váy ngủ anh mua, vải lụa mỏng, mềm mại lại mát lạnh, ôm lấy thân thể mềm như bông của cô mà dính sát vào anh.
Nếu bàn tay cô không lướt qua lướt lại eo anh thì lời nói của cô khá thuyết phục.
Lục Hoặc giữ bàn tay lộn xộn của cô, bóp nhẹ một lát rồi đặt lên môi hôn, dưới ánh đèn vàng ấm áp, đầu ngón tay cô trắng nõn còn mang theo mùi thơm nhàn nhạt, anh thích thú mà hôn xuống, “Vừa rồi là ai nói đi ngủ? Hả?”
Âm thanh thiếu niên trầm thấp, âm cuối nâng lên khiến tai người nghe mềm nhũn.
Đầu ngón tay Kiều Tịch không khỏi cong lên, tự tin nói: “Chỉ là sờ một chút, thử xem của anh có mềm như em không thôi.”
“Kết quả thế nào?”
Kiều Tịch chớp mắt, cái miệng nhỏ nhắn kề sát bên tai anh, “Cứng quá.”
Hoàn toàn khác với vòng eo mềm mại của cô, eo anh thon chắc, nhéo cũng không được.
Lục Hoặc khẽ nhếch môi, cắn nhẹ đầu ngón tay cô, anh kéo tấm chăn mỏng bên cạnh qua.

Hai người nằm dưới chăn, thiếu niên nghiến răng nghiến lợi, “Đừng ngủ.”
Ngày hôm sau, mặt trời chiếu vào làm cho căn phòng sáng sủa hơn.
Lục Hoặc đã tắm rửa sạch sẽ, thay xong quần áo.
Anh mặc sơ mi trắng, tóc mái trên trán hơi rối che đi đôi lông mày thâm thúy, nhưng vẫn đẹp trai ngời ngời.
Đối lập, cô gái trên giường có vẻ buồn ngủ, lười biếng, tối qua náo loạn rất lâu, gần như rạng sáng cô mới thϊếp đi.
“Nếu không em ở khách sạn chờ anh?” Lục Hoặc thấy cô ngáp, khóe mắt rớm lệ, hiển nhiên là rất buồn ngủ.
Kiều Tịch lắc đầu, “Em chờ anh ở ngoài trường, anh thi xong có thể nhìn thấy em đầu tiên.”
Cô ngồi trên giường, mái tóc dài đen mượt xõa tùy ý sau lưng, gương mặt càng trở nên trắng sáng hơn, điềm tĩnh và ngoan ngoãn, còn nói những lời ngọt ngào khiến anh muốn cất vào trong túi.
Trái tim Lục Hoặc đập loạn rồi dần mất khống chế.
Lúc tập hợp, giáo viên dẫn đội nhận thấy sắc mặt Triệu Thượng Lượng rất kém, “Sao vậy? Có phải không thoải mái không?”
Sắc mặt Triệu Thượng Lượng tái nhợt, yếu ớt, bụng vẫn còn quặn thắt, “Tối qua em ăn nhầm đồ.”
“Có vấn đề gì không, có cần đưa em tới bệnh viện không?” Giáo viên vội hỏi, cuộc thi quan trọng nhưng sức khỏe còn quan trọng hơn.

Triệu Thượng Lượng vội lắc đầu, “Không cần ạ, em đã uống thuốc và khá hơn nhiều rồi.

Thầy, em có thể tham gia cuộc thi, không có vấn đề gì đâu ạ.”
“Nếu em thực sự không thoải mái thì nói ra, đừng im lặng.

Tuy rằng nhà trường hy vọng các em mang đến vinh dự nhưng tiền đề là phải đảm bảo sức khỏe cho các em.”
“Thầy, em biết rồi.” Triệu Thượng Lượng u ám nhìn về phía Lục Hoặc.
Thiếu niên trên xe lăn có tinh thần rất tốt, trái ngược với vẻ yếu ớt của anh ta, dáng vẻ Lục Hoặc thoải mái đúng là khiến anh ta đau mắt.
Anh ta không biết, vì sao bản thân lại uống ly nước có vấn đề, mà Lục Hoặc lại không, rõ ràng là anh ta đưa nước có vấn đề cho Lục Hoặc.
Suy nghĩ suốt một đêm, Triệu Thượng Lượng cảm thấy, vấn đề ở chỗ bản thân bị bạn gái Lục Hoặc đụng phải, có khả năng lúc ấy, anh ta đã đổi nhầm ly nước.
Đến mức cả một đêm phải ôm toilet, hầu như không được ngủ.
Triệu Thượng Lượng thầm mắng Lục Hoặc trong lòng, giây tiếp theo, Lục Hoặc nâng mắt lên nhìn anh ta, như thể chột dạ mà Triệu Thượng Lượng nhanh chóng rời ánh mắt.
Đi đến trường thi, Triệu Thượng Lượng tình cờ được phân cùng phòng thi với Lục Hoặc và Tô Thần cũng xem như quen biết.
Lục Hoặc ngồi ở vị trí đầu tiên, Tô Thần ngồi ngay phía sau, Triệu Thượng Lượng ngồi chéo ở hàng thứ năm.
Độ khó của bài thi thứ hai sẽ nghiêng theo hướng các cuộc thi quốc tế.

Dù sao ba người đứng đầu sẽ tiến vào trận chung kết, còn ba người đứng đầu chung kết sẽ vào đội tuyển quốc gia, chính vì điều này mà Triệu Thượng Lượng mới để ý tới vị trí của ba người đứng đầu.
Cuộc thi bắt đầu, phòng thi nhanh chóng trở nên yên tĩnh ngoại trừ tiếng lật bài thi.
Câu thứ nhất là hình học, câu thứ hai là đại số, lượng kiến thức vượt xa sách giáo khoa khiến nhiều người gặp khó khăn ở câu đầu tiên.
So với những người khác khẩn trương đến đổ mồ hôi, Tô Thần ngồi ở vị trí thứ hai rất thoải mái, bút trên tay không dừng lại chút nào, có người chú ý tới anh ta đã bắt đầu lật trang làm những câu hỏi sau.

Mọi người ở đây cho rằng người đầu tiên nộp bài thi vẫn là Tô Thần như cũ, thì người đầu tiên dừng bút lại là thiếu niên ngồi trên xe lăn.
Lục Hoặc nộp bài.
Nhanh như vậy đã có người nộp bài, vô hình dung đã tăng thêm áp lực cho mọi người.
Nhìn bóng dáng xe lăn rời đi, Tô Thần quay bút, không ngờ còn có người nộp bài sớm hơn anh ta.
Triệu Thượng Lượng ngồi chéo phía sau siết chặt bút, cắn răng chịu đựng cơn đau quặn thắt trong bụng.

Thấy Lục Hoặc nộp bài sớm như vậy, vẻ mặt không bằng lòng, anh ta không tin đối phương lại làm nhanh như vậy.
Cho dù thật sự làm xong, anh ta cũng không tin đối phương trả lời đúng.
Nếu Lục Hoặc thật sự giỏi như vậy, anh ta có thể quỳ trước mặt đối phương.
Bụng càng ngày càng đau, Triệu Thượng Lượng không nhịn được giơ tay ra hiệu bản thân muốn đi vệ sinh.
Trong thời gian thi muốn rời khỏi phòng thi thì tương đối phiền toái.

Triệu Thượng Lượng nghẹn lại, ngay khi anh ta không nhịn được nữa mới có giáo viên tới dẫn anh ta đi toilet.
Trở lại phòng thi, tinh thần Triệu Thượng Lượng uể oải, ngồi xổm trên bồn cầu quá lâu khiến hai chân mềm nhũn.

Anh ta vừa hận vừa tức, rồi lại không thể làm được gì.
Kiều Tịch biết, chỉ biết cười nhạo đối phương đáng bị như vậy.
Ra khỏi trường thi, Lục Hoặc nhìn thấy cô gái cầm ô, đứng chờ anh cách đó không xa.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy màu hồng, chân mang đôi giày màu hồng anh mua hôm qua, làn da cô trắng nõn, xinh đẹp khiến người ta không rời mắt được.
Thấy anh xuất hiện, mắt cô sáng lên, “Lục Hoặc, sao anh ra nhanh như vậy?”
Kiều Tịch nhớ rõ bài thi thứ hai diễn ra trong 150 phút.
Vẻ mặt thiếu niên thờ ơ, “Làm xong rồi ra.” Anh không quên rằng ngày hôm qua, có người nộp bài nhanh hơn anh, lúc đi ra, anh nhìn thấy đối phương nói chuyện với cô.
Kiều Tịch không biết những điều nhỏ nhặt trong lòng thiếu niên, cô cúi xuống ôm lấy mặt Lục Hoặc, “Anh thật lợi hại.”
Cô kiêu ngạo, nói: “Anh lợi hại như vậy, sẽ khiến những thí sinh khác trong phòng thi có áp lực rất lớn.”
Lục Hoặc cười khẽ.
Chỉ trong mắt cô, anh mới có thể tỏa sáng và là người lợi hại.
Chứ không phải người tàn phế, không phải quái vật.
Không đến hai ngày, kết quả của bài thi thứ hai đã được công bố.
Vị trí thứ ba là một cô gái xinh đẹp ở trường khác với tổng điểm là 272, đứng thứ hai là Tô Thần 280, người gây sốc chính là vị trí đầu tiên, Lục Hoặc đạt 298 điểm, gần như tuyệt đối.
Trương Kiến biết được kết quả thi của Lục Hoặc, anh ấy đã kinh ngạc đến mức sắp rơi kính, “Mẹ nó, Lục Hoặc là đại thần a, đúng là đại thần.”
“Lục Hoặc, cậu quá trâu bò, tôi xin dâng hiến đầu gối mình cho cậu.” Trương Kiến kích động đến mức nói năng lộn xộn, anh ấy không ngờ đồng đội của bản thân là đại thần.
Có bao nhiêu cao thủ cấp bậc cao đều kẹt ở câu thứ nhất, thứ hai, nhưng mà Lục Hoặc còn làm xong bốn câu, còn gần như chính xác hoàn toàn, điều này thực sự khủng bố, khó trách sau khi giáo viên dẫn đội biết được kết quả cũng kinh ngạc.
Ở phía đối diện, Triệu Thượng Lượng đã hồi phục đứng trong top 30, đây cũng là thành tích tốt, nhưng mà so với Lục Hoặc đứng ở vị trí đầu tiên thì thành tích của anh ta không bằng.
Nghe thấy thành tích của Lục Hoặc, anh ta khó tin, vẻ mặt khó coi nhưng rồi lại không thể không chấp nhận hiện thực.
Nếu là trình độ ngang nhau, anh ta còn có thể đố kỵ với đối phương, mà bây giờ anh ta rõ ràng ý thức được thành tích của anh ta và Lục Hoặc như cách nhau một dải ngân hà, đối phương ở tầm cao mà anh ta phải ngước nhìn.
Với kết quả của Lục Hoặc có lẽ rất khó để tìm ra được người thứ hai có điểm số cao như vậy trong tương lai.
Trái ngược với sự kích động của đồng đội, Lục Hoặc bình tĩnh, anh quan tâm tới việc khi nào mình có thể rời đi hơn.
Giáo viên dẫn đội vội vã gọi điện báo cáo kết quả cho trường, ông ấy vẫy tay đồng ý cho Lục Hoặc rời đi.
Khi trở lại phòng, Lục Hoặc nhìn thấy Kiều Tịch ngoan ngoãn ngồi chờ trên sofa, trong lòng lập tức mềm như nước, “Tịch Tịch.”
Kiều Tịch đi về phía anh, “Vị trí đầu tiên có phải anh không?”
Ở trước mặt cô, Lục Hoặc mới có chút vui mừng, “Ừm.”

Đôi mắt xinh đẹp lập tức cong lên, Kiều Tịch cúi xuống, đôi môi mềm mại rơi xuống trán Lục Hoặc, “Lục Hoặc, anh thật lợi hại.”
Hôm nay là lễ hội ẩm thực ở thành phố S, đường phố được chia thành những nơi dành riêng cho đồ ăn, hai bên là các quầy hàng nhỏ dài đến vô tận.
Xung quanh nồng nặc mùi thức ăn, Kiều Tịch bám sát Lục Hoặc, nhìn thấy đồ ăn vặt mới lạ, cô sẽ để Lục Hoặc mua.
Cắn một miếng bánh rán xong thì cô nhét luôn vào tay thiếu niên, “Anh ăn đi.”
“Không ngon sao?” Lục Hoặc hỏi.
Kiều Tịch cười hỏi anh, “Anh chưa nghe qua bạn trai là thùng cơm của bạn gái sao? Đồ ăn bạn gái không ăn hết đều đưa cho bạn trai giải quyết.”
Nghe vậy, Lục Hoặc im lặng cầm bánh rán cắn một miếng, vành tai dưới mái tóc của anh lặng lẽ đỏ lên.
Tịch Tịch nói, anh là bạn trai của cô.
Đáy mắt thiếu niên cất giấu vài phần thẹn thùng, cắn từng miếng từng miếng bánh rán, anh nguyện ý làm thùng cơm của Tịch Tịch.
Người trên phố ngày càng nhiều, có hơi chen chúc, Kiều Tịch mấy lần bị người khác đẩy ra khỏi Lục Hoặc.
Lục Hoặc bị cô nhét ly nước dừa vào tay, cô kêu anh nếm thử.
Anh nhấp hai ngụm, vị ngọt lan tràn trên đầu lưỡi.
“Lục Hoặc, phía trước có bán kẹo bông gòn.”
“Em muốn ăn sao?” Lục Hoặc hỏi.
“Ừm, chúng ta qua đó mua đi.”
“Được.”
Ông chủ đang làm kẹo bông gòn trước máy, đó không phải là một cái màu trắng đơn thuần mà có rất nhiều mẫu kẹo để lựa chọn, thậm chí còn có kẹo bông gòn hình cá vàng nhỏ.
Kiều Tịch ghé vào tai Lục Hoặc, “Em muốn ăn kẹo bông gòn cá vàng, em muốn ăn cá vàng nhỏ từng chút một.”
Hơi thở ấm áp phả vào tai anh, chóp tai Lục Hoặc hơi ngứa mà đỏ dần lên, “Tịch Tịch.”
Xung quanh có rất nhiều người, ông chủ làm rất nhanh, chưa đầy một phút đã hoàn thành kẹo bông gòn cá vàng nhỏ.
Ông chủ đặt kẹo bông gòn vào trong một cái túi trong suốt, buộc lại rồi đưa cho Lục Hoặc.
“Tịch Tịch, kẹo bông gòn của em này.” Lục Hoặc xoay người, muốn đưa kẹo bông gòn cho cô gái phía sau.
Nhưng mà, phía sau anh không thấy bóng dáng của Kiều Tịch đâu.
“Tịch Tịch?” Lục Hoặc gọi tên cô.
Người xung quanh ngày càng nhiều, Lục Hoặc cầm kẹo bông gòn, trong lòng hoảng loạn, “Tịch Tịch, Tịch Tịch…….”
Trước màn hình lớn, Kiều Tịch nhìn thời gian còn chưa kết thúc đã phải rời đi, cô tức giận hỏi Bạo Phú, “Hệ thống lại bị hỏng?”
Âm thanh non nớt của Bạo Phú run run “Chủ nhân, đúng vậy.”
“Hệ thống của các cậu sao vậy, rất nhiều lần đều có vấn đề, sao không đổi mới? Sao không nâng cấp lên?” Nếu hệ thống có thực thể, Kiều Tịch muốn đập vỡ nó.
Giọng điệu của Bạo Phú có chút đáng thương, “Chủ nhân, trước đây hệ thống không như vậy, là gần đây mới xuất hiện vấn đề, chắc là bị xâm lấn, phải mất một ít thời gian mới tìm ra được vấn đề.”
Kiều Tịch tức đến nghiến răng lại không thể làm gì.
Cô nhìn về phía màn hình lớn, thiếu niên đang điên cuồng tìm kiếm cô trong đám người.
Kiều Tịch đau lòng lại lo lắng.
Kẹo bông gòn trong tay thiếu niên rơi xuống đất, bị người qua đường giẫm nát.
Xe lăn nhanh chóng chuyển động, người xung quanh không khỏi xót xa nhìn thiếu niên dường như phát điên.
“Lục Hoặc.”
Một giọng nữ dễ nghe vang lên.
Triệu Vũ Tích nhìn thấy thiếu niên đang tìm gì đó trong đám người, cô ta có chút kích động, cô ta nghe thấy anh gọi: “Tịch Tịch.”
Trước màn hình lớn, Kiều Tịch nhìn Triệu Vũ Tích đột nhiên xuất hiện, cô cau mày.
Trước đây, một lần, hai lần, ba lần, cô đều cảm thấy là trùng hợp, nhưng bây giờ cô có thể xác định, mỗi khi hệ thống của cô đột nhiên bị lỗi hẳn là có liên quan đến sự xuất hiện của Triệu Vũ Tích.
Trước khi Triệu Vũ Tích xuyên qua, hệ thống chưa bao giờ bị lỗi, cô cũng sẽ không đột nhiên biến mất, nhưng từ khi Triệu Vũ Tích xuất hiện thì hệ thống sẽ bị lỗi, cô cũng sẽ đột ngột biến mất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận