Sau Khi Tôi Đổi Công Anh Ta Điên Rồi


Bắn tim xong đuôi lông mày Giang Thính Văn giống như chó con gục xuống đáng thương nhìn Thanh Thứ Tang.
Tóc ở nhà không được chăm sóc, sợi tóc trước trán hắn buông xuống che khuất mặt mày, càng có vẻ vô tội yếu thế.
Thanh Thứ Tang: "..."
Thanh Thứ Tang dù muốn tức giận cũng không tức nổi!
Cậu không rõ, cuối cùng chuyện này là như thế nào!
Hơn nữa Văn Văn là nghiêm túc sao? Thanh Thứ Tang kinh ngạc nhìn Giang Thính Văn, không hiểu nổi.
Chờ lúc phản ứng lại đã mười mấy giây không thở, cậu vội vàng dời tầm mắt hít vào không khí trong lành.
Không biết là bởi vì mấy ngày nay mệt mỏi hay là do không nghỉ ngơi tốt, tim Thanh Thứ Tang đập nhanh hơn, phía sau lồng ngực truyền đến một trận tiếng đập thình thịch, cậu thậm chí có thể nghe được.
Cậu "đăng" một tiếng lật ngược điện thoại trên bàn, đẩy ra xa nói: "Không quan trọng, ăn cơm."
Nghe vậy, Giang Thính Văn thở phào nhẹ nhõm, có chút thả lỏng.
Nhưng trong lúc Thanh Thứ Tang đang ăn cơm trung tâm trái tim đập thình thịch nghĩ, nhất định phải ly hôn.
Thỏa thuận kết hôn này phải kết thúc trước thời hạn! Cậu là một người bình thường, cậu không chống đỡ nổi!
Giang Thính Văn thoát khỏi cơn ghen tuông điên cuồng không dám làm loạn nữa, Thanh Thứ Tang nói cái gì thì chính là cái đó, bảo hắn đi về phía đông hắn tuyệt đối không đi về phía tây.
Hơn nữa hắn còn đang ra sức dỗ dành Thanh Thứ Tang.
Nhưng Thanh Thứ Tang muốn xử lý chuyện trên mạng, không rảnh để ý tới hắn.
Hơn nữa bây giờ cậu còn đang tức giận có thời hạn một ngày, càng không muốn quan tâm Giang Thính Văn.
Thấy chồng nhỏ không để ý đến mình, Giang Thính Văn chán nản thất vọng.
Thanh Thứ Tang chơi máy tính bên bàn trà trong phòng khách, Giang Thính Văn lập tức ngồi xuống thảm cashmere bên cạnh, chống cằm trên bàn trà, tầm mắt nhìn thẳngThanh Thứ Tang.
Khẽ gọi: "Chồng..."
Bàn tay ấn phím máy tính của Thanh Thứ Tang vô thức run lên, cậu cố kìm lại ánh mắt không nhìn đối phương, lặng lẽ lấy gối che đi tầm nhìn giữa mình và Giang Thính Văn.
Giang Thính Văn không thấy người, buồn bã thở dài, ngón tay nhàm chán nghịch bốn góc gối.
Không đến hai phút, liền "không cẩn thận" làm gối ôm rơi xuống đất.
Hắn ngay lập tức thừa nhận sai lầm, "A, rơi rồi.

Xin lỗi chồng nhỏ..."
Thanh Thứ Tang: "..."
Thanh Thứ Tang ở tận đáy lòng nghiêm túc nói với chính mình nhất định không thể mềm lòng! Không nói một lời di chuyển trận địa.
Cậu vứt máy tính, cầm điện thoại nằm sấp trên sô pha chơi.
Giang Thính Văn tủi thân mím môi, đáng thương đi theo, từ chống cằm ở đệm bàn trà chuyển sang đệm sô pha.
"Không Tang, nhìn anh một chút." Đầu Giang Thính Văn cọ lên cánh tay Thanh Thứ Tang, có chút ngứa ngáy.
Hắn cẩn thận vươn một ngón tay, nhẹ nhàng nắm lấy tay áo của Thanh Thứ Tang, lắc lư, thấp giọng: "Anh viết giấy cam đoan không bắt nạt em được không? Anh có thể làm được, thật, anh chỉ...!Em tức giận cũng không nên nghẹn không nên không nói chuyện, được không?"
Thanh Thứ Tang: "..."
Gối ôm Thanh Thứ Tang đệm dưới ngực bị ngón tay của hắn nắm lấy, biến dạng nghiêm trọng.
Cậu chỉ cảm thấy chữ trên màn hình điện thoại dần nhòe đi, trong đầu trong tai chỉ toàn là giọng Giang Thính Văn.
Cho đến giờ phút này, ý niệm nào đó đột nhiên không hề có dấu hiệu vọt vào trong đầu, Thanh Thứ Tang nghĩ thầm, chẳng lẽ mình thích những lời này sao?
Nghiêm túc suy nghĩ tất cả hình tượng Giang Thính Văn sau khi ký kết hôn, bất kể là ai, Thanh Thứ Tang đều...
Động lòng...
Thanh Thứ Tang từ nhỏ đến lớn là đứa phản nghịch nhất, ngoại trừ mẹ cậu, cũng chỉ nghe lời anh cả, anh ba —— Lí do là vì anh cả, anh ba chiều cậu.
Lời nói của cha Thanh cậu chưa từng nghe theo, cho dù nghe theo cũng phải cãi nhau trước, đợi đến khi sắp bị đánh lập tức bỏ chạy.
Lần duy nhất tính khí cậu tốt hình như là lúc học năm nhất ở trường trung học, cậu chơi trò mạo hiểm lớn「lời thật lòng」với bạn bè.
Cậu thua, chọn mạo hiểm.
Bạn bè yêu cầu cậu tặng hoa hồng cho học thần trong trường, lại hôn người đó một cái.
Phải nói trước một câu, nếu không tính ba năm ngốc nghếch đi theo Tần Tư Ngôn, thì đó là thời khắc ngây thơ nhất của Thanh Thứ Tang.
Đừng nói là học thần, ngay cả tay người ta cậu cũng không dám hôn, tặng xong 99 đóa hoa hồng, nói ra những lời vô nghĩa rồi nhanh chóng rời đi.
Mà từ đầu đến cuối, học thần không nói một câu, cho dù phát ra một âm tiết cũng không.
Học thần lúc ấy còn đeo khẩu trang, Thanh Thứ Tang ngay cả dáng vẻ của người nọ cũng không biết.
Bạn học trong trường nói cậu lớn lên rất đẹp, nhưng Thanh Thứ Tang thời sinh viên chính là nhân vật phong lưu, diện mạo ưu tú ra sao cũng không để ý đến chuyện này.
Nhưng cho đến bây giờ cậu chưa từng thấy qua người nào như Giang Thính Văn, ở trước mặt cậu có thể biến hóa tự nhiên như vậy.
Giống như, Giang Thính Văn coi cậu là người thân cận nhất của mình, cho nên hình tượng bản thân thế nào cũng không sao.
Quan trọng nhất là, Thanh Thứ Tang rất hưởng thụ.
Cậu thấy mình được trân trọng.
Được yêu thích...
Lúc ở cùng Tần Tư Ngôn, tim Thanh Thứ Tang chưa bao giờ dễ dàng đập thất thường như vậy.
Thanh Thứ Tang không rõ...
Thanh Thứ Tang lại có chút hiểu rõ...
Nhưng cậu với Giang Thính Văn lại là chồng chồng hợp đồng.
Nếu như người kết hôn với Giang Thính Văn không phải là cậu, vậy Giang Thính Văn có phải cũng sẽ đối xử với người kia giống như mình lúc này không?
Thanh Thứ Tang không muốn hiểu rõ.
Màn hình điện thoại bởi vì thời gian dài không chạm vào mà tự động tắt đi, Thanh Thứ Tang không biết tại sao đột nhiên trở nên buồn rầu.
Cậu cùng đôi mắt của mình đối diện.
“Bang!” Thanh Thứ Tang đem điện thoại di động lật ngược trên sô pha, đưa tay đánh rớt bàn tay Giang Thính Văn đang ôm tay áo của mình, tính tình tiểu thiếu gia nhất thời phát tác: "Tại sao anh lại ký thỏa thuận kết hôn với tôi? Những người khác không thể sao?"
"Không thể." Giang Thính Văn nhanh chóng trả lời.
Thanh Thứ Tang muốn nói tiếp "Nếu ai cũng làm ra dáng vẻ yêu đương như anh thì ký hợp đồng làm gì?", nhất thời nghẹn lời, chỉ cảm thấy...
Vẫn không chống đỡ nổi.
Nhưng tâm trạng của cậu rất kỳ lạ.
Thanh Thứ Tang ho khan một tiếng, mất tự nhiên dời tầm mắt, đứng dậy cầm điện thoại lên lầu, nói: "Nói giận một hôm, phải giận một hôm!"
Giang Thính Văn lập tức đứng lên đi theo cậu.
Nhận thấy động tĩnh, Thanh Thứ Tang đỡ tay vịn cầu thang quay đầu lại, giả vờ mặt không đổi sắc, nhìn hắn từ trên cao xuống.
Chân Giang Thính Văn vừa bước lên một bậc thang nhất thời lại lùi về, tiếp theo lại ngẩng đầu chậm rãi ngồi xổm xuống, rụt mình thành một quả bóng nhỏ hai tay ôm đầu gối: "Vậy em đi đi.

Anh không quan trọng, anh ở đây ăn năn hối cải."
Hắn lưu luyến không muốn rời xa khẽ vẫy tay: "Ông xã, bái bai..."
Thanh Thứ Tang: "..."
Thật là! Tại sao có người có thể thể biến hóa đa dạng như vậy!"
Đôi mắt Thanh Thứ Tang khẽ mở, chạy trối chết, "ầm" một tiếng đóng cửa phòng ngủ lại.
Giang Thính Văn ở dưới lầu phiền muộn thở dài.
Nhưng mà hắn không có phiền muộn quá lâu, điện thoại trên ghế sô pha phòng khách vang lên.
Giang Thính Văn vẫn ngồi xổm một lát, mới đứng dậy đi nghe điện thoại.
"Lão đại? Anh đã biến mất vài ngày rồi...!Không tốt lắm đâu." Trong giọng điệu của Phương Tiền mang theo ý muốn nói lại thôi, cùng dáng vẻ ăn dưa trên mạng không sai biệt lắm.
Giọng điệu Giang Thính Văn khôi phục trở lại lãnh đạm: "Có chuyện gì?"
"Có một hợp đồng cần anh tự mình ký." Giang tổng không ở công ty, toàn bộ đều dựa vào Phương Tiền chống đỡ, mấy ngày gần đây rất muốn từ chức.
"Có vội không?"
"Trước chiều mai."
"Ừ..." Giang Thính Văn đáp, "Ngày mai đi làm.

Anh gửi cho tôi hồ sơ điện tử đầu tiên, để tôi xem có vấn đề gì không."
Phương Tiền không hiểu: "Hôm nay anh không đi làm sao?!"
"Không rảnh." Giang Thính Văn nói xong cúp máy.
Tường nhà cách âm rất tốt, Thanh Thứ Tang ở trong phòng ngủ đóng chặt cửa phòng không nghe thấy Giang Thính Văn nói chuyện điện thoại.
Cậu còn đang vắt óc suy nghĩ văn bản trên weibo, phải viết như thế nào mới có vẻ mình không làm...!Chuyện màu vàng...
Giống như các đồng đội, bởi vì biến mất quá lâu, Lý Dương cũng gửi lời an ủi trí mạng đến cậu.
Lý Dương:【Những người trẻ tuổi, phải biết tiết chế.】
Thanh Thứ Tang nhìn tin nhắn này không biết nên trả lời thế nào, tiện tay lướt tin nhắn Ngũ Hành, cũng không biết nên trả lời thế nào.
Đều trách Giang Thính Văn là tên đại biến thái!
Cuối cùng thật sự không biết nên nói thế nào, Thanh Thứ Tang ném điện thoại đi, nhắm mắt đi ngủ.
Giấc ngủ không đủ tinh thần sẽ không phấn chấn, vô cùng buồn ngủ.
Đến khi trời tối, Thanh Thứ Tang mới bị Giang Thính Văn ngoài cửa như mèo con cào cửa đánh thức, xuống lầu ăn cơm.
Đương nhiên, trên bàn ăn Thanh Thứ Tang lại không ít lần được Giang Thính Văn chủ động dỗ dành.
Một bữa cơm của Thanh Thứ Tang ăn đến mức lỗ tai mềm nhũn, nhưng cũng cố bình tĩnh ăn hết cơm.
Cho đến khi đến lúc ngủ, Giang Thính Văn rụt rè đứng ngoài cửa, cẩn thận nói: "Chồng nhỏ anh thề, anh thật sự không làm bậy..." Hắn giơ ba ngón tay lên trần nhà, ánh mắt cực kỳ chân thành, thấp giọng, "Anh chỉ muốn dỗ dành em.

Không Tang, cho anh một cơ hội.

Được không?"
Thanh Thứ Tang: "..."
"Được không" tuy muộn nhưng vẫn đến.
Cuối cùng nó vẫn đến.
Nhưng Thanh Thứ Tang cảm thấy, quả thật phải thử xem lời hứa chân thành của Giang Thính Văn có thực hiện được không.
"Vào." Thanh Thứ Tang nhường ra một lối nhỏ, khí phách nói.
Ánh mắt Giang Thính Văn sáng ngời, sợ cậu đổi ý lập tức vọt vào phòng ngủ.
Quả nhiên đúng như lời hắn nói, hắn chỉ yên lặng nằm cạnh Thanh Thứ Tang, thành thật đến kỳ cục.
Giang Thính Văn có tính chiếm hữu bất thường, hoàn toàn không giống cùng một người.
Thanh Thứ Tang ngủ cả buổi chiều, không có bao nhiêu buồn ngủ.
Cậu nhàm chán nhìn trần nhà một lúc, đột nhiên nghĩ về câu hỏi mình đã nghĩ vào lúc trưa.
Tại sao cậu lại phản ứng với đủ loại hành vi khác nhau của Giang Thính Văn...!Nhịp tim tăng tốc.
Vì sao Giang Thính Văn lại ký kết hôn với cậu.
Và khi nào thỏa thuận kết hôn kết thúc?
Cậu còn nhớ có một lần Giang Thính Văn nói với cậu, thời gian bọn họ không ở bên nhau không thể được tính vào thời hạn hợp đồng.

Bằng không chiếu theo tác phong hai người bọn họ đều thường xuyên ở lại công ty, hai người còn chưa gặp mấy lần nửa năm đã qua.
Cho nên bây giờ thời gian cậu và Giang Thính Văn ở chung đã qua bao lâu?
Không nên quá nhanh.
Thanh Thứ Tang mím môi, đột nhiên để ý thời hạn hợp đồng đã trôi qua bao lâu.
Hai phút sau, cậu nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, gọi: "Giang Thính Văn..."
Nghe vậy, Giang Thính Văn lập tức đáp lời: "Anh đây..."
Thanh Thứ Tang xoay người nằm nghiêng: "Khi nào chúng ta kết thúc hợp đồng kết hôn?"
Dứt lời rõ ràng thân thể Giang Thính Văn cứng đờ, lo lắng nói: "Em muốn làm gì?"
Ngay sau đó không đợi người kia phản ứng, Giang Thính Văn trực tiếp nắm lấy eo Thanh Thứ Tang, nhẹ nhàng nâng cậu lên.
Thanh Thứ Tang mê man rũ mắt, lập tức phát hiện tư thế nằm của mình đã cao hơn Giang Thính Văn nửa cái đầu.
Còn hai tay Giang Thính Văn ôm lấy eo cậu, chống cằm lên ngực cậu, giống như hắn là một người vợ nhỏ dựa vào ngực chồng.
Thanh Thứ Tang từ đầu đến cuối vẫn luôn được gọi là chồng: "..."
"Anh..."
"Chồng anh không muốn anh nữa." Giang Thính Văn vùi mặt trước ngực Thanh Thứ Tang, giọng nói trầm thấp rầu rĩ từ phía dưới truyền ra.
Hơi nóng thấm vào bộ đồ ngủ, dường như muốn sưởi ấm làn da dưới lớp vải của Thanh Thứ Tang.
"Anh thật đáng thương." Giang Thính Văn nói: "Đau lòng quá..."
"Ô ô ô làm sao bây giờ..."
Thanh Thứ Tang hoảng sợ trợn tròn mắt, cánh tay cứng đờ không biết nên đặt ở đâu.
Cậu không nói không cần hắn, cũng không nói phải ly hôn sớm?
Mà nhận thấy cậu không có phản ứng gì, Giang Thính Văn bán thảm xong tội nghiệp ngẩng đầu, mũi cằm nhẹ nhàng chống lên lồng ngực Thanh Thứ Tang, từ dưới nhìn lên trông mong nhìn Thanh Thứ Tang, bày ra một loại tư thế tuyệt đối yếu thế.
"Chồng, anh có cơ ngực, cơ bụng, có đào mật (mông), ở đâu cũng dễ sờ." Giang Thính Văn nói.
Con ngươi Thanh Thứ Tang khẽ run lên, trong lòng bắt đầu phát ra một cậu tuần hoàn vô hạn.
—— Ông trời, đừng nói tối nay tôi không nghĩ tới chuyện ly hôn, cho dù có nghĩ tới cũng không biết giải thích tại sao tôi lại muốn ly hôn.
Thấy cậu không phản ứng, Giang Thính Văn tiếp tục khăng khăng nói: "Vai anh rộng eo hẹp chân dài, làn da trắng nõn xinh đẹp."
"Còn có thể sinh cục cưng cho em.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui