Sau Khi Tôi Đôi Công Anh Ta Điên Rồi

"Khụ..."

Trong bầu không khí cực kỳ yên tĩnh, không biết là ai bỗng nhiên ho nhẹ một tiếng. Không ai quan tâm, nhưng tất cả mọi người đều tỉnh táo lại.

Ngoại trừ Thanh Thứ Tang, bốn người còn lại trong Ngũ Hành đều giống như phát hiện ra thế giới mới, hoảng sợ mà nhìn Giang Thính Văn. Mà Thanh Thứ Tang trả lời: "Cọ!"

Ngũ Hành: "..."

Tiểu thiếu gia Thanh gia hoành hành ngạo kiều trong tổ hợp bọn họ đi đâu rồi? Thế nào cũng giống như đã biến thành người khác?

【A a mẹ ơi, thanh máu của con trống rỗng...】

【Vì sao hai người đàn ông trưởng thành bọn họ yêu đương lại như vậy?! 】

【Giống như lời thường ngày nói sao? Bình thường đều như vậy sao?! Giang Thính Văn sao lại yếu ớt như vậy? 】

【Mẹ tui ơi, Giang Thính Văn còn chưa lộ mặt, theo lý thuyết tui nên quan sát, nhưng mà a a...】

【Cọ cọ ——】

【Cọ! 】

【Hay lắm, đừng yêu nữa, hai người khi nào thì kết hôn? 】

【Ha ha ha sắc mặt Tần Tư Ngôn khó coi chết đi được】

......

Tần Tư Ngôn và Phó Bạch vẫn như cũ đi ở vị trí cuối cùng, vừa vặn nhìn thẳng bóng lưng Giang Thính Văn và Thanh Thứ Tang.

Giang Thính Văn đặt cằm lên vai Thanh Thứ Tang, đầu khẽ động, còn đang kiên trì quán triệt "cọ cọ" của hắn đến cùng, mà Thanh Thứ Tang rõ ràng rất thích.

Nhưng trước mặt nhiều người như vậy, dù sao cũng xấu hổ, Thanh Thứ Tang chỉ để Giang Thính Văn "biến thân" một lát, sau đó bả vai run lên khiến hắn đứng thẳng.

Giang Thính Văn nghiêng đầu nhìn Thanh Thứ Tang, đôi mắt hơi cong, tựa như trong con ngươi không có trời đất, chỉ có Thanh Thứ Tang.

Tay bọn họ còn nắm chặt, người không biết còn tưởng đây là một chương trình tạp kỹ tình yêu.

Tần Tư Ngôn nhìn chằm chằm bóng lưng Thanh Thứ Tang xong, liều mạng nhìn chằm chằm bàn tay mười ngón tay đan vào nhau của bọn họ, mím môi, từ thân đến tim đều là một mảnh tối tăm khó hiểu.

Nhưng đây không phải là một chương trình tình yêu, mà là món hầm tình cảm hỗn loạn. Mặc kệ bạn có tình cảm gì, cứ tùy tiện chế tạo. Nghĩ đến đây, tâm tình của anh ta coi như tốt hơn một chút.

Quản gia dẫn vài người đến biệt thự kiến trúc châu Âu.

Đài phun nước hình tròn khổng lồ tản ra tiếng nước, theo phía đông 20 mét có một cây cầu vòm màu trắng, phía dưới cầu có dòng nước chảy, nối liền với hồ nước cách đó trăm thước.

Nước trong đài là nước trong hồ, cá bơi lội bên trong đi qua cầu vòm, cảm nhận qua lại trong hai thế giới khác nhau.

Nhưng mà đài phun nước bên này rõ ràng càng thú vị hơn, cá "xoát" nhảy ra khỏi mặt nước, ở giữa không trung lưu lại một độ cong duyên dáng. Nước của đài phun nước được rải rác trên vảy, dưới sự khúc xạ của mặt trời nổi lên màu sắc giống như cầu vồng.


Thanh Thứ Tang đi qua, cá Koi dọc theo bờ đài phun nước chậm rãi bơi lội, cũng không sợ người.

Nhìn bóng tối bao phủ nó, một chuỗi các bong bóng bọt khí nhô ra từ miệng nó. Cậu quay đầu lại, nói đùa với Giang Thính Văn: "Ăn được không?"

"Có thể." Giang Thính Văn rất nghiêm túc trả lời: "Nhưng vị cá cảnh không ngon mấy."

Thanh Thứ Tang cười: "Vậy vẫn nên để bọn nó sống đi."

"Con cá này thật sự không sợ người, bị sờ cũng không chạy." Tống Từ Xướng đưa tay vào trong nước, sờ lưng cá koi, trơn trượt, mát mẻ.

"Chớ sờ cá của anh..." Thanh Thứ Tang nghiêm trang, "Muốn thu tiền."

Tống Từ Xướng hừ nhẹ: "Đây là địa bàn của anh à?"

Thanh Thứ Tang hăng hái: "Không phải của anh sao?"

Tống Từ Xướng: "..."

Thật đúng là...

Tống Từ Xướng lấy tay ra, vứt bỏ giọt nước, không cảm nhận được cá vàng nữa, chỉ cảm nhận được sự áp bách của tiền bạc.

Cậu chàng giả vờ khóc lóc đi tìm Trang Đình Ngọc: "Đình Ngọc em bị nhà tư bản bóc lột, anh ấy không cho em mò cá."

Trang Đình Ngọc đề nghị: "Vậy em đi mò mẫm nhà tư bản."

Tống Từ Xướng đảo mắt ngẩng đầu nhìn Thanh Thứ Tang. Giang Thính Văn ở một bên nhìn cậu chàng.

Tống Từ Xướng: "..."

Tống Từ Xướng càng thêm đau lòng, tiếp tục ô ô khóc: "Ô ô ô em không dám."

【Ha ha ha bệnh thần kinh a】

【Cười chết mất, ngày thường Ngũ Hành đều như thế này? 】

【Bọn Trần Trì sắp cười điên rồi】

【Ô ô ô tâm trạng của tui cũng giống như Tống Từ Xướng, tui muốn mò mẫm cục cưng...】

【Phía trước, acc của cậu không còn...】

【Người của cậu cũng không còn, chờ bị Giang tổng ám sát...】

......

《Món hầm hỗn loạn cảm xúc》sở dĩ mỗi mùa đều có rating cao như vậy, là do ngoại trừ thích gây chuyện, tùy ý khách mời phát triển đủ loại cảm xúc kỳ quái ra, bọn họ sẽ không phát hành bất kỳ nhiệm vụ gì cho khách mời, hoàn toàn dựa theo lối sống của mình.

Người mới không nói gì nữa, người hâm mộ có thể trực quan cảm nhận nghệ sĩ, thần tượng của mình bình thường đang làm gì, chính bản thân nó là một chuyện rất khiến người ta chờ mong——


Nhưng tham gia chương trình tạp kỹ, nghệ sĩ sẽ tự thiết kế cốt truyện mà họ cần đi, căn bản không cần tổ chương trình tốn nhiều công sức viết kịch bản.

Bớt lo lại dùng ít sức. Nhưng cũng có những nghệ sĩ không thiết kế kịch bản, cũng tiết kiệm thời gian và công sức, bình thường như thế nào, quay phim vẫn như thế đấy.

Tám khách mời trong tập này dường như không ai viết kịch bản cho mình. Giống như chỉ đến chơi.

Cho nên《Món hầm hỗn loạn cảm xúc》tiêu ít tiền nhất, tạo ra lợi ích cao nhất. Nhiệm vụ chính của họ là quay phim, thậm chí không nói chuyện.

Mấy người náo loạn trong chốc lát, chia trước sau vào biệt thự.

Quang cảnh bên trong cũng sử dụng phong cách châu Âu, đỉnh là mái vòm kiểu bán cầu, tông màu chủ đạo tươi sáng, vừa tiến vào đã khiến người ta cảm thấy mình bước vào cung điện.

Đèn chùm lưu li tinh tế rườm rà, đường vân phức tạp nhưng không hỗn loạn, mặt dây chuyền thủy tinh như tua rua buông xuống từng cái một, không có bất kỳ ánh sáng mạnh nào bắn thẳng vào, bản thân chỉ tản ra ánh hào quang như kim cương.

Cầu thang xoắn ốc bao quanh cả biệt thự, liếc mắt nhìn không toàn diện, chạy quanh nó nói không chừng cũng giống như chạy quanh nửa trái đất.

Đương nhiên đây là cách nói cực kỳ khoa trương, nhưng thật sự quá lớn. Cầu thang xoắn ốc có thể nhìn thấy quang cảnh dưới lầu, tay vịn đều làm bằng vàng. Sang trọng quý phái. Vẻ đẹp của sự xa hoa tất cả đều chiếu vào con ngươi của người xem, tựa như đeo một cặp mắt xinh đẹp.

Nói thật, Thanh Thứ Tang vẫn không có cảm giác nơi này là tài sản của mình, buổi tối nhất định phải hỏi Giang Thính Văn.

"Thứ Tang, thật sự quá có tiền, bao dưỡng em đi." Tống Từ Xướng lạch bạch chạy tới, đôi mắt khẽ chớp.

Thanh Thứ Tang còn chưa nói gì, một bàn tay to lớn đã vươn tới ôm lấy thân thể cậu.

Thanh Thứ Tang theo lực đạo lui vào trong ngực một người, giọng Giang Thính Văn vang lên trên đỉnh đầu: "Vẫn là bao dưỡng anh đi."

Tống Từ Xướng: "..."

"Chỗ lớn như vậy chỉ ở hai người bọn anh ở không cô đơn sao?"

Thanh Thứ Tang cười: "Không..."

Thấy Tống Từ Xướng lại muốn làm loạn, Trang Đình Ngọc lại đây giải vây, chân thành hỏi: "Giang tổng, Thứ Tang của chúng tôi hôm nay cũng giống mọi người, cũng mới biết trang viên này là của anh ấy, vậy lúc anh ấy không biết thì anh một mình ở chỗ này sao?"

"Không phải Thứ Tang của các người, là chồng nhỏ của tôi." Giang Thính Văn chân thành sửa lời, nói: "Không ở đây được, tôi và chồng nhỏ có gia đình."

"Ách..." Trang Đình Ngọc thấy y không nên đến giải vây cho Tống Từ Xướng, nói, "Vậy anh mua chỗ này làm gì?"

Giang Thính Văn: "Của hồi môn..."

"Ò..."

"Sau này gả cho chồng nhỏ dùng."

"Ò..." Thanh Thứ Tang mới lạ ngẩng đầu nhìn chăm chú Giang Thính Văn, trong đôi mắt sáng lấp lánh.


Tống Từ Xướng mím môi, cùng Trang Đình Ngọc yên tĩnh không tiếng động liếc nhau, bọn họ đều từ trong ánh mắt đối phương nhìn ra người độc thân đánh không lại kẻ yêu đương, sau đó hai người ôm nhau ô ô khóc rống.

【Ha ha ha cười chết, tự rước lấy nhục, thật sự là tự rước lấy nhục...】

【Ô ô ô ô mị cũng muốn khóc, thật sự quá có tiền, Thanh bảo mau bao dưỡng em đi...】

【A a Giang tổng thật sự quá hiểu, còn sớm chuẩn bị đồ cưới cho mình như vậy...】

【Mấu chốt là của hồi môn Giang tổng đã đưa ra ngoài, mà hai người vẫn còn độc thân...】

【Phía trước?? 】

【Tức chết! 】

Nửa ngày trôi qua, tất cả đều là Giang Thính Văn nói chuyện với Thanh Thứ Tang. Phó Bạch từ khi tới nơi này còn thủy chung không lên tiếng, liếc nhìn Tần Tư Ngôn bên cạnh, chỉ thấy anh ta cúi mặt, không biết đang hối hận vì ký kết hợp đồng với tổ chương trình, hay do không muốn nhìn thấy cảnh tượng này.

Cậu ta cảm thấy Giang Thính Văn có chút quen mắt, nhưng lại không có ấn tượng. Giang Thính Văn này còn chưa lộ mặt trong tầm mắt công chúng, lúc này còn đeo khẩu trang, chẳng lẽ do quá xấu?

"Tại sao Giang tổng lại đeo khẩu trang?" Âm lượng Phó Bạch không lớn không nhỏ, "Tôi thấy đôi mắt anh rất đẹp, nói vậy bộ dạng cũng không tệ nhỉ, che đi làm gì?"

Thanh Thứ Tang nhíu mày, thầm nghĩ, đôi mắt rất đẹp, tui chọc mắt cậu bây giờ cậu có tin không.

Nhưng đoạn câu hỏi này tuy nói có chút âm dương quái khí, nhưng Phó Bạch giống như biết rõ nên dùng giọng điệu gì để nói chuyện, trong giọng điệu vừa phải còn xen lẫn một chút ngây thơ vô tội. Giống như nếu người khác vì vậy mà hiểu lầm, đó là do chính họ không đúng.

"Giang tiên sinh còn chưa quen với ống kính, tôi bảo anh ấy tạm thời đeo khẩu trang." Ánh mắt Thanh Thứ Tang lãnh đạm, "Anh thích như vậy sao, không có chuyện gì nhìn chằm chằm vào bạn trai người khác? Trước đây, bây giờ?"

Tiểu thiếu gia kiều quý muốn làm cho mình vui vẻ trước, có người đến múa trước mặt cậu, cũng đừng trách cậu cẩn thận không chừa đường sống.

Thanh Thứ Tang cũng không có tính kiên nhẫn diễn tới diễn lui với người khác, cậu có thể tiếp nhận trà xanh tinh chỉ có một mình Giang Thính Văn. Những thứ khác thì thôi, không đủ nhìn.

Dường như không ngờ cậu không để ý đến trường hợp và mặt mũi như vậy, sắc mặt Phó Bạch trong nháy mắt cứng ngắc. Tần Tư Ngôn nói: "A Thanh hiểu lầm rồi, tiểu Bạch không có ý đó."

Thanh Thứ Tang: "Tôi đã nói rồi, đừng gọi tôi như vậy, càng không nên gọi tôi trước mặt bạn trai tôi như vậy."

"Cậu đây có ý gì?" Giang Thính Văn hỏi.

Hắn còn ôm chặt Thanh Thứ Tang nhốt cậu vào ngực mình, ánh mắt lạnh lẽo nhàn nhạt đảo qua, bên trong là một mảnh lạnh băng không thể chọc đến.

Lúc hắn ở trước mặt Thanh Thứ Tang và bây giờ hoàn toàn khác biệt, "Nếu chỉ quay chương trình, mọi người vẫn nên biết ý một chút. Đừng làm phiền khiến chồng nhỏ của tôi không vui."

Hắn bình tĩnh nói: "Bản thân tôi không thể, huống chi là người ngoài."

Mấy người bọn họ vĩnh viễn cũng không có khả năng chung sống hòa bình, cho dù là giả dối, lúc này còn đối diện với ống kính. Ghê tởm là ghê tởm, làm sao có thể chịu đựng được.

Thanh Thứ Tang đưa lưng về phía Giang Thính Văn, căn bản không nhìn thấy thứ gì trong mắt hắn, nhưng Tần Tư Ngôn và Phó Bạch đứng đối diện nhìn thấy rõ ràng.

Người đàn ông này thay đổi quá thành thạo, giống như bị bệnh. Tần Tư Ngôn nghĩ, A Thanh nhất định không biết một mặt khác của Giang Thính Văn.

Hắn hơi quét đầu ống kính, đem thân thể mình hơi xoay chuyển, chỉ để ống kính quay bóng lưng hắn, coi như cẩn thận.

Nhưng cổ áo có mic, thanh âm có hạ thấp thế nào cũng có thể bị thu vào. Giang Thính Văn nói lung tung có Thanh Thứ Tang nhắc nhở quen, Tần Tư Ngôn lại không có.

Tần Tư Ngôn tự cho là đúng hạ thấp giọng nói: "Em thích anh ta như vậy sao?"

【OMG, ( hoảng sợ) tui cho rằng trường hợp này mấy ngày nữa mới có thể thấy, thế mà đến ngay? 】

【Lòng tui bùm bùm nhảy, nhưng thật xin lỗi, đánh nhau đi! 】


【Sách, sinh lý không khoẻ, mị thật hối hận vì chọn Tần Tư Ngôn, để Giang Thính Văn và Thanh bảo yêu đương thật tốt không được sao…】

【Tui cũng hối hận, thật xin lỗi Thanh bảo ô ô ô…】

【Hơn nữa ánh mắt Giang tổng trở nên có chút đáng sợ, rõ ràng đang tức giận…】

【Cách khiến cho một trà xanh thay đổi sắc mặt —— làm cho bạn trai của hắn không vui...】

【Thật sự quá phục Tần Tư Ngôn, lời này cũng có thể nói ra! 】

......

"Ha?" Tần Tư Ngôn, "Chỉ thích anh ta như vậy? Phân liệt như vậy?"

Trong ống kính, ánh mắt Giang Thính Văn càng thêm lãnh đạm. Hắn rũ mắt xuống, đầu hơi nghiêng, miệng phía sau lớp khẩu trang gần như hôn lên má Thanh Thứ Tang.

"Một, tôi có tiền hơn anh, hai, tôi có quyền hơn anh..." Giang Thính Văn giơ tay nắm lấy mép khẩu trang, thong thả ung dung tháo khẩu trang ra, gương mặt góc cạnh rõ ràng, sắc bén cất giấu xâm lược không thể nghi ngờ, khán giả trong phút chốc đứng yên. Giang Thính Văn nhìn thẳng Tần Tư Ngôn: "Ba, tôi đẹp hơn anh."

Hắn cười, nói, "Tôi không thích những thứ xấu như anh?"

Tần Tư Ngôn há miệng rồi khép lại, mắt thấy lửa giận sắp không khống chế được. Nhưng đã ký hợp đồng với tổ chương trình, cho dù có xích mích giữa khách mời, cũng không thể đánh nhau gây ra tai nạn.

Thấy vẻ mặt Tần Tư Ngôn tức giận, Giang Thính Văn đột nhiên giống như bị dọa sợ, không đợi đối phương nói chuyện, hắn trực tiếp nói bên tai Thanh Thứ Tang: "Anh ta tức giận, nói không chừng còn muốn đánh anh, chồng, anh sợ, mau làm chỗ dựa cho anh!"

【Tôi còn đang cảm thán giá trị nhan sắc Giang Thính Văn, không nghe rõ anh ấy nói gì, tôi nghe lầm? 】

【Chồng??? 】

【A a a Giang Thính Văn đẹp trai quá! Một hai ba điều kia thật sự quá tuyệt, thật sự có tư bản ô ô ô...】

【Giả cái gì? Giang Thính Văn anh tỉnh lại đi, anh có xứng đáng với gương mặt tổng công của mình không? 】

【Mẹ kiếp, có phải là cái gì mà phản cp không! Tôi đu sai à? 】

【Không đúng a, Giang Thính Văn là...】

【Mấy người phía trước vừa nhìn đã không hiểu, đem đối phương ăn sạch sẽ còn gọi đối phương chồng, đây là tình thú cực lớn...】

【Đệt, có chút kích thích...】

【A a a thật sự rất căng thẳng, cảm ơn Tần Tư Ngôn, để tôi thấy một Giang Thính Văn và Thanh bảo thú vị như vậy...】

......

Thanh Thứ Tang vốn còn đang suy nghĩ nên làm thế nào để mắng Tần Tư Ngôn, bên tai đột nhiên phun hơi nóng, cậu cố nén mới không tránh ra, khóe mắt không thể kiểm soát được nhiễm ý cười.

"Cái gì mà như vậy..." Thanh Thứ Tang lúc này chống lưng nói, "Tôi chỉ thích Giang Thính Văn."

Cậu cảnh báo: "Đừng bắt nạt người vợ xinh đẹp của tôi. Hiểu chưa?"

Tác giả có lời muốn nói:

Kiểm tra viên lijuan, xin chài, Tấn Giang có thể là tiêu chuẩn kiểm tra nghiêm ngặt nhất của bạn?

Chương một, nhân vật chính ngay cả cái miệng cũng không hôn, cư dân mạng bật mí một câu nói tao nhã liền "rắc rắc" khóa lại. Được rồi, xóa đi, chúng ta buông tha lẫn nhau, cảm ơn bạn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận