Chiếc nhẫn bạc vẫn bị Giang Thính Văn cố chấp giơ lên, còn Thanh Thứ Tang thì ngây ngốc nhìn.
"Anh chuẩn bị cái này từ bao giờ?"
Giang Thính Văn có chút không vui vì cậu hỏi những lời này trước, nói: "Em mau đồng ý trước."
Thanh Thứ Tang lập tức vươn tay ra, trịnh trọng: "Em nguyện ý..."
Giang Thính Văn cười nhẹ. Cho dù đã cùng chồng nhỏ của mình biểu đạt tâm ý, nhưng lúc này nhìn bàn tay đã nắm rất nhiều lần kia, hắn vẫn cảm thấy như trút được gánh nặng. Người đàn ông này chỉ thuộc về hắn.
Giang Thính Văn cẩn thận đẩy chiếc nhẫn vào ngón áp út của Thanh Thứ Tang.
"Vừa vặn như vậy? Anh đo lúc nào? "Thanh Thứ Tang lại cảm thấy kinh ngạc, vị trí lồng ngực chua xót trương trướng.
Miệng Giang Thính Văn kề tai cậu nói: "Đêm đầu tiên làm em."
Thanh Thứ Tang kinh ngạc ngẩng đầu.
Nói cách khác là lúc bọn họ gặp nhau ở quán bar, đêm đó đến khách sạn.
Thanh Thứ Tang cẩn thận nhớ lại một chút... Đêm đó Giang Thính Văn tay chân luống cuống nói "Tôi không giỏi lắm", còn chưa đợi Thanh Thứ Tang phản ứng, hắn đã trực tiếp đè cổ tay Thanh Thứ Tang lại, lại đan mười ngón tay với cậu.
Đêm đó gần như là vậy, Giang Thính Văn không buông tay cậu ra, tất cả từ trên xuống dưới đều chiếm vị trí chủ đạo, để Thanh Thứ Tang khóc, sung sướng, cầu xin.
Các loại tư thế đột nhiên hiện rõ trước mắt, Thanh Thứ Tang mím môi, trong đêm một mạt hồng phủ lên đầu lỗ tai.
Ánh sáng xám xịt có thể thấy rõ khuôn mặt của người yêu, nhưng loại biến hóa nhỏ này khẳng định không thể, Thanh Thứ Tang âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Giang Thính Văn: "Ông xã, sao mặt em đỏ vậy?"
Thanh Thứ Tang: "..."
Giang Thính Văn dùng mu bàn tay cọ nhẹ vành tai Thanh Thứ Tang: "Nóng quá."
Hắn hỏi một cách xấu xa, "Chồng nhỏ của anh đang nghĩ gì?"
Thanh Thứ Tang bốp một tiếng vỗ móng vuốt Giang Thính Văn ra, giận dữ nói: "Thành thật một chút!"
Ý cười trong mắt Giang Thính Văn rõ ràng: "Ồ..."
"Một chiếc nhẫn khác đâu."
Giang Thính Văn nhanh chóng lấy một chiếc nhẫn khác ra.
Thanh Thứ Tang nhận lấy, cũng không hỏi người ta có đồng ý không, đã trực tiếp nắm lấy tay Giang Thính Văn cường thế đeo vào.
Gió đêm từ cửa sổ khép hờ chui vào, vén rèm cửa sổ sát đất truy đuổi.
Ánh trăng chiếu rọi, phảng phất như đang mời người nhảy múa.
Chiếc nhẫn trên ngón tay mang theo ánh trăng nhảy lên mũi chân nổi lên ánh sáng bạc. Chỉ thấy đôi mắt đen láy của Giang Thính Văn sáng ngời, giống như đối đãi với báu vật nắm lấy tay cậu: "Sao ông xã không hỏi anh có muốn không?"
Thanh Thứ Tang liếc hắn: "Sao? Anh có muốn không?"
Giang Thính Văn nói: "Này, không được đi ngang qua sân khấu sao."
"Không đi..." Thanh Thứ Tang bá đạo cầm tay hắn, hai chiếc nhẫn chạm vào nhau, "Thấy chưa? Của em."
Giang Thính Văn đáp: "Ừm..."
Thanh Thứ Tang làm như có thật: "Anh không muốn em sẽ đem anh nhốt lại, ép? Làm anh!"
Giang Thính Văn nhịn cười, lại mở miệng, ý cười trong giọng điệu vẫn không thể che giấu: "Hung dữ như vậy sao?"
Thanh Thứ Tang nép mình vào ngực Giang Thính Văn: "Còn không phải sao, ai bảo em là tiểu thiếu gia được nuông chiều từ nhỏ."
"Anh nhất định là của em." Cậu tuyên bố, "Anh sẽ chiều chuộng em, mà em sẽ luôn yêu anh."
Giang Thính Văn hôn lên đỉnh đầu Thanh Thứ Tang, thỏa mãn: "Được..."
- -
Hai người kết hôn nửa năm, cuối cùng ba mẹ hai bên cũng gặp mặt. Vốn tưởng chỉ làm theo khuôn phép cũ đi ngang qua sân khấu, ai ngờ ba Thanh và ba Giang lại lại vừa gặp như đã quen, trò chuyện với nhau rất vui, hai người mẹ cũng bắt đầu hẹn nhau lần sau cùng nhau đi dạo phố.
Nhưng hai người ba nói chuyện chủ yếu toàn là ba Thanh hạ thấp con trai mình, nói Thanh Thứ Tang là một đứa bé xấu tính, Giang Thính Văn phải cố gắng chịu đựng nhiều hơn.
Mà ba Giang nghe vậy lại thẳng thắn nói, bộ dáng nũng nịu kia của Giang Thính Văn với ngoại hình không chút nào xứng đôi, trừ bỏ Thanh Thanh ai cũng chướng mắt hắn, mong Thanh Thanh cố gắng chịu đựng đừng trả lại hàng.
Chê bai lẫn nhau xong, ba Thanh và ba Giang nhìn nhau, cảm thấy có thể xử lý, một người nói con trai mình ngạo kiều quá, một người nói con trai mình giả bộ ngoan ngoãn.
Bất tri bất giác tán gẫu hơn nửa ngày, lúc này bọn họ mới phát hiện ngoại trừ bốn vị phụ huynh bọn họ, hai người trẻ tuổi không thấy đâu.
Ba Thanh hỏi: "Bé út đâu?"
Mẹ Thanh sửa tóc: "Ngạo kiều quá đi rồi."
Ba Thanh: "..."
Ba Giang hỏi theo: "Giang Thính Văn đâu?"
Mẹ Giang tri kỷ trả lời: "Giả vờ ngoan ngoãn dính lấy chồng nó đòi đi hẹn hò."
Ba Giang: "..."
*
"Thế mà ba lại nói em ngạo kiều." Thanh Thứ Tang được Giang Thính Văn nắm tay không phục, "Em đâu phải như vậy? "
Giang Thính Văn mở miệng muốn nói chuyện, Thanh Thứ Tang lại đánh đòn phủ đầu nói: "Ba Giang nói không sai, anh đúng là giả ngoan. Anh không chỉ giả ngoan, anh còn giả vờ dịu dàng, giả vờ khóc!"
Giang Thính Văn từ chối thừa nhận, nói: "Anh không có..."
- Anh có!
"Biểu hiện của anh rõ ràng đều là thật. Em không yêu anh thế mà lại nói anh như vậy." Giang Thính Văn lên án.
Thanh Thứ Tang mặc kệ hắn, hất tay đi thẳng về phía đối diện: "Ở đây chờ em."
Đó là một cửa hàng hoa cực lớn, cửa ra vào được trang trí bởi các loại màu sắc tươi sáng, giống như một giây tiếp theo có thể bước vào biển hoa.
Thanh Thứ Tang sờ khẩu trang trên mặt, đi được nửa đường lại quay đầu dặn dò: "Đem khẩu trang đeo vào."
Giang Thính Văn ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng ông xã."
Lúc đến bọn họ đi với ba mẹ, lúc đi lại đem xe để lại cho ba mẹ, hơn nữa xác thật bọn họ ra ngoài hẹn hò, đi dạo xung quanh.
Chẳng qua thân phận Thanh Thứ Tang đặc thù, không có khả năng không kiêng nể gì mà lộ diện, Giang Thính Văn đi theo tham gia chương trình tạp kỹ, chỉ cần hắn xuất hiện sẽ khó tránh khỏi khiến người ta theo bản năng tìm xem Thanh Thứ Tang ở đâu, cho nên cũng không tính là an toàn.
Nhưng hiện tại cũng xem như đã tối, sắc trời dần tối, dòng người đông đúc, không có mấy người sẽ cố tình chú ý đến bọn họ.
Thanh Thứ Tang trở về từ cửa hàng hoa. Trong ngực cậu là một bó hoa hồng và hoa hướng dương, tiếng ồn ào náo nhiệt của những người xung quanh không ảnh hưởng đến bọn họ. Cánh hoa hướng dương bị gió đêm thổi lên, lỗ tai nhỏ run run.
"Ngày thứ 21 theo đuổi ngài Giang." Thanh Thứ Tang đưa hoa đến trước mặt Giang Thính Văn, đáy mắt đều là ý cười, "Hy vọng bà xã xinh đẹp dễ theo đuổi một chút."
Mặt mày Giang Thính Văn đều là nhu hòa, đưa tay nhận lấy: "Đuổi đến..."
Từ sau khi biết được chân tướng, Giang Thính Văn nóng nảy nói "Vậy từ giờ trở đi em theo đuổi anh đi, em không theo đuổi anh, anh sẽ khóc, để em dỗ không được", Thanh Thứ Tang biết Giang Thính Văn chỉ đang nói đùa. Bọn họ đã trao đổi nhẫn, bày tỏ với nhau, Giang Thính Văn căn bản sẽ không thật sự để ý những thứ này.
Nhưng Thanh Thứ Tang vẫn bắt đầu theo đuổi Giang Thính Văn. Ngày nào cũng nghiêm túc.
Ngày đầu tiên nhận được bó hoa hồng và tấm card, vẻ mặt Giang Thính Văn ngây ngốc.
Thanh Thứ Tang nói: "Ngày đầu tiên theo đuổi ngài Giang."
Còn chưa kịp nói câu thứ hai mang tính tượng trưng, hoa hồng đã bị Giang Thính Văn vội vàng nhận lấy, khàn giọng: "Đuổi đến..."
Một khắc kia Thanh Thứ Tang chỉ cảm thấy trong lòng nghẹn ứ giống như bị Giang Thính Văn hạ cổ, khiến cậu không thể nhìn thấy những người khác.
Cậu cười nói: "Anh cũng quá dễ theo đuổi rồi."
"Ừ..." Giang Thính Văn đáp, "Em theo đuổi anh, đương nhiên anh dễ theo đuổi."
......
"Thật dễ theo đuổi." Bóng đêm hoàn toàn bao phủ, Thanh Thứ Tang gạt cánh hoa hướng dương trong ngực Giang Thính Văn ra, nói đùa, "Anh có thể không cần để em đuổi đến nhanh như vậy."
"Không cần..." Giang Thính Văn nói, "Anh rất dễ theo đuổi."
Trong con ngươi Thanh Thứ Tang toàn là ý cười như sao trời, gỡ khẩu trang của mình và đối phương, nhón chân hôn hắn.
Đêm đó, no.1 hot search.
#Thanh Thứ Tang, Giang Thính Văn ôm hôn phía sau hoa tươi# bạo;
Nhìn thử tôi phát hiện cái gì: "Hoa hồng này trông đẹp? Hoa hướng dương này trông đẹp? Người này trông đẹp? Người này cũng đẹp? Bạn xem hai người bọn họ giống ai? Bạn xem hai người bọn họ đang làm gì? 【Hình ảnh】x9..."
Thanh Thứ Tang bám lấy bả vai Giang Thính Văn, nhón chân, Giang Thính Văn thuận thế cúi đầu, trao đổi hơi thở.
Một bàn tay của hắn vòng lấy eo Thanh Thứ Tang, mạnh mẽ ấn cậu vào trong ngực.
Giấy bóng gói hoa cách giữa hai người chậm rãi biến dạng, hoa hồng và hoa hướng dương theo gió đêm chuyển động, lặng lẽ biểu đạt một loại hoan hô nào đó.
Đèn đường đã sáng chiếu lên hai người, ở trên mặt đất kéo ra hai cái bóng thon dài dung hợp chặt chẽ. Thân ảnh hợp lại, khó bỏ khó rời.
【A a a bọn họ! Ở đây! Hôn môi! 】
【Blogger cậu thật sự rất may mắn, thế mà lại gần như vậy! 】
【A a hơn một tháng rồi, cuối cùng tui cũng gặp lại chồng chồng Giang Thanh!! 】
【Giang Thanh xuất hiện!! 】
【Mẹ kiếp, kẻ hèn này chỉ thấy mấy tấm hình, thế mà mẹ nó tôi lại chảy máu mũi...】
【Thanh Thứ Tang! Anh không làm việc hóa ra là vì anh đang làm chuyện này! Anh lại hôn Giang Thính Văn!! 】
【Mắt tôi mù, ai viết truyện ngắn, mời dùng chữ kể lại cho tôi một lần bọn họ hôn như thế nào, với cả làm như thế nào? Thân...】
......
Thanh Thứ Tang ăn tối ở bên ngoài xong trở về mở điện thoại lập tức phát hiện mình và Giang Thính Văn đã leo lên hot search, cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Cậu chỉ không xuất hiện vài ngày, nhưng trong mắt fan đã là chuyện tiêu cực có ông xã không thèm làm việc.
Hơn nữa tối nay cậu với Giang Thính Văn ôm hôn còn bị chụp được, có bao nhiêu chuyện há mồm nói cũng không rõ, không bao lâu hot search mới xuất hiện, mọi người bắt đầu hỏi "Thanh Thứ Tang không làm việc đang làm gì".
Hỏi hay lắm. Thanh Thứ Tang không hề kiêng dè, lập tức cập nhật Weibo.
Thanh Thứ Tang: "Tôi đang theo đuổi ngài Giang. Theo đuổi anh ấy cả đời."
【A a, Thanh Thứ Tang nhớ ra tài khoản Weibo của mình rồi! 】
【Anh ấy lôi kéo người vợ xinh đẹp của mình cùng nhau xuất cảnh! 】
【Lộc cộc】
【Ha ha ha lầu trên cậu muốn chọc cười tôi để tôi nhớ đến Giang tổng sao...】
【Ý anh là sao? Hai người không phải đã ở cùng một chỗ, sao còn theo đuổi Giang tổng?】
【Đừng hỏi, chỉ là tình thú...】
【Thật chua (chanh)】
Người khác tình thú hay không tình thú thì không biết, dù sao đúng thật có rất nhiều người hỏi cuối cùng bài đăng Weibo này của Thanh Thứ Tang có ý gì.
Tối hôm qua Thanh Thứ Tang mệt muốn chết rồi, đêm nay nói thế nào cũng không chịu tắm chung với Giang Thính Văn.
Cậu vội vàng tắm rửa sạch sẽ đi ra, Giang Thính Văn lập tức ôm áo ngủ đứng ở cửa u oán nhìn chằm chằm cậu: "Em không yêu anh... Ưm..."
Thanh Thứ Tang kịp thời đem lời lên án của hắn trở về, lại thuận thế vỗ mông hắn, giống như tra nam ngủ xong lập tức chạy lấy người, "Tự mình đi tắm, ngoan."
Giang Thính Văn: "..."
Giang Thính Văn ngoan ngoãn không nói lời nào, đi vào phòng tắm. Nghe tiếng nước chảy ào ào, Thanh Thứ Tang thoải mái nằm sấp trên giường, nói chuyện phiếm với Phó Bạch.
Tiểu Bạch Bạch:【Cái gì mà anh đang theo đuổi Giang Thính Văn? Giữa hai người xảy ra chuyện gì vậy?! BE? (Vẻ mặt hoảng sợ JPG.)】
Thanh Thứ Tang: "Hắc liên hoa cậu không thể trông mong tôi có điểm tốt sao? Nếu đã BE tôi còn có thể hôn anh ấy?"
Tiểu Bạch Bạch: "Nói đúng, vậy bây giờ hai người đang làm gì? Anh ấy vào anh... Sao?"
Thanh Thứ Tang: "??"
Thanh Thứ Tang thật sự không thể nhịn được nữa, tức giận gửi voice chat gửi đi: "Trong đầu cậu có phải chỉ chứa chuyện này không?! "
"Đúng vậy, tôi thành thật biết bao." Phó Bạch nói, "Phẩm chất thiếu nhi Trung Hoa tốt cỡ nào."
"Ách..." Kết cấu bay lên đến quốc gia, Thanh Thứ Tang lại nói không nên lời. Phó Bạch thấy ván này mình thắng, nhanh chóng hỏi chuyện theo đuổi Giang Thính Văn trên Weibo của cậu là có ý gì, Thanh Thứ Tang nói dăm ba câu.
Tiểu Bạch Bạch: 【Không phải chứ ba, ngài cứ như vậy mà theo đuổi a? (Lặng lẽ nhìn bạn)】
Thanh Thứ Tang: "Làm sao? Bà xã của tôi đối với tôi yêu từ cái nhìn đầu tiên, tôi cứ như vậy theo đuổi thì làm sao?'
Tiểu Bạch Bạch: "..."
Tiểu Bạch Bạch: "Được, coi như anh thắng. Nhưng anh không nghĩ theo đuổi như vậy quá đơn điệu sao? Anh có thể thử sáng tạo có một chút! "
Lời này vừa nói, Thanh Thứ Tang nghĩ mấy ngày nay cậu tặng hoa hồng đỏ, hoa hồng, hoa hồng vàng, hoa hướng dương, cũng cảm thấy mình không có tình cảm, không sáng tạo.
Cậu khiêm tốn học hỏi: "Vậy cậu nói xem bây giờ phải làm sao?"
Mười phút sau, Giang Thính Văn từ phòng tắm bước ra, thấy chồng nhỏ của hắn không nhúc nhích nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, lỗ tai và hai má đều quỷ dị nổi lên màu đỏ. Ánh sáng màn hình chiếu vào đáy mắt còn mơ hồ đem phấn khích từ bên trong lộ ra.
"Xem cái gì?" Giang Thính Văn thò lại gần.
"Bụp!"
"Cái gì cũng không xem!" Bên tai bỗng nhiên vang lên thanh âm, Thanh Thứ Tang đột nhiên đem điện thoại ném trên mặt giường, xoay người nằm xuống, kéo chăn đến cổ, "Ngủ!"
Giang Thính Văn nghi ngờ, mái tóc vẫn còn ướt, độ ẩm trượt xuống ngưng tụ thành giọt nước rơi trên trán Thanh Thứ Tang.
"À..." Thanh Thứ Tang đưa tay đẩy ngực hắn, "Đi sấy tóc."
Giang Thính Văn bất động, bàn tay thò vào dưới chăn sờ điện thoại của cậu: "Cuối cùng đang xem cái gì?"
"Đã nói không có gì!" Thanh Thứ Tang vội vàng cầm điện thoại giấu vào trong quần áo, thề sống thề chết không cho, "Anh không được cướp!"
"Em đề phòng anh..." Giang Thính Văn cực kỳ tổn thương, "A, tình yêu thế mà có thể biến mất nhanh như vậy. Đau lòng..."
"Bệnh thần kinh..." Thanh Thứ Tang cười ra tiếng, lấy chân đạp hắn, "Mau đi sấy tóc. Trở về em giúp anh sưởi ấm."
"Dùng cái gì sưởi ấm?"
"Nhiệt độ cơ thể."
Cứ như vậy bị gián đoạn, vẫn bị sự chủ động đánh bại, Giang Thính Văn không đi cướp điện thoại đối phương, nhưng hắn lúc nào cũng nhớ rõ chuyện Thanh Thứ Tang phòng bị hắn.
Ngày hôm sau không thể không đến công ty làm việc, trong lòng không muốn, muốn nhanh chóng xử lý xong công việc, sớm về nhà xem chồng nhỏ của hắn đang làm gì.
Chiều nay Thanh Thứ Tang đi ra ngoài, đem mình che kín từ đầu đến chân, mẹ Thanh có đến cũng không nhất định sẽ nhận ra cậu, sau đó cậu đi ra ngoài nửa tiếng lại nhanh chóng trở về.
"Cậu xác định như vậy sẽ hữu dụng?" Cậu nói với đầu dây bên kia.
Phó Bạch: "Vì sao lại vô dụng?"
Thanh Thứ Tang nhìn đồ trong tay, dần dần dâng lên dự cảm bất thường: "Tôi cảm thấy tôi sẽ chết."
"Làm sao có thể..." Giọng Phó Bạch đầy chính khí, "Giang tổng yêu anh như vậy, nhiều lắm chỉ để anh liệt nửa người."
Thanh Thứ Tang: "..."
Thanh Thứ Tang tức giận cúp máy, phát sầu với đồ vật trong tay. Cậu có chút hối hận, Phó Bạch căn bản không giống người có ý tốt!
Nhưng mua một lần cũng đã rất xấu hổ, trả lại tuyệt đối không thể, nhưng lại không thể đặt ở trong nhà, chỉ cần tồn tại, một ngày nào đó sẽ lộ ra.
Hơn nữa mua cũng mua rồi...
5 giờ chiều, theo bình thường không phải thời gian Giang Thính Văn trở về, nhưng hắn vẫn nhớ đến sự khả nghi của Thanh Thứ Tang ngày hôm qua, trở về sớm hơn 2 tiếng.
Gần đây Thanh Thứ Tang không có việc làm, không đến công ty nhiều.
Hắn vốn tưởng hôm nay có thể được thiếu niên tiếp đón bằng nụ hôn như thường ngày, nhưng trong nháy mắt khi mở cửa trực tiếp sững sờ tại chỗ. Thanh Thứ Tang ở giữa phòng khách càng kinh hoảng thất thố nghiêng đầu, ánh mắt bối rối, tay cứng ngắc giữa không trung.
Vải ren trắng như tuyết bao lấy bả vai trắng nõn mềm mại, xương quai xanh tinh xảo lõa lồ giữa không khí.
Vòng eo mảnh khảnh được thân váy bao lấy, phác họa đường cong vừa nhìn đã hiểu. Bởi vì thân cao chân dài, làn váy ba tầng chỉ có thể che khuất đùi, vớ trắng một đường đi xuống đem bắp chân bao bọc.
Trừ bỏ trong mắt đều là trang phục hầu gái... Trên đỉnh đầu Thanh Thứ Tang còn đeo tai thỏ, một lỗ tai dựng lên, một nửa tai khác rũ xuống.
Sắc mặt cậu có hơi phiếm hồng, rõ ràng đang đọ sức với cái gì đó, đọ đến nỗi tức muốn hộc máu, nghe được tiếng động thì giống như động vật nhỏ giật mình sợ hãi, trợn tròn mắt nhìn lại.
Tay cậu còn đang túm lấy... Cái đuôi, giống như muốn làm nó biến mất tại chỗ.
Nhưng chiều dài đuôi mèo cũng đủ, dưới làn váy che khuất vẫn lộ ra một chút.
"Cót két...."
Giang Thính Văn đem cửa đang khép hờ mở ra, chút động tĩnh này đinh tai nhức óc, bị nhìn đến xấu hổ thoáng chốc bừng tỉnh.
Sắc mặt Thanh Thứ Tang đột nhiên đỏ bừng, nhanh chóng lùi về phía sau ngồi xuống sô pha, chỉ là ngồi quá mạnh, thiếu chút nữa đem nước mắt sinh lý ép ra.
Cậu cắn chặt môi dưới mới không khẽ kêu ra tiếng. Thanh Thứ Tang đỏ mắt nhìn Giang Thính Văn từng bước từng bước đi về phía cậu, căng thẳng sợ hãi không biết phải làm sao.
Cậu muốn lớn tiếng hỏi sao hôm nay anh lại về sớm như vậy?!
Lời nói đến bên miệng xoay chuyển, biến thành ngẩng mặt lên, tươi cười rạng rỡ, nói: "Anh ơi, em có ngọt không?"