Biển Đề Gi, Bình Định...
Sóng biển rì rào, nắng vàng cát trắng, nước biển trong veo,...!
Tôi lững thững trên đồi cát rộng lớn vừa ngước mắt nhìn bầu trời trên cao.
Dưới ánh nắng vàng mơ màng của chiều hoàng hôn, từng luồng gió biển mát rượi phả vào người tạo nên một cảm giác dễ chịu.
Phía xa xa, vài tàu cano chở khách vi vu dạo quanh mấy hòn đảo nằm tách biệt đất liền.
Đây đích thị là một vùng đất vừa hoang dã vừa sơ khai, đẹp như một bức tranh giữa vùng đất miền Trung đầy nắng gió.
Nghe bảo nơi đây có một đồi cát nứt toác được gọi tên “đồi cát cổ mộ” nổi tiếng nhờ nét đẹp kỳ lạ không nơi đâu sánh bằng.
"Đồi cát cổ mộ" thực chất là đồi cát Vĩnh Lợi.
Nơi đây còn giữ trọn nét đẹp hoang sơ với những đồi cát trắng phau trải dài hàng km.
Dưới chân đồi cát là những bãi đất nứt toác vì cái nắng gay gắt của mùa hè.
Tôi chật vật bám theo sau lưng Hoàng Gia Huy lững thững đi trên đồi cát đó dưới ánh chiều tà của hoàng hôn.
Nắng bớt gay gắt hơn so với đầu giờ chiều, nhưng những cơn gió biển trong lành, mát lạnh không thể làm dịu đi cảm giác nóng rát ở dưới bàn chân đang từ dưới đất bốc lên.
So với những ngày đầu tới đây, làn da trắng bóc của tôi đen sạm đi.
Nhìn tôi bây giờ chắc chẳng khác gì một người dân miền biển.
Ừm trông bề ngoài thì có chút giống đấy, mỗi tội ngư dân này chưa biết bơi và chưa được ngồi thuyền bao giờ.
Tôi nghĩ bụng.
Đi một đoạn dài, chúng tôi dừng chân ngồi nghỉ khi đến một bờ kè.
Quanh chúng tôi khá đông khách du lịch tứ xứ đổ về đây, có vẻ họ tụ tập để chút nữa ra khơi ngắm biển đảo.
Hoàng Gia Huy cầm chai nước đưa cho tôi.
Đón lấy chai nước, tôi vặn nắp uống một ngụm giải khát sau đó nghiêng đầu quan sát anh ta.
Tôi chợt phát hiện Hoàng Gia Huy nhìn biển rất lâu, ánh mắt xa xăm như đang trầm tư về một chuyện xưa cũ nào đấy.
"Anh sao vậy? Cảnh đẹp quá nhìn đến ngẩn người luôn à?"
Tôi quơ tay trước mặt anh ta nhưng Hoàng Gia Huy không hề có phản ứng, giống như anh đã bị cảnh vật trước mắt hớp hồn vậy.
Từ những ngày đầu gặp, tiếp xúc và giao tiếp, cộng thêm khả năng nắm bắt tâm lý của người khác, tôi có thể nhìn ra được: Hoàng Gia Huy là một người có nhiều tâm sự.
Hẳn là người từng trải qua biến cố lớn lắm mới trầm tính đến vậy.
Tôi không biết biến cố đó lớn tới mức nào, nhưng có thể biến tâm tính của một người thành như vậy thì sẽ là biến cố lớn tới mức nào đây?
Mãi vài phút sau (có thể là do cảnh vật không còn sức hấp dẫn với anh ta nữa), Hoàng Gia Huy xoay mặt nhìn tôi, nói mấy câu dài dòng chẳng ăn nhập gì với tâm trạng của anh ta lúc này.
"Mai Hạnh Chi, cô biết không? Kể từ khi báo đài rầm rộ đưa tin cá voi xuất hiện tại đây vào tháng 8 năm ngoái, vùng biển bày bắt đầu nhộn nhịp hẳn lên.
Nét đẹp nguyên sơ ban đầu dần bị tác động bởi bàn tay của con người.
Với một một người yêu thích và ngắm nhìn cảnh đẹp hoang sơ như tôi, để mà nói thì thật lòng không thích sự thay đổi đó."
Gì thế? Tôi ngồi nghe mà trợn mắt ngạc nhiên.
Anh ta không phải là người vụng về trong chuyện che kín tâm tư của mình, thế nhưng tôi lại thấy khá mới mẻ vì mấy lời nói ấy.
Bởi anh ta hành xử chẳng giống bao lần, có gì đó gọi là hơi khác biệt.
Tôi không hiểu cho lắm, đành giả bộ hỏi:
"Ồ, sao anh lại nói thế? Thấy cuộc sống khốn khó của người dân địa phương phát triển lên nhờ khai thác du lịch thì phải thấy mừng cho họ chứ?"
Sau đó Hoàng Gia Huy lại tiếp tục hỏi một câu chẳng liên quan.
"Cô có thể nhìn thấy tâm sự người khác nhưng lại không thể nhìn thấu tâm sự đó nhỉ? Hơi ngược đời thật đó."
"Anh hỏi thế là thế nào? Rõ ràng tôi hỏi một đằng anh trả lời một nẻo, còn giả bộ nói lảng sang chuyện khác.
Anh xem mình có ph..."
Nhanh như chảo chớp, Hoàng Gia Huy đưa tay nhón lón và nhét một miếng trái cây vào cái miệng đang nói của tôi, anh ta vừa gằn giọng vừa hằm hè.
"Nói ít thôi! Cô đang bầu bí ăn vài miếng quả trứng gà vào cho có lợi cả mẹ lẫn con!"
Cái quỷ yêu gì vậy trời? Tôi chưa hỏi câu nào động chạm tới anh ta mà chưa gì đã xồn xồn lên thế?
Kỳ quặc thật sự!
Vì vài miếng quả trứng gà nhà trồng ăn quá ngon quá bùi nên tôi không thèm so đo với anh ta.
Hậm hực nhai thứ quả bùi bùi như lòng đỏ trứng gà luộc, tôi cau có nhìn người đàn ông ngồi trước mặt mình.
Nhưng ngay sau đó, Hoàng Gia Huy xoay người lườm tôi bằng ánh mắt lạnh như băng.
"Nhìn cái gì mà nhìn? Cô có tin là tôi ném cô xuống biển không?"