Tố Liên hoài nghi nhìn binh lính trẻ này, Lâm đại phu còn có cháu à?
"Công tử không tin ta cũng được nhưng xin ngài hãy cứu ông của ta! Người sắp bị hành chết rồi!." Tiếu Đô liếc thấy Tố Liên nghi hoặc liền ăn vạ nói sang chuyện khác.
'Sao? Có chuyện gì xảy ra với Lâm đại phu vậy?." Tố Liên không còn tâm tư nghi ngờ gì nữa vừa nghe đến liên quan đến mạng người y liền nghiêm túc lại.
"Ông, ông ta bị trúng độc a! Bây giờ sắp không xong rồi!." Tiếu Đô chùi nước mắt nói bằng giọng tuyệt vọng.
"Độc? Độc nào thế?!." Tố Liên không nghĩ tới Lâm đại phu cũng trúng độc chỉ là không biết loại độc này dược tính thế nào.
"Là loại độc giống với mấy ngày trước doanh ta trúng phải! Ông ta không biết làm sao lại trúng nó hiện tại đang hấp hối sắp chết nhưng lại không ở trong doanh, ta vốn chỉ muốn hộ tống ông ấy về quê mới về lại doanh trại.
Không ngờ giữa đường gặp phải chuyện này, trong doanh hiện tại đã đi đánh giặc hết rồi ta không biết phải nhờ ai, thấy công tử hình như có quen với ông ta nên ta đành liều một phen!." Tiểu Đô kể lại sự tình, ánh mắt liếc nhìn Tố Liên đang nghe hắn ta nói.
"Khoan đã? Ngươi nói trong doanh đều đi đánh giặc là thế nào?." Tố Liên nghe đến khúc này chợt không hiểu gì, không lẽ nguyên nhân Bạch Truy Thiên về lâu như vậy là do quân doanh xảy ra chuyện rồi? Y chỉ mới đi một lát thôi mà đã không biết trong doanh xảy ra chuyện gì rồi a!
"Vâng! Công tử, xin người cứu mạng ông ta!." Vừa nói Tiểu Đô đập đầu vào miếng đá nhọn ven suối, âm thanh cụp cụp không ngừng vang lên.
Máy rất nhanh đã nhuộm lên đá, hòa vào nước chảy xuống suối.
Tố Liên hoảng hốt ngăn hắn ta lại, hai tay giữ lấy trán hắn sợ hắn ta lại nổi điên đập đầu tiếp nữa sẽ nứt sọ não thật đấy!
"Ta, ta cũng không biết cách cứu ông ấy thế nào!." Tố Liên bị hắn ta làm cho hoảng hốt theo, tay chân luống cuống nói.
"Bệ hạ có cách! Hôm trước ông của ta có kể về loại máu gì đấy có thể giải được độc đó nhưng chỉ có bệ hạ có được.
Chỉ là, hiện tại ngài ấy đã dẫn binh chi viên cho Tô tướng.
Nói như vậy, ông ta, ông ta sẽ chết sao?!." Tiếu Đô nói đến đây hai mắt lại đỏ hoe lên, hắn ta lại òa khóc không ngừng.
Tố Liên nghĩ đến, là máu của y.
Máu của y có thể giúp được, nhưng…
Nhìn ánh mắt cầu xin của Tiểu Đô Tố Liên thực sự không nở để Lâm đại phu phải chết, cũng chỉ là một chút máu y cũng không keo kiệt đến thế.
"Ngươi ở đây chờ, ta sẽ về lấy thuốc giải cho ngươi." Tố Liên hạ quyết tâm nói.
"Nhưng, nhưng bằng cách nào? Không phải chỉ bệ hạ mới có sao? Nếu công tử ăn trộm bệ hạ mà biết được…chuyện này, hay là thôi đi." Tiểu Đô tuổi thân nói, cái múi hít hít vào.
"Yên tâm, bệ hạ sẽ không trách ta.
Ngươi cứ đứng đây chờ ta lập tức quay lại ngay." Tố Liên nói xong cũng chẳng chờ Tiểu Đô đáp vội vàng chạy hết tốc lực về lều của Bạch Truy Thiên, binh lính đi ngang thấy y vội cũng tránh đường, mấy hôm nay vị này ở cùng bệ hạ như hình với bóng ăn ngủ cùng như vậy các binh sĩ trong doanh cũng ngầm hiểu quan hệ của họ rồi nên rất thức thời tránh đi.
Vào lều, Tố Liên nhanh mắt tìm được một cái bình nhỏ kích cỡ chừng hai ngón tay gộp lại.
Y ngó nhìn xung quanh xác nhận không có người liền lấy đến con doa nhỏ chuyên dùng để gọt hoa quả, rạch một đường máu nhỏ trên ngón tay nhỏ khoảng chừng ba giọt máu y liền ngừng.
Tiếp đó Tố Liên lấy đến một ít nước lả đổ vào đến khi được nửa bình liền dừng, như vậy công hiệu sẽ chẳng khác lúc trước là bao không lo bị phát hiện.
Chăm chú làm một hồi Tố Liên không phát hiện ra, một bên mành lều bị đục thủng một cái lổ mà nơi đấy có con mắt đang nhìn chằm chằm vào y.
Từ lúc y lấy bình nhỏ máu đến khi xong việc con mắt này chưa từng rời khỏi cử chỉ của Tố Liên.
Tố Liên làm xong thuốc giải liền chạy về chỗ bờ suối, từ xa thấy được bóng dáng Tiểu Đô đang buồn bã ngồi khóc.
Y tiến lại thở dốc đưa bình nhỏ trên tay qua cho hắn ta nói: "Mau, mau đi cứu người đi!."
Mệt chết sen rồi, chạy như vậy ngay cả rẽ sen cũng sắp chui ra!
Tiểu Đô hít cái mũi đỏ đập đầu tạ ơn với Tố Liên rồi cầm bình nhỏ chạy đi, trước khi khuất bóng hắn ta quay lại nhìn Tố Liên một cái, ánh mắt có chút khác lạ cứ như người vừa nãy không phải là hắn.
Tố Liên không hiểu sau có chút rùng mình khi bị hắn ta nhìn.
Bạch Truy Thiên dẫn binh đến nơi của Tô Khiết, chỉ thấy hình như hắn đã đến muộn quân mà Tô Khiết dẫn theo đã diệt sạch hết quân Bắc Cương rồi.
Tô Khiết cầm trường thương nhuộm máu của xác chết đi đến chào hỏi hắn, có vẻ mọi chuyện êm xuôi hơn hắn nghĩ?
Tô Khiết nói đám binh này chỉ hơn có năm nghìn binh lính, Tô Khiết dẫn theo ba nghìn nhưng vẫn chóng lại được thậm chí còn giết không ít giặc.
Có điều chuyện này có chút khác thường, tại sao lại dễ dàng như thế?
Lúc này trong doanh trại Tấn Triều, Tố Liên sau khi trở về lều trong lòng cứ không yên tâm cảm giác sắp có việc gì xảy ra.
Bỗng chốc tiếng la thất thanh từ một binh lính bên ngoài: "Cháy! Cháy rồi! Mau đến dập lửa đi, người đâu mau đến dập lửa!-------."
Tố Liên đứng bật dậy khỏi ghế, chạy ra khỏi lều quả nhiên bên ngoài khói nghi ngút che mất cả tầm nhìn, cháy lại ngay lúc trong doanh trại không có Bạch Truy Thiên hay Tô tướng quân tình thế hỗn loạn.
Các phó tướng có mặt khuyên can, trấn ổn lại mọi người sai người đem nước đến dập lửa.
Ngọn lửa này không thiêu đốt lương thục hay chuồng ngựa, kho vũ khí mà chỉ cháy vài cái lều của binh lính, tuy nhiên nhiêu đó đã đủ khiến người hốt hoảng.
Tố Liên muốn qua giúp một chút lại nghe thấy tiếng la hét: "A, tới rồi! Đám Bắc Cương xong vào rồ! Mau đi báo cho bệ hạ!-------."
Mọi người ngừng lại động tác trên tay, trợn mắt nhìn nhau.
Tố Liên thầm hô không xong, đám binh lính nhanh chóng hỗn loạn người bận dập lửa người bận ngăn địch tấn công.
Không phải nói Bạch Truy Thiên dẫn người đi giải quyết chúng rồi hay sao? Sao bây giờ lại xuất hiện ở đây?!
Tố Liên trong lòng lộp bộp, là dương đông kích tây.
Bạch Truy Thiên cùng Tô tướng bị chơi một vố lớn rồi! Chỉ là không biết mục đích thực sụa của bọn chúng là gì, xem ra không muốn thiêu trụi lương thực bên ta mà là có mục đích khác.
Lúc này không ít binh lính mặc trang phục khác Tấn Triều bước vào, tầm khoảng một hai trăm tên tay cầm đao kiếm xông vào chém các binh sĩ.
Tố Liên hốt hoảng không biết làm gì, là một loài thực vật không có sức chiến đấu Tố Liên nhanh chóng loại bỏ phương án chiến khô máu với chúng.
Ba mươi sáu kế chạy là thương sách! Chạy là vừa.
Tố Liên đang suy nghĩ nên chạy về hướng nào liền có tiếng gọi từ xa: "Tố công tử!."
Quay đầu nhung qua, là Tiếu Đô.
Sao người này lại ở đây? Tố Liên nghi ngoặc nhìn cũng không bước lại gần hắn ta mà đứng im nhìn.
Đúng lúc này một binh lính Bắc Cương tiến tới xô đẩy y té xuống nền đất, Tố Liên nhìn lại liền thấy thanh đao to lớn chém xuống ngay bên cạnh mình.
Mém nữa là tay sen của y mất tiêu rồi!
Binh lính Bắc Cương kia muốn vung thêm một đao dọa Tố Liên, bất ngờ lại bị Tiểu Đô cho một phát vào bụng bay xa hơn một dặm đường.
Tiểu Đô đỡ Tố Liên dậy hỏi han người có sao không, sau đó nữa kéo nữa lôi y đi về một hướng khác cách xa nơi hỗn loạn.
Tố Liên còn hoảng hốt sau chuyện vừa rồi chưa kịp định thần lại bị Tiểu Đô mang đi.
Đến lúc phản ứng lại mới phát hiện nơi này là bờ suối lúc nãy mình gặp Tiểu Đô.
Vùng tay ra khỏi hắn ta, Tố Liên hỏi tại sao người con chưa đi? Không phải nói tình hình Lâm đại phu rất nguy kịch?
Tiểu Đô trả lời rằng đã đưa cho Lâm đại phu thuốc giải, người cũng đã khôi phục.
Lúc đi về thấy đám người Bắc Cương đang đi về hướng doanh trại liền biết có chuyện chẳng lành nên nhanh chóng trở về báo tin không ngờ lại trễ một bước.