Sau Khi Tôi Xuyên Không Thành Hoa Sen Trắng


Bên này Bạch Truy Thiên mang Tố Liên cả người ướt nhem chạy trước, bên kia Tô Khiết cùng Tống Lương giữ chân bọn người Liêm Sinh lại.

Rất nhanh đã đến nơi quân tiếp viện đứng chờ sẵn từ đó.

Hắn cho người đến giúp hai người Tô Khiết mình thì quay về doanh trại.
Do hắn đã cho người đốt quân lương của bọn Bắc Cương nên có lẽ trong vài ngày tới bọn họ phải chịu khổ sở rồi, ích ra sẽ không làm phiền hắn trong một thời gian ngắn.
Có vẻ sen nhỏ hơi mệt, suốt đoạn đường sau đó người y đều ỉu xìu không có tí sức sống nào, cũng không nói chuyện với hân.

Mấy chốc hắn tăng nhanh bước chân muốn mau chóng trở về chăm sóc hoa sen nhỏ yếu ớt nhà mình.

Vào lều đặt y lên giường, thấy cả người người này ướt đầm hắn có chút suy tư.

Có nên thay y phục cho y không nhỉ?
Ướt như vậy sẽ không thoải mái đâu.
Tố Liên thấy cả người không ổn cho lắm, cứ lâng lâng khó chịu.

Lúc này được đặt lên giường không nghĩ ngợi nhiều y liền muốn đi ngủ.
"Sen nhỏ, đừng để người đang
ướt ngủ.

Nào, ta thay đồ giúp ngươi nhé?." Bạch Truy Thiên ánh mắt có chút tối lại, bàn tay chà xát lên trán y nói.

Tố Liên nhíu mày, đột nhiên bật dậy chạy lại chậu hoa không nói không rằng biến thành nguyên hình, cánh hoa màu trắng hơi run run liền yên lặng lại.
Bạch Truy Thiên chậc một tiếng, chỉ một chút nữa hắn liền có thể thay y phục giúp y rồi.


Đáng tiếc.
Đi lại bàn trà hôn lên cái hoa sen vô tâm kia một cái, làm cả cây lắc lư theo nụ hôn.

Hắn dụi dụi trán vào hoa: "Mau khỏe lại nào, sen nhỏ."
Mấy hôn sau đó Tố Liên đều ở nguyên trạng hoa sen, cả ngày không có động tĩnh gì.

Bạch Truy Thiên mỗi lần làm xong việc đều dành thời gian chăm sóc y, không ngồi chọc chọc thân y sẽ hôn lên cánh hoa, còn rảnh rỗi đến độ nghiên cứu xem nơi nào là chân, tay y.
Tố Liên ngủ một hơi đến thoải mái, cả người sung sướng vốn muốn tỉnh lại đi tìm Bạch Truy Thiên lại phát hiện tên này thế mà đang ngồi nghiên cứu xem xem tứ chi y ở đâu.

Còn dùng tay chà xát xung quanh thân y, sờ vào những chỗ không nên sờ của y.
Tố Liên đỏ mặt, biến thành dạng người muốn chạy trốn khỏi tên biến thái sờ sen này, ngay sau dó lại bị một bàn tay nắm eo nhỏ kéo về lòng ngực.

"Làm sao mà biến thành sen lâu như vậy? Có biết ba hôm nay nhớ ngươi lắm không." Bạch Truy Thiên tay nhanh mắt lẹ bắt được hoa sen thành tinh muốn chạy này giam vào lòng ngực, bắt y ngồi đối mặt với hắn, nghiêm giọng hỏi.
"Ta cảm thấy hơi buồn ngủ, vừa ngủ một lát đến bây giờ mới tỉnh." Tố Liên chỉnh lại tư thế cho thoải mái, đầu dụi vào cằm hắn nói.

"Có làm sao không? Cảm thấy cơ thế thế nào?." Hắn xốc sen nhỏ nhà mình lên, hỏi han y.

Ánh mắt nhìn xung quanh xem người y có chỗ nào không khỏe không.
Tố Liên lắc đầu nói: "Trước khi biến thành sen bụng ta hơi nóng lên, chỉ muốn ngủ một giấc.

Lúc ngủ bụng cũng nóng, rất khó chịu." Tố Liên vừa nói cái mỏ chu chu nôm rất đáng thương, tự nhiên bụng dưới lại nóng lên có phải sắp nổ hay không?
"Chắc nóng trong người, nghe nói canh sen giải nhiệt rất tốt.

Ta hầm cho ngươi một bát nhé?." Bạch Truy Thiên lo lắng nói, sen nhỏ bị bắt cóc trở về liền bệnh rồi.

Chỉ là ngay lúc dứt hết câu không hiểu sao người trong lòng cứng đơ cơ thế, không nói gì đẩy hắn ra bước xuống đất.

Nét mặt nhìn hắn dị dị, giữ khoảng cách năm bước chân với hắn.

Bạch Truy Thiên khó hiểu, không biết sen nhỏ làm sao, đứng dậy muốn bắt người vào ngực mình nữa lại bị y tránh né nhìn mình bằng ánh mắt kì lạ.
"Sao thế?." Bạch Truy Thiên bỏ cuộc đứng cách y năm bước chân hỏi
"Ngươi muốn hầm cái gì lúc nãy cơ?." Tố Liên nhìn hắn, ánh mắt lên án.
"Hầm sen." Khoan, chờ đã.

Hắn chợt nhớ ra nhóc con nhà mình cũng là sen.
Bạch Truy Thiên: Không, tin ta đi.

Ta không muốn hầm ngươi đâu.

Tố Liên cảm thấy hơi sợ, nguyên doanh trại này chỉ có một hoa sen fuy nhất là y.

Hắn không phải hôm nào nóng quá liền đem y đi hầm canh muốn chứ?!

Có nên chạy trốn không nhỉ?
"Sen nhỏ, không hầm ngươi đâu.

Là sen khác!." Bạch Truy Thiên cười cười nhìn y, ánh mắt nói rõ tin ta đi, hãy tin ta.
"Cũng là sen." Tố Liên nhớ lần đó hình như tên này còn ăn không ít sen trong đầm của y?! Hại xung quanh y không có sen nào.

Có khi nào nếu y không biết phát sáng thì cũng bị ăn giống các sen khác rồi không? Tố Liên tùng mình nghĩ.
"Nhưng không phải ngươi, mà ta nói này sen nhỏ.

Không phải sen cũng rất ngon sao?." Bạch Truy Thiên đỡ trán không biết giải thích làm sao với y, sen nhỏ vừa là thực vật cũng là đồ ăn đó.

Hắn chỉ lỡ lời thôi, tuyệt đối không muốn hầm y đâu.
Tố Liên trừng mắt nhìn, không nói hai lời liền chạy khỏi lều trốn khỏi hung thủ diệt sen này.
Bạch Truy Thiên chậc chậc đuổi theo phía sau, thật sự muốn ăn luôn cái hoa sen biết chạy lung tung này.
Vẫn là bị bắt về, dưới uy hiếp của Bạch Truy Thiên Tố Liên đành ngồi vào bàn chờ đồ ăn, chính xác là chờ canh hầm.
Mặt y nhắn nhó, thật sự phải ăn thịt đồng loại à? Nghe sao sao ấy.
"Sen nhỏ, ngươi đặc biệt hơn chúng.

Đừng suy nghĩ nhiều." Bạch Truy Thiên ngồi một bên xoa đầu y giải thích.

Y là sen tinh, bọn chúng là sen bình thường.

Vốn chỉ cũng là thức ăn sao lại không thể ăn?
Tố Liên biết chứ, chỉ là…sen ăn sen?
"Sen ở đâu đấy?." Không phải lén sau lưng y nuôi sen nào khác chứ?
"Cách đây không xa lắm trong hồ có vài cái, còn có củ sen.

Đứng lúc, đem về hầm canh cho ngươi ăn." Bạch Truy Thiên chống cằm nhìn y nói.
"Bụng còn nóng không?." Bàn tay to lớn của Bạch Truy Thiên xoa xoa bụng nhỏ của Tố Liên hỏi.
"Không nóng nữa." Tố Liên lắc đâu, bây giờ trở về như thường rồi.


Không cảm thấy gì nữa, mà tại sao lại nóng nhỉ? Có lẽ là nóng trong người thật.

Hai người tiếp đến cùng ngồi chờ canh sen được hầm đến.
Mà cùng lúc đó bên doanh trại Bắc Cương, đám người Tiểu Đô phải bù đầu giải quyết vấn đề kho lương bị đốt sạch.

Những nơi khác cháy rụi còn có thể cứu vãn, nhưng kho lương cháy rụi rồi lấy gì để ăn?
Liêm Sinh ngồi uống rượu trên ghế, nghe đám thần tử nhà mình tìm cách giải quyết.

Hắn cũng không vội chiến tranh thêm vài lần với Tấn Triều, cho người đi dễ dàng như vậy tất nhiên hắn ta đã có suy tính cho lâu dài.

Hiện tại, hắn ta cảm thấy rất hứng thú với người tên Tố Liên.

Có vẻ trên người người này đang có một bí mật nào đấy, hắn cần biết.
Hơn nữa, máu của y còn ở chỗ hắn ta.
Rất nhanh canh sen hầm thơm ngát được mang lên đặt xuống trước mặt Tố Liên.Y chần chờ một lúc, cuối cùng vẫn là dùng muỗng múc lên.

Hương sen thơm ngào ngạt lan vào mũi kích thích sự thèm ăn, Tố Liên uống xuống một muỗng canh vào bụng, sau đấy hai mắt lập tức phát sáng.

Thế mà ngon như vậy?
Bạch Truy Thiên bên cạnh nhìn y ăn đến hai mắt sáng lên mà vui vẻ trong dạ.

Đúng đấy, rất ngon.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận