Sau Khi Tốt Nghiệp Tôi Làm Long Vương


Vào ngày mà đền Phục Ba Quân tế thủy, ở Ô Thành xảy ra động đất, đền Kháng Dương Long Vương cháy.
Dù biết đã biết là do hài cốt của Ngao cá quấy phá, nhưng dù sao Lương sư công đã thờ cúng Kháng Dương Long Vương hơn mười năm, khó tránh khỏi việc suy nghi nhiều, buồn bã nói: “Tại sao hôm nay hài cốt lại rơi xuống đây?”
“Chắc là trùng hợp thôi.

Tiết Thẩm bấm tay niệm chú, chỉ tay minh qua đống xương kia mà phẩy qua một cái,: “Sức mạnh của Long Vương trên bộ hài cốt này đã sớm biến mất, giống như Thần Mộc Long Chu và hạn hán ở Ô Thành, nhưng mà vừa vặn hôm nay trời mưa to nên mới làm cho mấy con thú rớt xuống dưới.”
Lương sư công sửng sốt, rất nhanh đã hiểu ra.Tất cả những dấu hiệu trước đây đều cho thấy Kháng Dương Long Vương hình như đã nhiều năm không quan tâm đến vùng nước rộng lớn của Ô Thành.
Ngu Kiệt Xu bị nhốt không ai cứu nhiều năm, thần lực trên thuyền rồng Thần Mộc biến mất, hạn hán ở Ô Thành, vùng đất sông Đại Hoang và Ngọc Sắt hỗn loạn, tàn hồn còn sót lại thế gian…
Đủ các loại sự kiện đều là hậu quả của Kháng Dương Phủ khi không làm việc.
Chuyện hài cốt Ngao cá rơi xuống cùng với chuỗi sự việc này chỉ là vừa vặn xảy ra vào ngày hôm nay thôi.
Nói cách khác, không phải vì Ô Thành thờ phụng Phục Ba Quân làm cho hài cốt rớt xuống, mà ngược lại, bộ hài cốt này rơi xuống là nguyên nhân làm Ô Thành một lần nữa lựa chọn thờ phụng vị Long Vương mới này.
“Đây là ranh giới của sông Kháng Dương, chúng tôi thành tâm thờ phụng Long Vương nhiều năm nay.

Làm sao Long Vương lại có thể phớt lờ chúng tôi như thế?” Lương sư công đau lòng nói.
Ông suy nghĩ mãi, cuối cùng hạ quyết tâm: “Không được, tôi phải đến sông Kháng Dương, đến miếu tổ Long Vương để bái tế cầu hỏi.”
Ngu Xuân Thiên không hiểu nhiều lắm, thậm chí hai ngày trước, cô chỉ coi những việc này là một chuyến du lịch.

Dự án tuyên truyền đang tiến hành nhưng không ngờ hai ngày qua lại liên tiếp xảy ra nhiều chuyện như vậy, đúng là có chỗ liên quan đến quan hệ của hai giới thiên nhân.
Lúc này nhìn thấy Lương sư công nóng nảy sốt ruột như vậy, cô tạm thời không biết nên nói gì.
Nói một cách tương đối, cô quan tâm đến các vấn đề trước mắt nhiều hơn.
Ngu Xuân Thiên nhìn chiếc di cốt Ngao cá Giản Lan Tư cầm trên tay, hỏi: “Vậy đồ vật này giờ phải xử lý thế nào?”
Nếu lời Tiết thẩm nói là sự thật thì đó chính là di cốt Long vương Kháng Dương trấn trụ, đem nó đặt trên mái của chính điện.
Bây giờ thần lực của Long Vương đã biến mất, bản thân bọn họ chắc chắn không thể trấn trụ được xương cốt này.
Nhưng xương cốt này quá tà môn tàn nhẫn, tuy có thể nuốt được lửa nhưng tùy tiện động một chút thì núi đồi liền rung chuyển, nói chung rất phiền toái.
“Cái này để tôi làm cho.” Cá mè tinh vẫy vẫy đuôi cá trên không trung, rất có kinh nghiệm nói: “Theo trên phim nói thì lúc này chúng ta nên nộp lên quốc gia.”
Tiết Thẩm một đấm lên đầu của nó: “Ngươi lại lén xem TV?”
Cá mè “Oa” một tiếng, rất vô tội: “Ở quán cà phê ven hồ không phải có mấy người xem phim truyền hình đó à, em chỉ là rảnh rỗi, ừm rảnh rỗi… Em xin báo cáo, con cá chép kia ngày nào cũng nhìn trộm hết!”
Ngu Xuân Thiên đổ mồ hôi, chợt nghĩ ra điều gì đó, nhìn về phía Tiết Thẩm nói: “Chờ một chút, chuyên gia Tiết, nếu xương này ban đầu được đặt trên đền Long Vương Kháng Dương, vậy có thể nó cũng được đặt miếu Phục Ba Quân đúng không?”
Nghe vậy Lương sư công cũng tỉnh ngộ, gật đầu lia lịa: “Đúng, đúng, đúng, Phục Ba Long Quân có thể sử dụng Thần mộc Long Chu vượt qua U Minh Hà, vì Ô Thành giáng xuống cơn mưa to, có thể thấy được long uy hiển hách, nói vậy thì cũng có thế trấn áp được di cốt của Ngao cá này.”
Nghĩ lại, nếu thần lực của Kháng Dương Long Vương đã biến mất, hiện giờ ô Thành lại thờ phụng Phục Ba Quân.

Nếu Phục Ba Long Quân ra mặt, một lần nữa đem di cốt này trấn trên mái đền mới, tiếp tục cưỡi sóng nuốt lửa, giữ cho đền thờ mới không bị xâm phạm, giữ nhà cửa cũng là một chuyện tốt.
“Đúng là có thể, nhưng không cần thiết.” Tiết Thẩm đáp: “Chỉ cần cái hài cốt này còn sót lại nó sẽ luôn là một rắc rối, nếu bí mật không giữ được chắc chắn sẽ sinh ra mấy mầm tai họa nữa.”
Chỉ cần tùy tiện di chuyển một cái xương mà liền gây ra động đất thì dù trong tay ai cũng khó có thể yên tâm.
Ngay cả trấn lại ở trên nóc nhà, một khi tin tức rò rỉ, rất khó để đảm bảo rằng sẽ không có ai được tự ý chuyển đi.
Thiên hạ có bao nhiêu tu sĩ, luôn có người có thể động tay động chân với hài cốt này.
Nếu để rơi vào tay những người có mục đích không tốt, hậu quả sẽ không chịu nổi.
Ngu Xuân Thiên nghĩ đến điều đó, cô không khỏi cau mày: “Vậy nên làm gì bây giờ? Hay là vẫn nên nộp nó cho nhà nước?”
“Đây là một cách.” Tiết Thẩm nặng nề nói: “Tuy nhiên, tôi có ý kiến hay hơn.


Ngu Xuân Thiên: “Cách gì?”
Tiết Thẩm: “Phá hủy nó.”
Ngu Xuân Thiên “Ồ” một tiếng: “Có thể làm được không?”
Không phải nói di cốt này nước không xâm, lửa thiêu không cháy, tinh quái còn không trấn áp được tu vi của nó.
Có lẽ lúc trước Long Vương Kháng Dương không thể tiêu diệt nó mới có thể đem nó trấn trên nóc nhà làm một con thú sống, vậy Tiết Thẩm có cách nào?
Tiết Thẩm liếc mắt nhìn Giản Lan Tư: “Có một thanh hung kiếm là được.”
Thực ra, trong hình tượng quái thú dân gian, con cá này thường có một thanh kiếm cắm trên lưng.
Truyền thuyết cho là vì bản thân vị long tử này không thích công việc canh gác mái nhà cho lắm nên thường xuyên bí mật bỏ trốn.
Do đó, một vị thần tiên nào đó đã cắm thanh kiếm vào lưng nó, cố định lại để nó tập trung làm việc.
Cũng có người nói rằng lúc Đông Tấn đạo sĩ phi thăng thành tiên, đem song kiếm của chính minh cắm trên nóc nhà để ngăn chặn con cá này rời đi.
Mặc dù đây chỉ là những truyền thuyết dân gian nhưng trong sách cổ rồng tộc quả thật có kiếm pháp có thể giết Ngao cá… Với tư cách là thế hệ long tộc vương mới, Tiết Thẩm cũng nắm giữ lượng kiến thức đủ nhiều.
Nghĩ đến đây, Tiết Thẩm không khỏi rơm rớm nước mắt: “Tôi biết nhiều như vậy, nhưng vẫn không thể viết luận văn tốt nghiệp… Làm người mệt mỏi quá, huhuhu.”
Giản Lan Tư giờ đã biết Tiết Thẩm nói “Làm người” là nghĩa gì, chính là “Làm người” theo nghĩa đen, liền dịu dàng xoa đầu cậu, an ủi: “Đừng lo lắng, có anh đây.”
Ý của anh là sẽ giúp Tiết Thẩm cùng nhau sửa luận văn, nhưng Tiết Thẩm rõ ràng là hiểu thành chuyện khác, gật đầu nói: “Đúng vậy, bài vở, bài tập, tình yêu, dù sao thì em cũng có thể có một cái.”
Giản Lan Tư: “……..”
Mạch não của bạn trai anh là như vậy đó.
Tiết Thẩm nghĩ rằng chuyến đi này tuy vất vả nhưng đã kiếm được một người bạn trai vừa ý, tâm trạng cũng khá lên, liền nói tiếp: “Đàn anh, xem ra phải mượn kiếm anh dùng một chút.”
Ngao cá là thượng cổ dị thú, có sức mạnh không thể coi thường, tuy chỉ còn lại bộ xương nhưng đây cũng là phần khó nhất, để tiêu diệt nó kiếm thuật thôi là chưa đủ, mà phải có một thanh hung kiếm.
Vừa hay Giản Lan Tư lại có.
Thấy Tiết Thẩm chắc chắn có thể phá hủy di cốt, Lương sư công và Ngu Xuân Thiên lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Từ đó, sự việc cuối cùng cũng đi tới hồi kết.
Trở lại khách sạn, Giản Lan Tư đem cây Tường Vi Thẩm Phán giao cho Tiết Thẩm.
Kiếm thuật giết Ngao cá có khó hay không, chủ yếu là cần phải có tu vi cao thâm.
Tiết Thẩm đã hoàn hồn điều này không thành vấn đề, cậu cầm lấy hoa kiếm trong tay, trong miệng niệm bí thuật, thấy hoa đằng trên chuôi Thánh Kiếm phát ra ánh sáng trắng, cậu vung thanh trường kiếm về phía trước, chém lên di cốt Ngao cá ở phía trên.
“Cạch” một tiếng, Kim Khí va chạm với xương hóa thạch phát ra âm thanh chói tai, một sức mạnh không tên khiến cả phòng khách sạn cũng chấn động theo.
Cũng may, lần này Tiết Thẩm đã đặt kết giới từ trước nên chỉ rung động trong phòng, không ảnh hưởng đến toàn thành phố.
Nếu không, sợ mọi người sẽ bị khủng hoảng đến nỗi một đêm dọn hết siêu thị.
Đáng tiếc là sau cú chấn động, phần xương vẫn còn nguyên vẹn, chỉ xuất hiện một vết cắt nông tại vị trí bị chém.
Giản Lan Tư đưa tay lên khúc xương để thăm dò, cau mày nói: “Sức mạnh của Ngao cá vẫn còn đó.”
“Điều này thật vô lý, kiếm thuật của em không có vấn đề.” Vẻ mặt Tiết Thẩm nháy mắt suy sụp ngay lập tức, nội cuốn chi vương không thể nào chỉ sai chỗ được!’
Cậu tức giận nói với Giản Lan Tư: “Đàn anh, kiếm của anh không đủ hung tợn.”
Dừng một chút, lại tức giận mắng: “Leviathan là đồ vô dụng.”
Tường Vi Thẩm Phán nhuốm máu của Leviathan, mà Leviathan được xưng là ác long vực sâu phương Bắc mạnh nhất, kết quả cũng không chém đứt được xương cốt của Ngao cá.
Ác long này dường như chỉ là hư danh mà thôi.
“…”
Giản Lan Tư bật cười, nghiêm trang gật đầu phụ họa theo: “Tất cả là lỗi của Leviathan.”
Anh suy nghĩ một chút rồi cầm lấy thử Tường Vi Thẩm Phán từ tay Tiết Thẩm.

“Hay là để anh thử xem?”
Tiết Thẩm liếc anh một cái, cân nhắc gật đầu: “Cũng được.”
Dù sao cây Tường Vi Thẩm Phán là Thánh Kiếm của gia tộc Lan Tư, trên lý thuyết chỉ có người nhà Lan Tư mới có thể phát huy tác dụng lớn nhất.
Quả nhiên, Giản Lan Tư làm theo chiêu thức kiếm thuật do Tiết Thẩm dạy, tập trung ngưng thần kháp chú.

Không lâu sau, dây leo trên chuôi kiếm sáng lên, thân kiếm không ngừng run lên, thậm chí còn phát ra tiếng cạch cạch cạch cạch.

.
Tiết Thẩm đứng bên cạnh nhíu mày.
Sức mạnh này thực sự quá bá đạo, rõ ràng cây Tường Vi Thẩm Phán trong tay kỵ sĩ Lan Tư càng thêm hung tợn, va chạm mãnh liệt với sức mạnh của di cốt Ngao cá.
“Keng——” một tiếng kêu dài, thánh kiếm màu bạc chém xuống di cốt.
Xương cốt không biết đã tồn tại bao nhiêu năm kia liền vỡ ra, chia thanh hai đoạn, sức mạnh lưu lại bên trong tràn ra ngoài.
Sau đó, một chuyện kinh người đã xảy ra.
Chỉ thấy một tia sáng lạnh trên thân kiếm màu bạc, đúng là nó đã hấp thụ tất cả sức mạnh của di cốt Ngao cá.
Sức mạnh của thượng cổ dị thú va chạm vào thanh thánh kiếm cực kỳ hung tợn này đan vào nhau, cuối cùng hợp nhất lại giống như một vật hiến tế hài cốt.
Thân kiếm Tường Vi Thẩm Phán chấn động, sau đó từ từ yên tĩnh trở lại.
Giản Lan Tư cảm thấy tê rần, thiếu chút nữa không thể cầm được chuôi kiếm.

Anh chưa bao giờ gặp phải trường hợp như vậy kể từ tiếp nhận Tường Vi Thẩm Phán, tạm thời hoiw thất thần, thấp giọng nói: “Thật là một kiếm pháp lợi hại.”
Đây là điều hiển nhiên, kiếm pháp có thể chém giết thượng cổ dị thú đương nhiên sẽ không bình thường.
Nhưng Tiết Thẩm hơi nghi hoặc.
Thanh kiếm này trên tay Giản Lan Tư và trên tay cậu, sự khác biệt hình như không phải quá lớn chứ?!
Trước đây Tiết Thẩm có mượn Tường Vi Thẩm Phán vài lần nhưng đều đem làm dụng cụ bay đao thái mà sử dụng, chưa bao giờ dùng nó để chém giết cái gì đó lợi hại, cũng sẽ không cảm thấy sự khác biệt có gì quá lớn.
Nhưng vừa rồi rõ ràng cậu và Giản Lan Tư sử dụng kiếm pháp giống nhau mà hiệu quả lại như thế không phải quá tệ sao?
Tu vi của cậu cũng không dưới Giản Lan Tư, bình thường không có khả năng khác biệt lớn như thế.
Nếu là do thanh kiếm của gia tộc Lan Tư chỉ nghe theo lời Lan Tư, thì ngay từ đầu thanh kiếm này đã Tiết Thẩm không nên sử dụng.
Nếu Tiết Thẩm có thể sử dụng cây Tường Vi Thẩm Phán thì là do nó đã nhận định Tiết Thẩm.
Kiếm không giống với người, có sự phân biệt về người “có thể dùng được” và “không thể dùng được”, về phần có thể sử dụng đến trình độ nào còn phải coi chính tu vi của người sử dụng.
Nói cách khác bản thân thanh kiếm ấy, miễn là người dùng được công nhận thì thanh kiếm sẽ không hạn chế người sử dụng nó.
Vậy, tại sao tu vi của Tiết Thẩm không thua kém Giản Lan Tư mà sử dụng kiếm pháp lại đem lại hiệu quả kém anh nhiều vậy?
Tiết Thẩm nhíu mày, đột nhiên duỗi tay ra, bắt lấy chuôi kiếm trên tay Giản Lan Tư.
Giản Lan Tư khó khăn lắm mới hồi phục lại tinh thần mà tay đã bị Tiết Thẩm nắm lại, ngực anh không khỏi nhảy lên, nghiêng đầu nhìn Tiết Thẩm.
Hai người đang ở rất gần, chóp mũi gần như chạm vào nhau, hơi thở trong trẻo của Tiết Thẩm quanh quẩn nơi chóp mũi.
Yết hầu Giản Lan Tư cuộn lên: “Tiểu Thẩm….”
“Đàn anh” Tiết Thẩm cau mũi, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Em nghi ngờ là kiếm của anh ghét anh.”
Giản Lan Tư: “…….”
Kiếm của anh có ghét anh hay không thì không biết, nhưng mà hiện tại anh hận kiếm của mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui