Việc này không nên chậm trễ, Tiết Thẩm và Giản Lan Tư quyết định ngay lập tức chạy tới Tiểu Lan Vĩ.
Nhưng trước khi xuất phát, họ phải bố trí một nơi an toàn cho Trâu Duy Duy.
Kết hợp với tin tức bên phía Tất An, không khó để đoán ra.
Nếu ông chủ khách sạn không bị bắt, dựa theo hướng phát triển thông thường, Trâu Duy Duy rất có thể sẽ bị “Long Vương chín đầu” bắt đi.
Hơn nữa, từ từ sẽ bị biến thành dạng người không ra người, rắn không ra rắn.
Bây giờ mặc dù Trâu Duy Duy may mắn chưa bị bắt đi, nhưng trên người đã mọc ra vảy rắn.
Nếu không nhanh chóng giải trừ cấm chế, chờ vảy mọc lan khắp người, tứ chi hoá thành móng vuốt.
Vậy thì cuộc sống bình thường không chỉ bị ảnh hưởng đơn giản như vậy nữa.
May mắn thì bị bắn thuốc gây mê, đen đủi hơn thì trực tiếp bị đưa đi giải phẫu.
Nhưng Tiết Thẩm và Giản Lan tư cũng không rõ tiến trình phát triển của vảy này như nào.
Ngộ nhỡ cô ấy bị biến thành rắn trước khi bọn cậu tìm được con hắc xà kia và bị bạn học không rõ chân tướng nhìn thấy thì cũng rất nguy hiểm.
Tiết Thẩm cân nhắc một chút, cuối cùng quyết định đưa Trâu Duy Duy về ký túc xá của mình.
Đám Trình Hàm, bọn họ đã quá quen với việc Tiết Thẩm mang yêu quái về kí túc xá rồi.
Nhưng đây vẫn là lần đầu tiên thấy cậu đưa một người khác ngoại trừ Giản Lan Tư về kí túc xá, mà lại còn là bạn nữ cùng lớp, nên nhất thời vô cùng ngạc nhiên, nhiệt tình chào hỏi.
“Duy Duy sao lại đến đây thế?”
“ Hi.”
“Trời ạ, tôi còn tưởng trước lúc tốt nghiệp sẽ không có vị khách bình thường nào đến ký túc xá của chúng ta chứ? Cảm động quá đi!”
Tiết Thẩm không kịp giải thích với bọn họ, chỉ nói ngắn gọn: “Tôi và Giản Lan Tư phải ra ngoài một chuyến.
Trước khi bọn tôi quay về, Duy Duy tạm thời sẽ ở trong ký túc xá của chúng ta, các cậu giúp đỡ chăm sóc cô ấy một chút, đừng để cho người khác phát hiện ra.”
Trình Hàm nghe vậy cảm thấy rất khó hiểu: “Để Trâu Duy Duy ở đây thì cũng được, nhưng tại sao lại không để cho người khác thấy? Như vậy chúng ta có vẻ không được trong sáng lắm!”
Lại Hiển Thanh có chút ngại ngùng: “Ai da, ký túc xá chúng ta bình thường cũng hay có yêu quái ra vào, hiếm lắm mới có một bạn nữ xinh đẹp tới, cảm giác có chút không quen ha.”
Thằng Tư đồng cảm sâu sắc: “Đúng là không quen thật.”
Tiết Thẩm liếc bọn họ một cái, rồi nhẹ nhàng nói: “Đừng lo lắng, rất nhanh thôi các cậu sẽ tìm lại được cảm giác quen thuộc thôi.”
Mấy người Trình Hàm: ?
Bọn họ còn đang ngơ ngác thì đã thấy Trâu Duy Duy rất nhanh nhẹn đã kéo cổ áo của mình xuống, để lộ ra vảy rắn trên cổ.
Cô vung bàn tay phải đã biến thành móng vuốt ra trước mắt họ, vẻ mặt khóc không ra nước mắt: “Tôi bị trúng yêu thuật rồi.
Nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, tôi có thể sẽ biến thành hình dạng yêu quái như này.”
Trình Hàm, Lại Hiển Thanh, thằng Tư: “…”
Sau nửa phút kéo dài trong im lặng, ba người đồng thời thở dài.
Trình Hàm vỗ đùi: “Tôi biết ngay mà.”
Lại Hiển Thanh vẻ mặt bình thản: “Cái này hợp lý.”
Thằng Tư thậm chí còn thở phào nhẹ nhõm: “Nói từ đầu có phải trong lòng tôi nhẹ nhõm hơn nhiều rồi không.
Tôi còn tưởng rằng cậu muốn cùng bạn nữ ở chung.
Nếu là yêu quái thì không vấn đề gì.”
Trâu Duy Duy còn đang lo lắng sẽ dọa sợ bọn họ: “…?”
Từ từ, tam quan của mấy người ở ký túc xá nam này có vẻ không đúng lắm?
Mấy người Trình Hàm thậm chí còn vô cùng thành thục mà vây quanh Trâu Duy Duy quan sát vảy trên cổ cô.
Trình Hàm: “Thứ này là gì? Cảm giác hơi cưng cứng.”
Lại Hiển Thanh: “Không tồi nha.
Nhưng tôi cảm thấy nó cũng không doạ người được bằng bồ thằng Tư đâu.”
Trình Hàm: “Đúng vậy, vẫn là bồ thằng Tư tốt hơn.”
Trâu Duy Duy không khỏi tò mò: “Bồ thằng Tư là ai?”
Thằng Tư hung hăng cho mỗi người một cái kẹp cổ: “Câm mồm!”
Sau khi cãi nhau ầm ĩ, thái độ không để trong lòng này của bọn họ ngược lại làm cho Trâu Duy Duy cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Ít nhất cô có thể nhìn ra, chuyện này đối với những người ở trong ký túc xá này không tính là gì… Cảm giác Tiết Thẩm đã có thể giải quyết xong xuôi mọi chuyện trong một giây.
Đương nhiên, cô vẫn rất muốn hỏi một câu, trong mấy tháng qua mấy người trong ký túc xá này rốt cuộc đã trải qua những chuyện gì, sao mà thế giới quan của những chàng trai tốt bụng lại vặn vẹo như vậy?
Rất nhanh cô đã được biết đáp án.
Sau khi xác định bạn cùng phòng sẽ quan tâm tới cô, Tiết Thẩm liền búng tay một cái: “Pokemon, tập hợp.”
Giọng nói vừa vang lên, trong không gian đã truyền đến tiếng “Rầm” “Rầm” vang dội.
Vài tàn ảnh từ trong ban công bay vào, lơ lửng trên không trung, đồng thanh hô: “Có mặt!”
Trâu Duy Duy phải nhìn kỹ mới phát hiện thì ra là một con trai, một con cá chép và một con cá mè hoa.
Trên đuôi con cá mè hoa này còn có một sợi rong biển buộc với cái lỗ nhỏ trên đỉnh đầu, trông chẳng khác gì một con cá voi.
Con cá giống cá voi kia cũng biết nói, nhưng nó nói tiếng Anh: “I am here!”
Trâu Duy Duy: “…”
Cảm ơn.
Cô đã hiểu rồi.
Tiết Thẩm lại liếc đám bạn cùng phòng một cái: “Mấy cậu kiềm chế chút đi.
Đừng để cho Duy Duy bị lộ, tôi và Lan Tư đi nhanh về nhanh.”
“Biết rồi.” Trình Hàm thuần thục hỏi: “Có cần gọi xe giúp cho không?”
“Không cần, xe chạy quá chậm.” Tiết Thẩm liếc mắt nhìn Giản Lan Tư một cái: “Đàn anh, chúng ta đi thôi.”
Giản Lan Tư ăn ý gật đầu, đem cây Tường Vi Thẩm Phán trên lưng gỡ xuống, cùng Tiết Thẩm bước tới ban công.
Đám người Trình Hàm ngay lập tức bị sốc.
Mặt Trình Hàm hoảng hốt: “Anh hai à, đừng nói anh muốn nhảy từ trên này xuống dưới nhá?”
Lại Hiển Thanh: “Không được đâu, để cho người khác nhìn thấy thì không tốt…”
Hắn nói còn chưa dứt lời, kiếm trong tay Giản Lan Tư đã bay lên.
Tiết Thẩm và Giản Lan Tư, từng người nhảy lên thân kiếm.
Trường kiếm bay vút lên cao, thẳng lên bầu trời, trong nháy mắt đã ẩn trong tầng mây, không thấy bóng dáng đâu nữa.
Mấy người bạn học còn đang ở trên ban công: “…”
Trình Hàm chấn động: “Vu Hồ ~ cất cánh ~”
Lại Hiển Thanh thổn thức: “Chúng ta xem ra vẫn chưa biết hết về ba mình.”
Thằng Tư lo lắng: “Gòy xong, trung tâm thành phố cấm bay, liệu anh Thẩm có bị bắt không nhỉ?”
Trâu Duy Duy cảm khái: “… Chuyện các cậu lo lắng cũng thật đặc biệt.”
Tốc độ ngự kiếm bay trên không nhanh hơn nhiều so với đi xe.
Không lâu sau, Tiết Thẩm và Giản Lan Tư đã bay qua nửa thành phố, tiến vào địa phận Tiểu Lan Vĩ.
Từ trên cao nhìn xuống, xuyên qua các tầng mây, có thể thấy được vùng ngoại thành với những cánh rừng bạt ngàn và cánh đồng hoa màu bát ngát.
Con sông Thoái Bích vắt ngang trông chẳng khác gì một chiếc đai ngọc.
Những ngôi nhà mái bằng nằm chen chúc khắp nơi, trên đường quốc lộ từng chiếc xe lớn nhỏ chạy qua.
Các thôn dân tụ thành tốp năm tốp ba, vừa canh tác vừa nói chuyện với nhau.
Khách sạn suối nước nóng Lan Bích nguy nga lộng lẫy nằm dưới chân núi, hiện tại đang tạm thời phong toả, không một bóng người.
Nơi đi qua rất tĩnh mịch và yên bình, không hề có dấu vết của những con yêu ma quỷ quái đã từng quấy phá ở đây.
Thậm chí cũng không có dấu hiệu của việc phong đế lập quốc nào.
“Có chút kỳ quái.” Ánh mắt Tiết Thẩm thâm sâu: “Em không nhìn thấy yêu khí ở trong này.”
Theo lẽ thường, con hắc xà kia dù có hoá rồng thì cũng không phải chính thức phi thăng, nên từ đầu đến cuối nó vẫn là yêu.
Khách sạn này từng bị nó chiếm giữ, thôn dân cũng từng bị nó mê hoặc, trong tình huống bình thường ít nhiều vẫn sẽ lưu lại một ít yêu khí.
Nhưng những gì Tiết Thẩm nhìn thấy lúc này lại là một vùng đất trống không.
Không những không có một chút yêu khí nào, mà thậm chí còn có cảm giác yên bình mà khí tức vẫn tốt lành.
Điều này hiển nhiên không bình thường.
Nhưng hiện tại cũng không có thời gian để nghiên cứu kỹ tình trạng của nơi này.
Thanh trường kiếm tự bay, lướt qua thôn làng và sông, tiến vào trong núi, tầm mắt dần trở nên mơ hồ.
Sương mù trắng xoá, dày đặc bao phủ khắp ngọn núi, phóng tầm mắt nhìn ra không khác gì một biển mây mênh mông bát ngát.
Mà cảnh tượng trong núi bị sương mù dày đặc bao phủ, làm cho người ngoài không thể nhìn vào được.
Giản Lan Tư vừa điều khiển cây Tường Vi Thẩm Phán di chuyển xuống dưới, vừa hỏi: “Tiểu Thẩm, em có nhìn thấy đường không? Chúng ta nên đi đâu?”
Mắt thường của người phàm không thể nhìn thấu được các pháp thuật mê hoặc, nhưng với mắt rồng thì có thể nhìn thấu được sự hỗn loạn.
Cho dù kết giới ở đâu, với đôi mắt của Tiết Thẩm cũng có thể nhìn xuyên thấu được qua sương mù.
Nhưng lần này Tiết Thẩm lại lắc đầu, giọng nói có chút nghiêm túc: “Em không nhìn thấy gì.”
Rõ ràng lớp sương mù này chỉ là ảo ảnh do pháp thuật tạo ra nhưng không biết tại sao, lúc này cậu lại không có cách nào nhìn thấu.
Điều này chứng tỏ hoặc là kẻ bày ra kết giới này phải có tu vi cao siêu hơn cả Tiết Thẩm, hoặc có những dị thường trong kết giới này mà Tiết Thẩm không thể khám phá được.
Bất luận là tại sao, đối với bọn họ đều không phải là chuyện tốt.
“Tại sao lại có thể như vậy?” Giản Lan Tư trong lòng trùng xuống, sắc mặt lạnh lùng: “Đúng là nó rồi, nhưng nó không thể nào có được tu vi như thế này…”
Quái vật hắc xà khổng lồ cũng không tính là con gì thần bí ở vùng biển phương Bắc nên có rất nhiều ghi chép về nó trong các gia tộc kỵ sĩ.
Với sự hiểu biết của Giản Lan Tư về nó thì nó tuyệt đối không có khả năng thiết lập được một kết giới ở cấp bậc này.
Nói đúng hơn, nó không thể nào mọc ra bốn chân được.
Tiết Thẩm nhìn xuống màn sương mù: “Có lẽ, nó và Gerrard, Pristes giống nhau, đều được một kẻ thần bí truyền thụ pháp thuật cho…”
“Có khả năng này.” Giản Lan Tư nói: “Nhưng anh vẫn cảm thấy có điều không đúng…”
Theo những gì anh quan sát được mấy ngày nay, dù là Gerrard hay quái vật dòng xoáy tu vi đều có tiến triển vượt bậc nhưng vẫn duy trì trong một phạm vi hợp lý.
Nếu kết giới này thật sự là do con quái vật kia thiết lập thì tu vi của hắn cũng quá cao siêu rồi, vượt xa phạm trù “hợp lý” rồi.
Tiết Thẩm nghe anh nói như vậy cũng rơi vào trầm tư.
Sau một lát, dường như cậu đột nhiên nghĩ ra điều gì: “A” lên một tiếng, rồi hỏi: “Nó không phải có chín đầu à? Anh nói xem liệu có khả năng vào thời điểm nó đang tu luyện, chín đầu của nó bị cuốn vào nhau, một cái đầu 996*, một cái khác là 007, cho nên tu luyện mới được nhanh như vậy?”
*996: làm việc từ 9h sáng đến 9h tối trong suốt 6 ngày.
*007: làm việc từ 0h đêm nay sang 0h đêm mai suốt 7 ngày liên tục.
“…”
Trên trán Giản Lan Tư hiện ra hai vạch đen: “Tuy rằng nó có chín đầu, nhưng chín đầu đều là của chính nó…”
Tiết Thẩm buông tay: “Cũng chỉ là một suy đoán thôi.”
Trong lúc nói chuyện cây Tường Vi Thẩm Phán đã hạ xuống ngọn núi rồi, hai người nhất thời đều rơi vào trầm mặc.
Con quái vật kia rốt cuộc đã làm ra chuyện gì, hiện tại hai người vẫn chưa đoán được.
Tiểu Lan Vĩ vốn là nơi núi non trùng điệp, bây giờ lại bị bao phủ bởi sương mù dày đặc, nếu không thể phá giải tấm lá chắn này, bọn cậu sợ ngay cả đi tiếp cũng rất khó khăn.
“Để anh thử xem.” Giản Lan Tư lấy ra một lá bùa màu vàng.
“Khoan đã.” Tiết Thẩm ngăn anh lại, không chừng sắp tới bọn họ phải đối mặt với một trận ác chiến, vẫn nên tiết kiệm chút sức lực.
“Trước tiên để cho nó thử đã.” Tiết Thẩm từ trong túi lấy ra một con yêu quái dòng xoáy lớn bằng bàn tay.
Cậu dùng sức nhéo vào đuôi nó một cái, nói tiếng Anh: “Prister, hút sương mù được không?”
“Yes! Yes!” Yêu quái dòng xoáy bị nhéo một cái, lỗ khí trên đỉnh đầu rất nhanh đã phun ra một hơi, hút hết toàn bộ sương mù dày đặc xung quanh, tạo thành một hình lốc xoáy.
Sau khoảng thời gian tu dưỡng, nội thương của nó đã bình phục được bảy bảy tám tám phần nhưng nỗi khiếp sợ Tiết Thẩm đã ăn sâu trong lòng nó rồi.
Dưới sự uy hiếp của Tiết Thẩm, nó hít một hơi thật mạnh, trong tích tắc lớp sương mù dày đặc trong bán kính một km trở lại đều tụ lại, bị một hơi này hút về phía đỉnh đầu của nó, tạo thành một cơn lốc xoáy khổng lồ.
Cơn lốc xoáy cao tới nửa quả đồi và rộng hơn chục mét.
Cơn lốc xoáy tạo thành từ sương mù dày đặc xoay tròn cực nhanh, càng tụ lại càng dày, cuối cùng ngưng lại thành một thực thể.
Rốt cục, mặt của yêu quái dòng xoáy cũng phồng lên, nó dùng sức hút một ngụm khí thật lớn.
Cơn lốc xoáy bị hút vào lỗ khí trên đỉnh đầu trông chẳng khác nào đang xảy ra một trận vỡ đê, nước chảy cuồn cuộn vào phễu.
Sau khi cơn lốc xoáy bị hút đi, lớp sương mù dày đặc xung quanh cũng tan biến, tầm nhìn trong bán kính một km đã khôi phục lại rõ ràng, lộ ra dáng vẻ ban đầu.
“Không tồi.
Không uổng công lúc trước ta tha cho ngươi một mạng.” Tiết Thẩm hài lòng gật đầu, vỗ vỗ lên trán yêu quái dòng xoáy: “Sau này, ngươi có thể trở thành cá chuyên đảm nhiệm việc thanh lọc không khí cho ta.”
“My pleasure!” Yêu quái dòng xoáy từ trên đỉnh đầu phun ra một bóng khí nhỏ, kiêu ngạo ưỡn bụng lên.
Ngọn núi lại trở về vẻ tĩnh lặng.
Giản Lan Tư cũng trầm mặc: “…”
Đây cũng không phải lần đầu tiên anh nhìn thấy Tiết Thẩm và yêu quái dòng xoáy làm việc, nhưng mọi thao tác đều mang đến cho anh cảm giác hoàn toàn mới mẻ.
Nếu các kỵ sĩ ở vùng biển phương Bắc mà nhìn thấy cảnh này chắc chắn họ cũng sẽ rơi nước mắt vì xúc động.
Nhìn xem, con quái vật dòng xoáy tà ác Prister chỉ cần được sử dụng đúng cách đúng chỗ là có thể trở thành một con cá mang lại nhiều công dụng hữu ích rồi.