Sau Khi Tốt Nghiệp Tôi Làm Long Vương


[ Long Vương tới rồi sao? Ra phun nước đi.

]
Muốn vào thành cổ Dương Nam cần đi qua con đường ven sông, cách không xa vị trí của cây hòe già.

Tấn Cửu Hằng quá chú tâm vào chuyện của mẹ nuôi nên để cho tài xế đi đường vòng mất một đoạn.

"Sắp tới rồi, cậu chậm lại chút." Tấn Cửu Hằng bảo tài xế, sau đó quay đầu giới thiệu với Tiết Trầm và Giản Lan Tư, "Nếu tôi nhớ không lầm thì mẹ nuôi tôi ở ngay phía trước, chỉ cần đi thêm một đoạn là có thể thấy được."
Trước đây không biết gì, hiện tại nhận ra bà lão hòe đã phù hộ cho mình rất nhiều năm, giọng điệu của ông ta lại càng thêm hiếu thuận, "Cây cổ thụ ấy vĩ đại biết bao nhiêu!"
Tài xế không biết nội tình: "..."
Lúc này hoàng hôn đã khuất hẳn, màn đêm buông xuống khiến sông Dương Nam trở nên tối đen, may mà trên đường đi có đèn, dựa vào ánh sáng nhàn nhạt có thể nhìn thấy một cây đại thụ sừng sững bên bờ sông.

Thân cây ước chừng hai người ôm mới đủ, cành lá xum xuê, tán cây vươn dài rủ bóng xuống mặt sông rộng lớn.

Tiết Trầm chỉ nhìn lướt qua, thuận miệng nhắc nhở: "Mẹ nuôi ông hình như sắp không còn."
Tấn Cửu Hằng:??
Ông ta vội vàng quan sát kĩ, vừa nhìn đã giật thót người, mẹ nuôi bị người ta dùng cọc tiêu hình ốc quế cùng hàng rào bảo vệ đơn sơ vây quanh.

Bên cạnh là hai chiếc máy cưa điện dùng để khai thác gỗ và một chiếc xe cần cẩu.

Mấy công nhân đội mũ bảo hiểm ngồi trên ghế hút thuốc, bộ dạng sẵn sàng bắt đầu công việc bất cứ lúc nào.

"Bọn họ không định đốn ngã mẹ nuôi tôi ngay trong đêm nay chứ! Sao có thể làm thế được!" Vẻ mặt của Tấn Cửu Hằng dần biến đổi, vội vàng gọi điện thoại cho người phụ trách thị trấn.

Hỏi ra mới biết, sáng nay người coi miếu Long Vương là ông từ Quảng đã nhận được ý chỉ của Long Vương truyền tới, nói bọn họ chuẩn bị tam sinh lục súc và một ít đồ cúng tế, đêm nay Long Vương sẽ tới và mang một trận mưa lớn cho Dương Nam.

Đồng thời, Long Vương cũng yêu cầu việc xây dựng này phải được tiến hành càng nhanh càng tối, buổi tối nhân tiện ghé thăm đồng thời giám sát kiểm tra.

Vì vậy, thị trấn vội vàng tìm đội thi công đợi sẵn bên cạnh cây hòe già, còn ông từ Quảng chịu trách nhiệm chuẩn bị đồ cúng bái.

Hiện giờ mấy người liên quan đang tụ tập ở miếu Long Vương, chỉ chờ ngài hiển linh là bắt đầu chặt cây.

Tiết Trầm nghe xong "chậc" một cái: "Tên lừa đảo này thật sự rất nhàn rỗi...!Long Vương sông Kháng Dương là nạn nhân của tin đồn thất thiệt."
Tấn Cửu Hằng vừa rồi vẫn còn tâm trạng nói đùa, lúc này lập tức yêu cầu tài xế quay đầu đi thẳng tới miếu Long Vương.

Miếu Long Vương ở ven trấn cổ Dương Nam, cách bờ sông không xa lắm, bọn họ rất nhanh chóng đã tới nơi.

Vừa xuống xe lập tức nhìn thấy rất nhiều đèn điện được giăng lên trong và ngoài ngôi miếu, dù cho trời tối mù mịt nhưng nơi này vẫn sáng trưng.

Diện tích ngôi miếu tính cả một khoảng sân vẫn không lớn lắm, có thể thấy đã được xây dựng từ nhiều năm trước rồi, mảnh ngói ngả màu, còn xuất hiện dấu vết tơ nhện cùng rêu phong, các bức tường bên ngoài lại mới được sơn màu trắng.

Đoán chừng gần đây hương hỏa một lần nữa hưng thịnh, lại không có thời gian sửa sang tu bổ nên vội vàng sơn tường trước, dù sao trông cũng không quá đổ nát.

Tuy vậy Tiết Trầm chỉ nhìn một chút đã lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, cười nhạo một tiếng: "Mùi thật nặng."
Tấn Cửu Hằng khó hiểu hỏi: "Mùi gì cơ?"
Ánh mắt Tiết Trầm đảo qua bức tường, nói: "Sơn kém chất lượng."
Tấn Cửu Hẳng: "..."
Giản Lan Tư: "Ừ" một tiếng, nói: "Sơn kém chất lượng cũng không giấu bớt được."
...!Nơi này có hơi thở yêu ma quỷ quái dày đặc.

Cửa lớn mở nhưng bảo vệ canh chừng ở đó, bọn họ không cho người lạ mặt tùy ý ra vào, Tấn Cửu Hằng phải gọi thêm một cuộc điện thoại nữa, lúc sau, người đàn ông trung niên từ trong miếu bước ra.

Người này là bạn cũ của Tấn Cửu Hằng, tên là Dịch Nhiếp, rất có tiếng tăm ở trấn Dương Nam, trong trấn có chuyện lớn chuyện nhỏ gì đều đến tìm ông ta bàn bạc.

Lần xây cầu này, ông ta cũng là một trong những người phụ trách chính.

Sáng nay Tấn Cửu Hằng đã gọi điện thoại nói chuyện với ông ta.

"Lão Tấn, sao ông lại tới đây? Không phải vì việc cây cối chứ?" Dịch Nhiếp có chút kinh ngạc, bởi vì Tấn Cửu Hằng đã rất nhiều năm không quay về thị trấn.

Nói chuyện trực tiếp, giọng điệu Dịch Nhiếp hòa hoãn đi rất nhiều, nhỏ nhẹ khuyên nhủ, "Lần này không phải là tôi không muốn giúp ông, cũng chẳng phải không nể mặt ông.

Thực sự là chúng tôi không làm chủ được, những gì nói với ông qua điện thoại đều là sự thật.

Đây là ý chỉ của Long Vương hiển linh...!Hay là ông quay về nghỉ ngơi trước đi, lát nữa ông từ Quảng còn tiếp đón Long Vương, tôi sẽ kể chi tiết cho ông sau."
"Chuyện này..." Tấn Cửu Hằng thấy ông ta bày ra bộ dạng không muốn thương lượng, gấp gáp đến độ sắc mặt tái mét, nhất thời chẳng biết phải mở miệng làm sao.

Tiết Trầm đột nhiên tiến lên một bước, mỉm cười với Dịch Nhiếp: "Ông hiểu lầm rồi, ông chủ Tấn không tới đây vì chuyện cây cối."
Lúc này Dịch Nhiếp mới chú ý tới hai người trẻ tuổi bên cạnh, nghe Tiết Trầm nói chuyện, nghi hoặc nhìn cậu một cái: "Vậy thì vì sao?"
Vẻ mặt Tiết Trầm nghiêm túc, giọng điệu chân thành: "Chẳng giấu gì ông, ông chủ Tấn nghe chuyện Long Vương sông Kháng Dương hiển linh lập tức chấn động, cảm thấy vô cùng tự hào khi là một người con của đất Dương Nam, hy vọng có thể đến gặp Long Vương chứng kiến thần uy một lần...!Vừa vặn biết tin đêm nay Long Vương xuất hiện, ông ta vội vàng quay về đây."
Tấn Cửu Hằng: "..." Không hổ là sinh viên, cậu ấy viết văn thật giỏi!
Dịch Nhiếp nghe vậy sắc mặt ít nhiều dịu đi chút, nhưng vẫn nói: "Thần uy của Long Vương không phải ai cũng thấy được, các người vẫn nên về trước đi..."
Lời ông ta còn chưa dứt, đã nghe thấy Tiết Trầm trả lời: "Ông chủ Tấn còn nói, nếu có thể tận mắt thấy long uy, ông ấy nhất định sẽ xây một tòa tượng Phật cho Long Vương."
Tấn Cửu Hằng:???
Tấn Cửu Hằng liếc nhìn Tiết Trầm một cái, từ sau khi quen biết, cảm thấy tiền trên người mình biến mất cực kỳ nhanh.

Tòa tượng Phật có ý nghĩa vô cùng to lớn với các vị thần, đó không chỉ là một biểu tượng quen thuộc mà còn tượng trưng cho sự cung phụng và tín ngưỡng của con người.

Quan trọng nhất là vô cùng đắt tiền!
Những ngôi miếu bình thường không thể xây dựng nổi đâu.

Quả nhiên, khi Dịch Nhiếp vừa nghe thấy tòa tượng Phật, ánh mắt thoáng cái đã thay đổi, vội vàng hỏi Tấn Cửu Hằng: "Cậu ta nói thật sao?"
Tuy Tấn Cửu Hằng không rõ Tiết Trầm muốn làm gì nhưng thời điểm mấu chốt thì không nên cắt đứt dây đàn, chịu đựng đau lòng mà bắt đầu trích dẫn những câu nói hay của cậu ta: "Đúng vậy, sau khi nghe chuyện của Long Vương tôi cực kỳ cảm động, nhận thấy được trách nhiệm của một người Dương Nam..."
"Tôi hiểu, tôi hiểu, trước kia tôi cũng không tin cái này lắm, cho tới khi tận mắt được nhìn thấy Long Vương hiển linh, tư tưởng của tôi lập tức có bước đột phá." Dịch Nhiếp không nghi ngờ gì.

Chưa kể đến chuyện Tấn Cửu Hằng muốn xây dựng tòa tháp cho Long Vương, chỉ riêng tiền ông ta quyên góp cho thị trấn thôi, nếu ông ta không ngăn cản việc xây cầu thì trấn cổ nhất định phải nể mặt.

Lúc này Dịch Nhiếp đang thương lượng với những nhân viên khác bên trong, sau đó khách khí mời Tấn Cửu Hằng đi vào, Tấn Cửu Hằng vẫn muốn dẫn hai người trẻ tuổi theo để cảm thụ Long Uy.

Tấn Cửu Hằng bỏ vốn, dắt thêm hai người cũng không quá đáng, nhưng bọn họ làm cho Dịch Nhiếp cảm thấy hơi nghi ngờ.

Người từng mở miệng nói chuyện coi như xong, nhưng ở đâu lại mọc ra một tên ngoại quốc, xuất hiện ở nơi này có vẻ quá trái quy luật tự nhiên rồi.

Đây đâu phải là nhà thờ.

Dịch Nhiếp nhìn Giản Lan Tư, ánh mắt lộ rõ vẻ nghi hoặc: "Vị này cũng thờ Long Vương sao?"
Ngụ ý rất rõ ràng, người không tín sẽ không cho vào.

Giản Lan Tư bình tĩnh lấy từ túi áo ra một tấm bùa vàng, nhàn nhạt nói: "Tôi vẫn luôn hy vọng có thể nhìn thấy (Phục Ba) Long Quân."
Tiết Trầm: "..."
Giấy viết thư! Đó là giấy viết thư! Thật cảm thấy áy náy vì không thể trả lời mỹ nhân!
Cậu ho nhẹ một tiếng, nghiêm mặt bổ sung: "Đúng vậy, mỗi ngày anh ấy đều đốt bùa cho Long Quân, nếu tôi là Long Quân cũng sẽ vô cùng cảm động."
Dịch Nhiếp: "..."
Người này thành kính biết bao nhiêu cơ chứ, lại còn mang theo bùa vàng.

Vì thế, ông ta không còn nghi ngờ gì mà dẫn cả ba người qua cửa.

Vào trong miếu, không gian hoang tàn càng lộ rõ hơn.

Khoảng sân hẳn là mới được sửa chữa, cỏ dại đều đã nhổ sạch, nhưng bể nước vỡ và gạch mục nát vẫn còn chất đầy ở các góc trũng.

Cửa chính của ngôi miếu được làm bằng gỗ, hoa văn sơn màu trên cột đã sớm phai màu, nền móng mục nát, ở giữa còn có tấm biển khắc chữ vàng đen rất lâu không sơn lại cũng dần bong tróc loang lổ.

Trên đó viết bốn chữ "Mưa thuận gió hòa".

Trong miếu không đông lắm, ngoại trừ ông từ Quảng phụ trách việc tế lễ thì chỉ có vài người, bao gồm một vị bô lão đức cao trọng vọng cùng một tín đồ thành kính, những người còn lại đều là doanh nhân giàu có ở địa phương.

Tiết Trầm thấy vậy lập tức hiểu rõ, vị Long Vương lừa đảo này mặc dù hiển linh thường xuyên nhưng đoán chừng không phải ai cũng gặp được, hoặc là người nắm quyền có thân phận địa vị cao, hoặc là quý nhân cúng dường mới được diện kiến.

Cái này cũng giống như phương pháp tổ chức bán hàng ở thế giới loài người, chỉ cần chỉ đạo một vài đại lý cao cấp nhất, sau đó để bọn họ đi phát triển khắp nơi là được.

Tấn Cửu Hằng, một tên nhà giàu ngốc nghếch có khả năng hiến dâng vàng ngọc chắc chắn sẽ là ứng cử viên nặng cân cho chức tổng đại lý.

Và chỉ khi đó ông ta mới được đặc cách mời đến tổng bộ tham quan.

Nhìn thấy Tấn Cửu Hằng ở cửa, mấy người kia nhanh chóng vây quanh trò chuyện, cho dù không phải thân phận đặc biệt gì nhưng với khối tài sản của Tấn Cửu Hằng và số tiền quyên góp cho quê hương bao năm qua cũng đủ để kết giao.

Ông từ Quảng càng cảm kích hơn, đích thân tiến lên dẫn đường cho Tấn Cửu Hằng: "Ông chủ Tấn, lần này ông có lòng như vậy, tôi tin Long Vương nhất định sẽ biết được việc làm tốt của ông, cảm nhận được tấm chân tình mà dùng Long Uy bảo hộ, để việc làm ăn tương lai thuận lợi mãi mãi."
Trong giọng nói còn có vài phần kiêu ngạo không thể che giấu được.

Đoán chừng tuổi ông từ Quảng đã ngoài năm mươi, chuyên tổ chức lễ cúng bái trong miếu Long Vương.

Thật ra ông ấy chưa từng tu hành, chẳng qua trấn Dương Nam nhỏ bé, trong miếu cũng chỉ có một mình ông ấy.

Năm xưa vì kiếm sống, ông ấy ở miếu kiêm nhiều chức vụ, ngoài chăm lo hương khói, ông còn giúp người dân đọc chữ, làm việc, dần dà cũng tự học được một ít thuật pháp, còn có thể chế hương vẽ bùa.

Nhưng cũng không phải trình độ chuyên nghiệp gì, ngay chính ông ấy cũng chẳng rõ mình làm tốt hay chưa, mức độ hiệu quả đến đâu.

Mấy năm gần đây khi miếu Long Vương suy tàn, cuộc sống của ông từ Quảng cũng không khá khẩm lắm.

Vừa rồi thị trấn lên kế hoạch phá miếu Long Vương để xây quảng trường, ông ấy chuẩn bị tìm một con đường mưu sinh khác, nhưng không ngờ lòng vòng hồi lâu, chỉ một giấc mơ đã đủ để thay đổi vận mệnh.

Ông từ Quảng dành nửa đời trông coi miếu thờ, đây là lần đầu tiên ông nhìn thấy Long Vương xuất hiện ở thị trấn.

Từ trước đến nay ông từ Quảng nghĩ cũng không dám nghĩ tới.

Lúc này còn có Tấn Cửu Hằng đặc biệt chạy về quê làm tượng vàng cho Long Vương, khi hoàn thành thì miếu thờ ở Dương Nam nhất định càng ngày càng nổi tiếng.

Xung quanh nơi này, nhiều ngôi miếu lớn cũng không xây nổi tòa tượng Phật đâu!
Nghĩ đến đây, ông từ Quảng tỏ ra rất khách khí với hai người trẻ tuổi mà Tấn Cửu Hằng đưa theo, thu xếp cho bọn họ đứng nơi gần nhất với dàn tế lễ, cẩn thận giải thích: "Ông chủ Tấn, để tôi nhắc mọi người trước, chờ lúc Long Vương hiển linh ngàn vạn lần đừng quá kích động, cẩn thận va chạm các vị thần."
"Biết rồi, biết rồi." Tấn Cửu Hằng phối hợp, nhưng những nghi ngờ trong lòng ngày càng sâu sắc.

Không biết Long Vương này hiện thân thế nào mà khiến cho những người này trở nên trịnh trọng như vậy.

Lúc này thời gian cũng không còn sớm, đám người thuần thục đứng thẳng sang một bên, nghiêm mặt không nói, bầu không khí thoáng cái trở nên nghiêm trang.

Tiết Trầm đứng sát khu vực làm lễ bên cạnh Tấn Cửu Hằng, nhìn sơ qua thấy bàn thờ rất lớn, ba ván gỗ vuông đặt cạnh nhau, bên trên bày biện chu toàn, còn có vàng thỏi, hoa tươi trái cây đầy đủ, tam sinh lục súc không thiếu.

Đặc biệt là chính giữa phía trước bày ba cái đầu trâu, đầu dê cùng đầu heo song song nhau, nhìn qua đã thấy nồng nặc mùi tiền.

Những năm nay, ngoại trừ nghi lễ có quy mô lớn thì hiếm nơi nào tổ chức thờ cúng xa hoa như vậy.

Kẻ lừa đảo kia đói đến mức nào cơ chứ?
Khóe miệng Tiết Trầm nhếch lên, tầm mắt nhìn ra phía sau đống đồ lễ kia, không có ánh đèn chiếu sáng khiến không gian trở nên mờ mịt, dưới lớp mái nhà cũ nát đặt ba bức tượng điêu khắc bằng gỗ.

Người ở giữa mặc áo mãng bào(*), phía sau có đầu rồng thò ra, mắt phượng rũ xuống trông giống như đang quan sát chúng sinh muôn loài, chính là bức tượng đại diện cho Long Vương của sông Kháng Dương.

(*) Áo mãng bào là áo Đại triều của thân vương, hoàng tử và các quan.

Long Vương đứng giữa hai vị hầu thần, người bên trái nâng kiếm, người bên phải giữ ấn, tượng trưng cho những vị quan văn và quan võ.

Ông từ Quảng bắt đầu làm lễ, nghi thức có chút cẩu thả, vừa đọc kinh vừa cầu nguyện, sau đó ngậm một ngụm dầu rồi phun vào ánh nến, ngay lập tức lửa cháy dữ dội.

Tiết Trầm: "..."
Nếu cậu nhớ không lầm, theo trình độ tri thức ngày một phát triển của quần chúng nhân dân, loại xiếc tung hứng này đúng ra phải tiêu biến luôn rồi chứ?
Còn chưa nghĩ xong, một trận cuồng phong đột nhiên gào thét trong điện thờ, cờ bay phấp phới, quần áo của mọi người bị thổi tung, ánh lửa bùng lên ngày càng mạnh mẽ.

Mọi thứ dường như đang trở nên bất thường.

Trên mặt ông từ Quảng cùng đám người còn lại lộ ra vẻ mừng rỡ, thấp giọng nói: "Long Vương, Long Vương tới!"
Ngay sau đó, trong đại sảnh vang lên một tiếng gào thét nặng nề làm lòng người chấn động, ai nấy cũng cảm thấy rùng mình.

"Tiếng rồng gầm! Là tiếng rồng gầm!" Mấy người hô to.

Ông từ Quảng vội vàng nhìn Tấn Cửu Hằng, vẻ mặt hưng phấn: "Ông chủ Tấn, ông có nghe thấy không, đây chính là tiếng rồng gầm xuất hiện mỗi khi Long Vương hiển linh!"
Tấn Cửu Hằng đương nhiên nghe thấy, ông ta vô thức nhìn sang Tiết Trầm, lòng tin một lần nữa bị lung lay: "Bạn học Tiết, cậu có nghe được không? Thật sự là có tiếng rồng gầm!"
Tiết Trầm: "..."
Các người mới gầm, cả họ các người mới gầm! Con rồng nhà nào dám gầm như thế đã bị lôi đi sửa đúng phát âm ngay trong đêm rồi!
Giản Lan Tư liếc khuôn mặt Tiết Trầm, lặng lẽ đưa tay nắm nhẹ bả vai cậu.

Được mỹ nhân trấn an khiến Tiết Trầm tỉnh táo hơn, nhưng vẫn không nhịn được, hai tay khoanh trước ngực, cười lạnh nói: "Long Vương tới rồi sao? Ra phun nước đi."
Đám người trong miếu:???
- ------------------------------------------------------------
Tác giả có điều muốn nói:
Tiểu Trầm: Mãnh long gầm gừ, gràooo ——————————.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui