Sau khi lượng nước trong cái đĩa trên đỉnh đầu Kappa bị đổ ra hết, chất nhầy trên người nó nhanh chóng khô đi, lớp da xanh quắt lại, chỉ chốc lát sau, cả cơ thể con yêu quái đã hóa thành thây khô.
Con yêu quái Nhật Bản ẩn núp gần trăm năm dưới đáy hồ Ngọc Sắt cuối cùng đã chết hẳn.
Ngu Xuân Thiên thở phào một hơi dài nhẹ nhõm: “Cuối cùng cũng giải quyết xong.”
Sau đó cô hỏi Tiết Thẩm: “Không sao rồi chứ?”
“Hơi hơi.” Tiết Thẩm đáp, đưa mắt nhìn sang Kha Bác Trí: “Đến lượt ngươi khai báo.”
Giản Lan Tư cũng nhìn theo, cất giọng nghiền ngẫm: “Cậu tới đây làm gì? Còn nữa, tại sao cậu không biến thành trành nước?”
Nếu thứ nhăm nhe lôi Ngu Xuân Thiên xuống nước ở hồ Ngọc Sắt không phải là Kha Bác Trí, vậy do đâu mà hắn lại xuất hiện trong nhà Ngu Xuân Thiên?
Đáng chú ý nhất là Kha Bác Trí bất ngờ bỏ mạng dưới sông Đại Hoang, đặt trong tình huống bình thường thì hắn sẽ trở thành trành nước, mà nghe lời tự thuật của Kha Bác Trí thì quả thật là lúc mới lìa đời, hắn không thể rời khỏi đáy sông được.
Thế nhưng ngay lúc này, trên thân Kha Bác Trí không hề có oán khí như quỷ trành, lại còn có thể rời khỏi đáy sông, trong khi hắn rõ chỉ là một quỷ hồn bình thường.
Kha Bác Trí liếc trộm Ngu Xuân Thiên, ngượng nghịu gãi đầu nói: “Là một quý bà tên là Ngu Kiệt Xu nhờ tôi đến tìm tiểu thư Ngu, bảo đưa cho tiểu thư một vật…”
“Khoan, cậu nói ai?” Ngu Xuân Thiên chưa để hắn nói cho trọn câu đã kích động ngắt lời: “Ai nhờ cậu đến tìm tôi?”
Giọng cô nghe khẩn thiết quá khiến Kha Bác Trí hết hồn, hắn đành bất đắc dĩ lặp lại: “Ngu Kiệt Xu.”
Ngu Xuân Thiên thần người ra, miệng lúng búng: “Sao, sao thế được?”
Tiết Thẩm thấy vậy thì nhận ra sự việc không đơn giản, hỏi ngay: “Có chuyện gì à?”
Vẻ mặt Ngu Xuân Thiên hiện rõ nỗi kinh ngạc, một lúc lâu sau mới đáp lại: “Ngu Kiệt Xu là tên của bà nội tôi, nhưng mà… Bà ấy đã qua đời hơn hai mươi năm rồi.”
Cô ổn định lại tâm tình rồi mới kể nốt câu chuyện.
Sự rằng hơn hai mươi năm trước, sông Kháng Dương từng có mưa xối xả mấy ngày liên tục, nước sông dâng đột ngột đổ về sông Đại Hoang, dẫn đến nạn lụt nghiêm trọng ở lưu vực sông Đại Hoang và hồ Ngọc Sắt.
Bà nội Ngu Xuân Thiên – Ngu Kiệt Xu bấy giờ là tổ trưởng tổ nhỏ phòng chống bão lũ, trong lúc dẫn người dân di dời thì gặp cơn vỡ đê.
Ngu Kiệt Xu và cả tổ dốc hết sức mình, cuối cùng cũng đưa được thôn dân đến nơi an toàn, thế nhưng Ngu Kiệt Xu và thành viên tổ lại không may bị lũ cuốn trôi, ngay cả hài cốt cũng không tìm về được.
“Tôi nghe một cụ ông trong thôn kể lại rằng, tình hình khi ấy hết sức ngặt nghèo, nếu không có tổ nhỏ đó chống lũ xả thân cứu người thì e trận vỡ đê ấy sẽ chôn vùi rất nhiều sinh mạng.
Họ Ngu của tôi cũng là sau này được gia đình đổi cho, vì một nỗi tưởng nhớ bà nội.”
Khi kể lại câu chuyện ngày xưa ấy, nét mặt Ngu Xuân Thiên phảng phất buồn: “Năm xảy ra trận lụt ấy tôi mới chỉ đang tuổi đến nhà trẻ, bà nội tôi cũng chỉ mới hơn năm mươi.
Bà yêu chiều tôi lắm, biết tôi thích ăn kẹo ngó sen nên cuối tuần nào bà cũng ra bờ hồ Ngọc Sắt đào ngó sen về làm cho tôi ăn, tôi cũng đã hứa với bà, khi tôi lớn lên sẽ thật hiếu thảo, đưa bà lên thủ đô thăm Cố cung…”
Kể mãi kể mãi, Ngu Xuân Thiên rồi mới chợt nhớ ra gì đó, vội chăm chăm nhìn Kha Bác Trí hỏi: “Cậu gặp bà tôi ở đâu? Ở âm ti ư? Bà ấy thế nào rồi?”
Kha Bác Trí bị cô hỏi tới tấp như thế thì ngớ ra, sững sờ một chốc mới lắp bắp: “Không, không phải… Tôi gặp bà ấy ở trong cái xoáy nước trên sông Đại Hoang…”
Nói đến đấy, hắn do dự chốc lát rồi nói: “Bà ấy… không tốt lắm.”
Câu trả lời ấy hiển nhiên nằm ngoài dự liệu của Ngu Xuân Thiên, cô khó mà tin được bèn cướp lời: “Sao lại thế được? Sao cậu biết bà tôi không tốt?”
Năm xưa Ngu Kiệt Xu và tổ nhỏ chống bão vì di dời thôn dân mà bất hạnh gặp nạn, sau khi trận lũ qua đi, cư dân bên hồ Ngọc Sắt còn tổ chức lễ tế lớn cho họ.
Từ nhỏ đến lớn, ai ai cũng nói với Ngu Xuân Thiên rằng bà của cô đã hành việc thiện công đức vô biên, sau khi xuống âm phủ nhất định sẽ được ban thưởng, tu thành chính quả, đầu thai êm đẹp.
Trước kia Ngu Xuân Thiên không tin những thứ đó nhưng cô thấy bà nội được nhiều người kính trọng như thế, trong lòng cũng được an ủi đôi chút.
Cô cũng từng nghĩ, nếu thật sự có nhân quả luân hồi thì chắc chắn bà nội sẽ nhận được thiện báo.
Bây giờ, cô tận mắt nhìn thấy quỷ nước, lại biết được hồn phách bà cô vẫn còn quanh quẩn trên đời.
Thế nhưng thủy quỷ còn bảo rằng bà nội cô “sống” không tốt?
Chuyện này dù thế nào Ngu Xuân Thiên cũng chẳng thể chấp nhận được, cô cuống cuồng truy hỏi: “Bà nội tôi thế nào?”
Hình như Kha Bác Trí cũng không rõ tình hình cho lắm, nhưng nghe Ngu Xuân Thiên hỏi vậy, trên mặt cũng lộ vẻ không đành lòng.
Hắn chần chờ chốc lát rồi mới từ từ kể lại: “Bà ấy là người tốt, đã cứu tôi…”
Số là sau khi Kha Bác Trí bất ngờ bỏ mạng trong sông Đại Hoang, ban đầu quả thật bị vây nhốt trong lòng sông biến thành trành, cũng sinh ra oán khí đặc trưng của quỷ trành.
Vốn dĩ hắn cũng chỉ có thể chờ đến khi tìm được kẻ chết thay thì mới được giải thoát.
Nào ngờ vài ngày trước, khi hắn đang vô tri vô giác luẩn quẩn ở gần chỗ vòng xoáy kia thì bất ngờ gặp được linh hồn của Ngu Kiệt Xu.
Ngu Kiệt Xu thương xót cho cảnh ngộ của Kha Bác Trí bèn tiêu trừ oán khí trên người hắn, đồng thời phá vỡ xiềng xích của quỷ trành, giúp Kha Bác Trí thoát khỏi trói buộc, rời khỏi đáy sông.
Kể đến đây, Kha Bác Trí vẫn cảm thấy kỳ lạ vô cùng: “Trước kia rõ rành rành là mấy con cá tinh đã nói với tôi, trành nước rất khó siêu độ, kiểu gì cũng phải hại một kẻ làm thế thân mới xong.
Chuyện đó khiến tôi nặng lòng biết bao, cũng may là được bà ấy giúp đỡ.
Tôi cũng vì thế mà cực kỳ nghi ngờ mấy con cá kia có phải đã lừa tôi không đây…”
“Không, họ không lừa ngươi.” Tiết Thẩm cất lời: “Chỉ do số đỏ gặp được bà Ngu mà thôi.”
Bấy giờ Giản Lan Tư mới nhớ ra lời Tiết Thẩm đã nói với anh hồi sáng, mặt lộ ra vẻ như vỡ lẽ: “Bà Ngu chính là người mang công đức lớn nhỉ.”
Lúc họ đứng bên hồ Ngọc Sắt thảo luận về “Khỉ nước”(*), Tiết Thẩm có nhắc rằng, với quỷ trành, ngoại trừ tìm thế thân thì còn có một cách khác để giải thoát, đấy là gặp được một người mang công đức lớn siêu độ giúp.
(*)
Năm đó Ngu Kiệt Xu hy sinh để cứu thôn dân, sau khi chết còn được tế bái, quả thực là người đức lớn.
Nhưng chỉ có thế là không đủ.
Muốn siêu độ quỷ trành, không chỉ cần có đức lớn mà còn phải sở hữu lượng pháp lực nhất định, khi còn sống Ngu Kiệt Xu cũng chỉ là một người phàm trần, pháp lực từ đâu mà có?
Tiết Thẩm có bèn hỏi Kha Bác Trí: “Ngươi vừa bảo, bà ấy nhờ đưa cho tiểu thư Ngu một thứ?”
“À à, đây đây.” Kha Bác Trí gật đầu, sau đó khum hai tay lại trước ngực, lòng bàn tay ngửa lên tạo tư thế như đang bưng cái gì đó, thầm niệm một đoạn khẩu quyết.
Sau khi đọc xong, một luồng kim quang chợt lóe ra nơi bàn tay của hắn, một chiếc ấn triện màu đen hiện ra.
Kha Bác Trí đem ấn đưa cho Ngu Xuân Thiên, nói: “Ngu tiểu thư, bà ấy bảo tôi đưa cái này cho cô, bảo cô đến sông Kháng Dương vái cầu Long vương, thỉnh xin Long vương hiển linh.”
Ngu Xuân Thiên hoang mang nhận lấy con ấn, thứ này quả nhiên không phải vật của dương gian, lúc ở trên tay Kha Bác Trí thì trông nặng trĩu, nhưng khi Ngu Xuân Thiên cầm lên thì lại chẳng có chút trọng lượng nào, cứ như vật ảo.
Cô ngơ ngác hỏi: “Thứ gì đây?”
Kha Bác Trí lắc đầu: “Tôi cũng không biết, bà ấy không nói kỹ với tôi.”
Tiết Thẩm chợt biến sắc, đè giọng nói: “Đây là quan ấn của thủy phủ địa phương.”
“Quan ấn của thủy phủ?” Ngu Xuân Thiên càng lơ tơ mơ: “Đó là gì?”
Tiết Thẩm ra hiệu bảo cô lật ấn lại: “Cô nhìn chữ dưới đế đi.”
Ngu Xuân Thiên y lời lật ấn lại, thấy dưới đế có khắc sáu chữ triện nhỏ, bởi vì chữ khắc lên con dấu là khắc ngược, cô phân biệt một chốc mới nhận ra đấy là mấy chữ “Đại Hoang thủy phủ lệnh ấn”.
Tiết Thẩm nhìn con ấn kia, trong lòng đã có suy đoán, trầm giọng nói: “Tôi nghĩ, sau khi bà Ngu qua đời, hẳn đã tu thành chính quả, được tấn thành một vị thần quan trong thủy phủ sông Đại Hoang.”
Xưa kia có truyền thuyết, những người có đức lớn trong nhân gian sau khi chết sẽ được phong thần.
Những câu chuyện ấy cố nhiên đã được thêm thắt chỉnh sửa, thế nhưng cũng không phải không có căn cứ.
Trên thực tế, nếu một người khi còn sống được ca tụng khắp chốn, đồng thời được tán thành thì sau khi chết, vừa có công đức tại thân lại tu hành đắc đạo, quả thật có thể đạt được thần vị.
Ngu Kiệt Xu vừa có đức lớn lẫn công tích, lại được hưởng cúng tế của thôn dân, như ở thời cổ thì đã đạt tiêu chuẩn để phong thần lập miếu.
Ngày nay nhân dân không còn lệ lập miếu, nhưng thiên đình vẫn có thể thu Ngu Kiệt Xu vào biên chế.
Mà căn cứ theo truyền thống xưa nay của thiên giới, Ngu Kiệt Xu gặp nạn trong lúc chống lũ thì nơi có thể nhậm chức nhất hẳn là thủy phủ chưởng quản mưa gió và các công việc trị thủy ở địa điểm gặp nạn.
Cũng chỉ có vậy thì mới giải thích được vì sao Ngu Kiệt Xu có ấn của quan phủ sông Đại Hoang, bởi bà chính là thần quan thủy phủ.
Cùng lẽ đó, chỉ như vậy mới lý giải được do đâu mà bà có thể cởi bỏ ràng buộc của Kha Bác Trí.
Bà đã thành thần quan thì đương nhiên sẽ có pháp lực.
Nghe xong kiến giải của Tiết Thẩm, Ngu Xuân Thiên sốc toàn tập, ngu ngơ hỏi: “Cậu nói là, bà nội của tôi có thể là thủy thần sông Đại Hoang?”
Tiết Thẩm gật đầu: “Tôi đoán thế.”
Ngu Xuân Thiên không vì vậy mà mừng rỡ, trái lại cô càng thấy khó hiểu hơn: “Nhưng mà, nếu bà ấy thực sự đã thành thần thì sao lại sống không tốt cơ chứ?”
Tiết Thẩm liếc mắt sang Kha Bác Trí: “Tình hình hiện tại của bà Ngu ra sao?”
“Hình như bà ấy không thể rời khỏi vòng xoáy đó.” Kha Bác Trí xem xét sắc mặt Ngu Xuân Thiên, suy nghĩ một chốc mới nói : “Cái xoáy nước kia rất xiết, tinh quái bình thường không dám đi qua, thế mà linh hồn của bà ấy lại ở ngay giữa xoáy nước, mỗi ngày đều bị nước sông mài mòn…”
Ngu Xuân Thiên không hiểu biết nhiều về thế giới linh hồn, thế nhưng chỉ cần tưởng tượng một chút thì cũng biết đấy chẳng phải chuyện tốt lành gì.
Người sống bị nước sông xối còn thấy khó chịu nữa là hồn phách vốn chỉ là một luồng tinh khí, mỗi ngày đều bị hành hạ như thế, đau đớn biết bao nhiêu?
Khóe mắt cô ửng đỏ, giọng nói cũng nghèn nghẹn: “Tại sao lại như thế chứ?”
Tiết Thẩm mặt lạnh như băng, nói: “Có khả năng bà ấy đã bị hạ cấm chế.”
Dựa theo lời miêu tả của Kha Bác Trí, Ngu Kiệt Xu rõ là bị nhốt ở trong xoáy nước không thể rời khỏi, người đức lớn được tế bái không thể nào biến thành quỷ trành được, thế nên khả năng lớn nhất là bà ấy đã bị kẻ nào đó hạ cấm chế.
Giống như Tỉnh Long vương Kim Vọng Nguyệt vậy, cũng do bị long vương sông Kháng Dương hạ cấm chế nên không thể rời khỏi vùng núi Lan Quang được.
Thủy phủ sông Đại Hoang chịu quản lý của sông Kháng Dương, là thuộc hạ dưới quyền Long vương Kháng Dương.
Ngu Kiệt Xu bảo Ngu Xuân Thiên mang ấn thủy qua đi cầu lạy vị Long vương nọ có lẽ là vì muốn cầu Ngài ấy hiển linh, đến sông Đại Hoang giải cứu bà.
Lúc này Giản Lan Tư chợt nhớ ra, nói: “Hạn hán nặng nề ở Ô Thành liệu có liên quan gì đến chuyện này không?”
Theo lời ấy, công việc hàng thủy, trị thủy các nơi đều do thủy phủ địa phương quản lý, khu vực Ô Thành khô hạn đã lâu, cảm ứng của long vương sông Kháng Dương với nhân gian đã yếu đi, thủy phủ bản xứ cũng im hơi lặng tiếng.
Trước đây giới tu hành cho là vì nơi đây không có thủy thần, dẫu sao đây cũng là chuyện thường thấy.
Giống như người trấn giữ miếu Long vương ở suối Dương Nam trước kia vậy, bởi vì chê chốn Dương Nam này quá nhỏ mà bỏ đi, từ đấy ngôi miếu Long vương kia luôn bị bỏ không.
Nhưng nếu Tiết Thẩm không đoán sai, Ngu Kiệt Xu là thủy quan mới của sông Đại Hoang, mảnh đất kia bị hạn hán lớn rất có thể không phải thiếu thủy thần mà là thủy thần bị giam giữ.
Kha Bác Trí thân là một con quỷ nước chưa chết được bao lâu, nghe thế thì hơi sửng sốt, có cảm giác như mở ra một thế giới mới, mặt đầy vẻ thương cảm: “Không ngờ làm thần mà còn nguy hiểm đến thế, cũng may tôi chỉ là quỷ…”
Tiết Thẩm liếc hắn một cái, cười lạnh nói: “Thành quỷ cũng có xác suất bị đánh đấy.”
Kha Bác Trí: “… Khụ.”