Ánh nắng mùa xuân không tính là ấm áp, xuyên qua hoa viên rộng lớn bên trong Thịnh phủ, lộ ra mấy phần lạnh lẽo.
Trong hoa viên rất yên tĩnh, trên hành lang dài thỉnh thoảng có vài người đi qua lại đều cúi đầu rũ mi, trên mái hiên chỉ nghe được tiếng chim cưu ồn ào.
"Cừu quản gia, có một cô nương tới phủ nói có thể trị hết bệnh mắt vương gia, bây giờ đang ở gian ấm chờ..."
Khuôn mặt của người gác cổng trẻ đỏ bừng, giọng nói so với chim cưu còn nhẹ nhàng hơn, lúng túng không biết phải làm sao.
"A Bố, chuyện nhỏ như này ngươi còn phải phiền Cừu quản gia nữa sao?" Bên cạnh Cừu quản gia là gã sai vặt cau mày chỉ trích: "Tết năm nay nông vụ mất mùa lại thêm ôn dịch, người mượn cái cớ này đến cửa tổng tiền không biết bao nhiêu lần rồi, ngươi có cần đi gặp Cừu quản gia không? Còn là một nữ nhân —— Thái y viện tốt như vậy, một nữ nhân thì có thể chữa được bệnh gì?"
Giáo huấn xong A Bố, gã sai vặt kia liền quay sang nịnh nọt với Cừu quản gia: "Cừu quản gia, tiểu nhân đi đuổi người."
Mặt A Bố lúc đỏ lúc trắng, đầu cúi thấp hận không thể vùi vào trong đất: "Không phải đâu Hoan ca, cô nương kia không giống người ăn nói lung tung..." Hắn chỉ mới vào làm gác cổng không được bao lâu, ai ngờ liền đụng phải chuyện này.
"Nơi chúng ta ở là Trung Dũng vương phủ, không phải ai cũng dám trèo lên, huống chi còn là một tiểu cô nương." Cừu quản gia cũng không nổi giận: "Nhìn một chút đi, nói không chừng..." Ông thấp giọng thở dài: "Dù sao hôm nay cũng không có chuyện gì làm."
Rốt cuộc A Bố vẫn còn nhỏ tuổi, nhất thời vui vẻ ra mặt.
Gã sai vặt bên cạnh bỉu môi một cái, đuổi theo Cừu quản gia đi ra cửa phòng: "Ngài thiện tâm, chỉ sợ nữ nhân này nghe được bên ngoài nói bóng nói gió, cảm thấy hôm nay là thời cơ tốt để vào Thịnh phủ thì sao?"
A Bố há miệng, muốn lên tiếng phản bác nhưng không dám.
Gã thấy A Bố im lặng, Cừu quản gia cũng không phản đối, thì càng đắc ý hơn: "Ở bên ngoài cũng không biết hỏi thăm cái gì hết, ngay cả người hoàng thượng ban thưởng đều xinh đẹp như hoa, Vương gia chúng ta không phải đều không coi trọng sao? Không biết ở đâu nhảy ra một nông phụ thôn dã..."
"A, ngươi đang nói ta sao?"
Một giọng nói trong trẻo dễ nghe vang lên cách đó không xa, mang theo vẻ hiếu kỳ.
Nói xấu sau lưng người khác còn bị phát hiện gã liền không vui, tức giận thốt lên: "Sao trên đời lại có loại..."
Nhưng mà, gã còn chưa nói hết lời đã thấy Cừu quản gia, người đi theo Thịnh vương mấy chục năm, bước chân lảo đảo té nhào vào thiếu nữ đang đi tới.
Gã thì giống như con chim cút bị siết cổ, chỉ biết trừng lớn con ngươi, thở hổn hển từng hơi —— đây là chuyện gì!?
Gã không kịp phản ứng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Cừu quản gia lảo đảo ngã dưới chân thiếu nữ kia.
Cô nương kia ngược lại sợ hết hồn, chân nhảy lên một cái, muốn đỡ Cừu quản gia lên.
Nhưng chân ông cứ như mọc rễ, nàng dùng sức cũng không kéo dậy được.
Cừu quản gia không quan tâm bản thân mình thất lễ, chỉ biết run sợ mà ngẩng đầu, ánh mắt như ngòi bút phác họa lại đường nét trên khuôn mặt nàng —— chỉ trong chốc lát ngay cả giọng nói cũng phát run ——
"Ân...!Công tử?"
Hết chương 1.
________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Đây chỉ là văn ngắn để thỏa mãn trí tưởng tượng bung xòe của tui!.