Thịnh Minh Sí đưa lưng về phía họ, mặc một áo choàng màu đen đan lông vũ, toàn thân căng cứng như bức tượng cố định trên ghế.
Cánh hoa hạnh bay phất phới lại rơi xuống trên mái tóc và vai, không người vỗ xuống, như tuyết phủ trên mái tóc bạc.
Nghe được âm thanh xa lạ, Thịnh Minh Sí hơi nhíu mày, nghiên người khẽ gọi: "Cừu thúc?"
Khi hắn nghiên người, cảnh tượng phía trước người hắn liền hiện ra —— là một góc của phiến đá màu xanh, nhìn lên trên, có lẽ là bia mộ.
"Vương gia, lão nô dẫn theo một vị cố nhân thăm ngài." Giọng nói Cừu quản gia khó giấu được kích động.
Bắt gặp Cừu quản gia nhiều lần thất thố như vậy làm A Bố không kiềm được mà sợ hãi, không biết mình có thể bị diệt khẩu hay không, không thể làm gì khác chỉ có thể nín thở tập trung, cố gắng hạ cảm giác tồn tại của bản thân xuống.
"Cố nhân?" Giọng nói Thịnh Minh Sí mang vài phần lãnh ý: "Cố nhân ở đâu ra?"
Giọng nói Cừu quản gia mang theo vui vẻ: "Là nữ nhi của một vị cố nhân ở rừng hạnh."
Ân Kiến Hi đi tới trước, tuy biết Thịnh Minh Sí không nhìn thấy mình, vẫn quy cũ hành lễ đoan trang: "Tiểu nữ Ân Kiến Hi, bái kiến Thịnh vương gia."
Giọng nói nàng rất dễ nghe, dịu dàng như tiếng hót chim hoàng oanh, ai nghe được cũng cảm thấy yêu thích.
Nhưng giữa Ân Kiến Hi và Thịnh Minh Sí, lại xuất hiện một khoảng không yên tĩnh kì lạ.
Thịnh Minh Sí nghe theo âm thanh nhìn về phía Ân Kiến Hi, trong mắt hắn là một tầng sương mù trắng mỏng manh, không cách nào nhìn chính xác nơi Ân Kiến Hi đứng.
Nhưng với khuôn mặt góc cạnh rõ ràng như dao khắc này, vẫn để người khác cảm nhận được uy hiếp như đập vào mặt.
Ân Kiến Hi không sợ, an tĩnh đứng đó.
Chẳng qua, mùa xuân hoa hạnh rụng rất nhiều, hoa lại rơi xuống chóp mũi của nàng: "Hắc xì —— "
Ân Kiến Hi xoa xoa mũi, liền nghe Thịnh Minh Sí dùng âm thanh trầm thấp hỏi: "Ngươi vừa nói, ngươi họ gì?"
Hắn hỏi xong, cơ thể đã cử động.
Trong tay cầm ô, bình tĩnh đứng lên.
Áo khoác ngoài mở rộng theo động tác của hắn, tay áo bị gió thổi vào, chỉ chớp mắt đó khí thế như thôn giang sơn.
Nhưng đợi hắn đứng thẳng người, ô trên tay đã được mở ra, lại nghiên đến trước người Ân Kiến Hi, những chiếc lông vũ trên áo thuận theo dáng vào người, tầm mắt không còn bị cản trở nữa, liền thấy hết bia mộ sau lưng hắn —— trên bia có chữ, có vết khắc, chỉ là không có từ 'Mộ'.
Ân Kiến Hi vốn định đáp lại, nhưng lại bị chữ trên bia làm cho giật mình, sau một lúc, nàng hơi có vẻ chần chờ nói: "Ta họ...!Ân."
Người trên bia đó, cùng họ với nàng.
"Ái thê Ân Sắt."
Hết chương 3.