Nhưng 'tin' hay 'không tin' cũng không thể do Thịnh Minh Sí nói là được.
Nghe người bên ngoài truyền đến tiếng 'Hoàng thượng vạn tuế', Thịnh Minh Sí cúi đầu quỳ trên mặt đất, cảm xúc mong đợi khi gặp được Ân Kiến Hi cũng bay sạch.
Dứt khoát nhắm hai mắt lại.
"Trẫm đã nói rồi, ái khanh không cần quỳ." Giọng nói ôn hòa vội vàng vang lên, làm rối loạn không khí nắng xuân ấm áp trong phòng.
Thịnh Minh Sí lại chỉ như mặt giếng cổ trầm tĩnh không gợn sóng nói 'Hoàng thượng vạn tuế'.
Lúc hắn đang hạ lễ, cánh cửa bên ngoài nặng nề đóng lại, một đôi tay nắm lấy cổ tay của hắn.
Đôi tay này có lẽ đợi bên ngoài nên có hơi lạnh, còn chút ướt, như loài rắn độc đang cuộn mình lại.
Thịnh Minh Sí không nhúc nhích, giọng nói quen thuộc đó kề bên tai hắn: "A Sí."
"Hoàng thượng." Thịnh Minh Sí gọi.
Tiếng thở dài vang lên.
Cùng lúc đó, đôi tay ấy đặt lên ánh mắt Thịnh Minh Sí, xoa vòng quanh hốc mắt hắn nhẹ nhàng vuốt ve.
truyện đam mỹ
Hoàng đế từ trên cao nhìn Thịnh Minh Sí, nhìn người đã từng cùng y vào sinh ra tử —— những đêm cùng Thịnh Minh Sí động tình thở dốc, khi ngủ say gọi tên của người, đó đều là những tâm tư giấu kín không thể nói, y đều biết hết.
Nhưng y biết, đó là Thịnh Minh Sí của mười lăm năm trước —— Lúc đó, y là nghịch lân trong lòng hắn, là mạng của Thịnh Minh Sí.
Cho đến cái đêm mưa mười lăm năm trước...
"A Sí, trẫm nghe nói có một cô nương đã đến Minh Sắt viện.
A Sí, ngươi đã suy nghĩ rõ ràng rồi chứ?" Giọng nói hoàng đế ẩn trong đó dịu dàng lẫn bi thương.
"Ừ." Thịnh Minh Sí không bất ngờ khi y biết chuyện này, nhưng y không gặp Ân Kiến Hi, sẽ không biết quan hệ giữa nàng và Ân Sắt.
Y biết, chỉ có thể là Thịnh Minh Sí cho y biết thôi.
Y im lặng thở dài, mệt mỏi ngồi trên ghế, đưa tay vuốt nhẹ ngực.
Y mặc thường phục màu xanh nhạt có thêu trúc xanh, trông có vẻ yếu ớt: "Vậy trẫm an tâm rồi.
Mười lăm năm qua, A Sí đều ở một mình nóng lạnh không người biết, ngay cả con nối dõi..." Lúc y nói, nước mắt cứ sắp rơi xuống, như bị những lời nói của mình làm cảm động.
Y lại thở dài: "Thân thể Ân công tử(*) đặc thù, vì ngươi mà sinh một nữ nhi.
Chỉ là hắn vì trợ nghiệp lớn lấy thân mình nuôi hổ, là đại công thần của trẫm.
Nhưng A Sí, hắn đã mất rồi, làm người vẫn phải nhìn về phía trước."
(*)Tác giả ghi Tạ công tử nhưng mà Tạ công tử đâu ra, chắc ghi nhằm rồi.
Y lại quan tâm mắt của Thịnh Minh Sí: "A Sí mắt của ngươi đã tốt lên chưa? Nếu Chân thái y trị không hết, ngươi có thể trừng phạt hắn."
Hoàng đế lo lắng nói: "Dù sao, ngươi vẫn làm quan trong triều, không thể một ngày không có ngươi.
Mấy ngày ngươi bị bệnh, bạc triều đình phân phát để cứu tế còn chưa gây ồn ào nhiều thì Lao đại nhân đã báo lên triều có người vô tình đã gặp hoàng chất."
Y nói rất chậm, vừa nói vừa nhìn vẻ mặt Thịnh Minh Sí: "Việc cứu tế A Sí không cần lo.
Chỉ là hoàng chất...!Trẫm đã cho người đi điều tra, nhưng tra được hay không, vẫn phải nhờ A Sí."
"Thần biết." Thịnh Minh Sí cúi đầu: "Nguyện chiến vì bệ hạ."
Hoàng đế cười.
Y bước xuống ghế, cúi người nhẹ nhàng khoác tay lên vai Thịnh Minh Sí.
"Cả triều văn võ, chỉ có A Sí là trẫm có thể tin tưởng." Cơ thể y nghiên về trước, như tựa đầu trên vai Thịnh Minh Sí vậy, ngay cả lời nói cũng như đang thì thầm bên tai Thịnh Minh Sí.
Tư thế của bọn họ thân mật đến kì lạ, nhưng vẫn thể thấy được sự hời hợt trong đó.
Hết chương 5.
Á à..Đúng là đồ tra, chjt cho đã, yêu đương nhăng nhít rồi mà bây giờ lại trách người khác...