Ngày cuối cùng Ân Kiến Hi đến Thịnh phủ, mặc dù đã cố che giấu, nhưng vẫn hiện ra mấy phần vui vẻ.
Lần này người tới đón Ân Kiến Hi là A Bố, hắn thấy Ân Kiến Hi vui như thế, có hơi buồn bực: "Ân cô nương, sau này ngài có còn ghé thăm nơi này không?"
Hắn và Cừu quản gia đều có cùng suy nghĩ —— từ khi Ân Kiến Hi đến Thịnh phủ, nơi này mới thêm chút sinh khí.
"À..." Ân Kiến Hi hơi do dự: "Phải xem tình hình đã.
Gần đây trên phố có rất nhiều người tuần tra, có lẽ kinh thành đã xảy ra chuyện rồi.
Nếu ta muốn đến, cũng phải đợi chuyện ở đây giải quyết xong đã."
"Không có chuyện gì đâu, là bệ hạ muốn tìm hoàng chất, trước đây 5 năm đã từng có một lần như vậy." A Bố vội nói: "Là trưởng tử của thái tử trước đây."
Ân Kiến Hi cười: "Vậy thì tốt quá, chờ qua chuyện này, ta sẽ tới tìm ngươi đi chơi."
Mặt A Bố đỏ lên, vừa lúng túng gật đầu, đã nghe Cừu quản gia gọi hắn "A Bố, đến nhà kho hỏi xem đồ của Vương gia muốn lấy có lựa ra chưa."
A Bố nhìn lại, thấy Cừu quản gia đứng kế bên Thịnh Minh Sí, hai người đều nhìn hắn.
A Bố giật mình, vội vàng đáp rồi nhanh chóng chạy đi.
Chờ A Bố đi rất xa, Thịnh Minh Sí nhấn mạnh với Ân Kiến Hi: "Thân phận của ngươi tôn quý."
Ân Kiến Hi lắc lắc tay: "Y sinh nhân từ, thiên hạ đại đồng(*)." Nàng đưa tay đến trước mắt Thịnh Minh Sí quơ qua quơ lại: "Hôm nay Vương gia có nhìn rõ hơn trước không?"
(*)Y sinh nhân từ, thiện hạ đại đồng: ý là người đại phu nhân từ, đại đức; được cả thiên hạ công nhận, người người kính ngưỡng.
Thịnh Minh Sí lặng nhìn nàng thiếu nữ lắc đôi tay trước mặt hắn —— Đôi tay khung xương cân đối, móng tay đều được cắt tỉa gọn ràng.
Chỉ là bụng ngón tay có vết trầy, ngón tay cũng có vết chai mỏng do cầm chày cán thuốc.
Nhưng rất nhanh đôi tay ấy đã rụt về.
Ân Kiến Hi nghiên người tỏ vẻ nghi ngời nhìn hắn, tựa như không hiểu người này lại im lặng, rốt cuộc là mắt hắn tốt hơn hay là vẫn như trước không thấy rõ.
Thịnh Minh Sí đã thấy rõ khuôn mặt nàng.
Dáng vẻ nàng rất giống Ân Sắt thời niên thiếu, như một khuôn khắc ra vậy.
Khuôn mặt trái xoan trắng hồng, đôi mắt sáng và hàm răng trắng.
Thông minh giống hệt Ân Sắt thời còn niên thiếu, đôi mắt đan phượng như muốn nói đôi lời thâm tình mưa phùn liên miên.
Nhưng hai phụ tử vẫn có điểm bất đồng, Lúc cười Ân Kiến Hi như một đóa hoa mẫu đơn sắp hé nở, làm người ta chờ mong cảnh khi nàng trưởng thành hóa một mùa xuân rực rỡ.
Ân Sắt lại là vẻ đẹp không phân giới tính, trước mặt Thịnh Minh Sí nụ cười Ân Sắt luôn đơn thuần lại có một chút ngượng ngùng, muốn nói lại không dám.
Sau này, nụ cười của Ân Sắt không còn chút vui vẻ, từ từ cũng không còn cười nữa.
Đâu giống đứa trẻ này? Ngây thơ nhưng lanh lợi, vừa nhìn đã biết chưa từng chịu qua đau khổ, không lo không nghĩ.
"Thịnh Vương gia?" Ân Kiến Hi cuối cùng cũng nói: "Ngài nhìn thấy ta."
Nàng nói rất chắc chắn, có lẽ đã đoán được vì sao hắn lại thất lễ.
Thịnh Minh Sí hồi hồn, đôi mắt có hơi ươn ướt: "Ừ." Lát sau, hắn giả vờ như không có chuyện gì ngẩng đầu lên, nhìn Ân Kiến Hi: "Dáng vẻ của ngươi rất giống phụ thân ngươi." Nghe rất dịu dàng.
Ân Kiến Hi ngẩng đầu nhìn hắn, không phản bác chỉ cười nói: "Đó là đương nhiên, ta là con gái của phụ thân mà." Ân Kiến Hi lại nói: "Nếu Vương gia đã khỏe lại rồi, vậy ta không quấy rầy nữa.
Nếu có khám lại, đại phu bình thường đều làm được."
Cừu quản gia sửng sốt, vội nói: "Cô nương ở lại một lúc rồi hẳn đi?"
Ân Kiến Hi lắc đầu, hướng Thịnh Minh Sí và Cừu quản gia thi lễ: "Lần này ta đã đi gần nửa năm rồi, người nhà đều đang đợi ta về."
"Gần nửa năm?" Cừu quản gia giật mình, Ân Kiến Hi tới Thịnh phủ đến nay cũng chỉ có một tháng thôi.
"Phải, ta vân y chữa bệnh đã nhiều ngày rồi, phải trở về xem bệnh của phụ thân.
Lúc trước phụ thân bị thương, mùa hè thì dưỡng thương, để mùa đông mới không vì lạnh mà đau đớn..." Ân Kiến nói được phân nửa, lại lắc đầu một cái.
"Hơn nữa, sinh thần của đệ đệ ta sắp đến rồi, ta mà không về, đệ ấy sẽ giận ta mấy ngày mất." Mấy lời trước của Ân Kiến Hi chỉ nói qua loa, lí do sau mới quan trọng.
Ân Kiến Hi vừa nói xong, bầu không khí xung quanh đột nhiên cứng lại.
Lần đầu tiên Thịnh Minh Sí nhìn rõ vẻ mặt của người trước mắt —— Nụ cười không thật, trong mắt có ánh sáng nhưng lại lạnh nhạt.
"Đệ đệ...!Ngươi?" Giọng Thịnh Minh Sí có hơi khàn, lời nói ra từng chữ từng chữ một, mỗi một chữ đều như dính máu trong tâm hắn vậy, cho dù không nói lời nào cũng như có ngàn vàn vết cắt trong tim.
"Đúng vậy, là đệ đệ ruột của ta." Ân Kiến Hi cười nói.
Chuyện gì nàng cũng biết, chỉ chưa từng nói rõ, nhưng giờ lại nói tất cả.
Hết chương 9.