Sau Khi Trầm Oan Giải Tội


Mãn Thu Hiệp mang theo Vân Nghiên Lí vào Vô Tẫn Lâu.

Đối với Vân Nghiên Lí, Mãn Thu Hiệp rất có kiên nhẫn, dù sao đây cũng là một trong số ít người chủ động đến Vô Tẫn Lâu mà tự giác mang theo mặt nạ, Mãn Thu Hiệp thực thích nhãn lực của hắn.

Chỉ là khi đến căn phòng Tương Trọng Kính đang chờ, họ Vân kia quen thuộc tháo mặt nạ ra.

Mãn Thu Hiệp: “……”
Huyết lệ thiếu chút nữa chảy đầy mặt Mãn Thu Hiệp.

Vân Nghiên Lí thấy Mãn Thu Hiệp vẻ mặt thống khổ xông ra ngoài, nghi hoặc hỏi Tương Trọng Kính: “Hắn làm sao vậy?”
Tương Trọng Kính vẫn mang khăn che mặt, vì còn tức giận những bức hoạ đó, hiếm khi im lặng không lên tiếng.

Sau bình phong, Cố Tòng Nhứ bắt chéo chân, híp mắt nhìn Vân Nghiên Lí qua khe hở của bình phong.

Quả nhiên, gương mặt kia cực giống Tương Trọng, nếu Tương Trọng Kính cởi bỏ khăn che mặt, hai người nhất định sẽ nhận ra nhau không chút do dự.

Vân Nghiên Lí thấy Tương Trọng Kính không trả lời, cũng không hỏi nhiều, đưa một bức họa qua, nói: “Đây là……”
“Đây là chân dung ta đã nhờ người ta vẽ” những lời này còn chưa nói xong, con ngươi của Tương Trọng Kính nhìn bức hoạ như gặp phải bóng ma tâm lý lập tức co rút lại, ngọn lửa trên hoa tai vừa ngừng lại tiếp tục bùng lên, liệt hoả thiêu trụi bức hoạ trong tay Vân Nghiên Lí.

Vân Nghiên Lí: “……”
Tay mắt Vân Nghiên Lí lanh lẹ vội rút bức tranh về, nhíu mày nói: “Ngươi làm gì đó?”
Tương Trọng Kính mặt vô biểu tình nói: “Đây là vẽ cái gì?”
Vân Nghiên Lí: “Không phải muốn tìm người sao, tất nhiên là phải có chân dung, nếu không ngươi dựa vào gì tìm người?”
Tương Trọng Kính nghe thế, sửng sốt một chút mới hoàn toàn bình tĩnh lại.

Y giơ tay sờ sờ vành tai nóng rực, một hồi lâu mới ho mạnh một tiếng, khôi phục lại bộ dạng trấn định.

“Nói như vậy, ngươi đồng ý đưa ta đến Vân Trung Châu một chuyến?”
“Ừ.” Vân Nghiên Lí bất chấp tất cả nói: “Cùng lắm thì bị Phụ Tôn tẩn một trận, chỉ cần có thể đưa ta trở về Vân Trung Châu.”
Tương Trọng Kính nhàn nhạt cười: “Ngươi sẽ không vô ích.”
Vân Nghiên Lí đem bức họa đưa cho y, thúc giục nói: “Khi nào thì chúng ta đi tìm người?”
“Không vội.” Tương Trọng Kính tiếp nhận bức họa, nói, “Nửa tháng sau, ta nhất định sẽ đưa người đến trước mặt ngươi.”
Vân Nghiên Lí tìm lung tung Cửu Châu suốt một tháng như ruồi nhặng không đầu cũng không tìm được bất kỳ manh mối nào về người nọ, nửa tháng trong lời Tương Trọng Kính nói ra đối với hắn thực sự rất ngắn.

Hắn gật đầu đồng ý, nói: “Ngươi không được gạt ta.”
Tương Trọng Kính cười nói: “Ta cũng không có gạt người.”
Cố Tòng Nhứ ngồi sau bình phong nghe được lời này, cười lạnh một tiếng.

Không gạt người?
Cũng không biết ai đó lấy đâu ra liêm sỉ để nói những lời này.

Tương Trọng Kính nói: “Mấy ngày nữa ta sẽ đến Trung Nguyên Cửu Châu, nửa tháng sau ngươi ở chỗ này đợi ta, đến lúc đó ta sẽ đưa người đến.”
Vân Nghiên Lí lập tức nói: “Ngươi đi đâu, ta cũng đi cùng ngươi.

Nếu ngươi nửa đường chạy trốn ta phải đến nơi nào nói lí lẽ?”
Tương Trọng Kính cổ quái nhìn hắn: “Ngươi không tín nhiệm ta, sao lại chịu để ta giúp ngươi tìm người?”
Vân Nghiên Lí ngửa đầu hừ lạnh một tiếng, cao ngạo nói: “Ngươi là người Cửu Châu duy nhất mà bản tôn xem trọng.”
Tương Trọng Kính buồn bã nói: “Chỉ vì ta thọc ngươi một kiếm?”
Vân Nghiên Lí: “……”
Vân Nghiên Lí thẹn quá thành giận, rút kiếm ra, lạnh lùng nói: “Tới đi!”
Tương Trọng Kính buồn cười, một chút cũng không sợ linh kiếm sắc bén của hắn còn lười biếng đứng dậy nhẹ nhàng đẩy mũi ra, duỗi người: “Nếu ngươi muốn theo, vậy thì cùng nhau đi.”
Lúc này Vân Nghiên Lí mới thu kiếm về, miễn cưỡng đáp ứng.

Tương Trọng Kính nói mấy ngày sẽ đi, tiễn Vân Nghiên Lí xong liền trở về phòng bắt đầu thu thập hành lý.

Cố Tòng Nhứ khoanh tay dựa vào khung cửa, chăm chú nhìn y nhẹ nhàng cất mấy cái đổi vận phù vơ vét trong nhiều ngày vào nơi trữ vật, hờ hững nói: “Ngươi thật sự muốn Vân Nghiên Lí đi cùng?”
“Ừm.” Tương Trọng Kính cầm một cây đèn, trái phải nhìn nửa ngày, mặt mũi thống khổ nhăn thành một cục, thuận miệng nói, “Thân thủ hắn rất tốt, có thể đảm nhiệm chức vụ đấm đá miễn phí.”
Cố Tòng Nhứ sớm biết y mang theo Vân Nghiên Lí không phải có ý tốt, nghe câu trả lời đó liền tức giận nói: “Không phải ngươi nhờ ta bảo vệ ngươi sao? Còn cần những người khác làm gì? Thừa thải.”
“Ta đã nói rất nhiều lần, Tam Canh ngươi không giống những người khác.” Tương Trọng Kính thâm tình nhìn hắn, nói, “Nếu thật sự phải đối mặt với thời điểm sinh tử, ta nhất định sẽ không để ngươi mạo hiểm.”
Cố Tòng Nhứ: “……”
Dù biết Tương Trọng Kính chỉ làm ra vẻ đạo mạo để nói lời cợt nhả trêu chọc mình, nhưng đầu quả tim vẫn có chút run lên tựa như dòng nước ấm áp nhẹ nhàng chảy qua.

Sau khi Tương Trọng Kính nói xong, liền xách hai ngọn đèn đưa đến trước mặt Cố Tòng Nhứ, dùng ánh mắt trông mong nói: “Tiểu tâm can, hai ngọn đèn này ngươi giúp ta chọn một cái đi.”
Cố Tòng Nhứ: “……”
Cố Tòng Nhứ ngạc nhiên nhìn y, không nghĩ Tương Trọng Kính có thể mặt không đổi sắc nói ra ba chữ “Tiểu tâm can”.

Người này quả thật không biết xấu hổ, thật là đáng sợ.

Trong lòng Cố Tòng Nhứ run bần bật.

Tương Trọng Kính còn đang nhìn hắn: “Tiểu tâm can?”
Cố Tòng Nhứ bị y gọi đến đỏ mặt, gượng gạo nói: “Hai cái này có gì khác nhau?”
“Không khác nhau à?” Tương Trọng Kính xách theo đèn xông tới, chỉ một chi tiết cho Cố Tòng Nhứ xem, “Ngươi xem nha, mép viền của cái này là những viên bi, cái kia lại có hình lá gai, làm sao có thể giống nhau?”
Cố Tòng Nhứ: “……”
Cố Tòng Nhứ không thể tưởng tượng nổi, trong mắt hắn hai cái đèn này hoàn toàn giống nhau như đúc, căn bản không hiểu Tương Trọng Kính rối rắm chuyện gì.

“Cái này đi.” Cố Tòng Nhứ tùy tiện chỉ một cái.

Lập tức Tương Trọng Kính như vừa giải quyết được nhân sinh đại sự, y thở phào nhẹ nhõm, nháy mắt cười với Cố Tòng Nhứ một cái: “Tam Canh và ta đúng là tâm hữu linh tê, suy nghĩ thật giống nhau.”
Cố Tòng Nhứ: “……”
Tương Trọng Kính thuần thục nói xong lời cợt nhả, để lại một ký hiệu trên ngọn đèn được chọn.

Cố Tòng Nhứ ra vẻ trấn định, dư quang liếc qua phát hiện trên đó viết một hàng chữ nhỏ cực kỳ xinh đẹp —— “Do Tam Canh chọn”
Tương Trọng Kính đánh dấu xong, giơ tay muốn đặt đèn vào nơi trữ vật, nhưng sau khi ngẫm nghĩ lại cảm thấy không đành lòng, dùng ngón tay chạm nhẹ, ngọn đèn trực tiếp thu nhỏ bằng nửa đốt ngón tay, y xỏ vào tai làm hoa tai.

Cố Tòng Nhứ nhìn thấy hành động này của y, không biết tại sao mặt đột nhiên có chút đỏ.

Người này…… Trong lúc vô ý, nhất cử nhất động sao có thể câu nhân như vậy?
Tương Trọng Kính gần như đã thu dọn xong đồ đạc, liền đi tìm Mãn Thu Hiệp, muốn hỏi đến Trung Nguyên ngoại trừ thông qua Linh Lung Tháp, còn có cách nào tiện lợi hơn không.

Chờ đến khi y tìm được Mãn Thu Hiệp, thì thấy hắn đang thì thì thầm thầm cùng Tống Hữu Thu viết giấy, cũng không biết đang thương nghị việc gì.

Đến khi Tương Trọng Kính lại gần, mơ hồ nghe được hai người nói chuyện.

“…… Nếu không ai mua Vô Tẫn Lâu, vậy thì bỏ đi.

Ngươi nhanh chân đến Trung Nguyên xây Vô Tẫn Lâu cho ta, phải làm tốt, một chi tiết nhỏ cũng không được xem thường.”
“Đại nhân à, ngắn ngủn mấy ngày có phải hơi làm khó người quá không?”
“Ta lại cho ngươi thêm mười vạn ngọc thạch.”
“Thành giao thành giao! Trong vòng năm ngày ta nhất định sẽ xây dựng một Vô Tẫn Lâu ở Trung Nguyên giống y như đúc cho ngài.”
Tương Trọng Kính: “……”
Sắc mặt Tương Trọng Kính cổ quái tiến lên gõ nhẹ tiểu án, nhàn nhạt nói: “Ngươi còn có thể kiến lâu?”
Y còn vốn tưởng trong đầu Tống Hữu Thu chỉ biết bán quan tài.

Tống Hữu Thu vừa thấy Tương Trọng Kính, vội hành lễ nói: “Gặp qua Kiếm Tôn.”
Tương Trọng Kính gật đầu, tùy tay ném một "túi đồ ăn" của Quỳnh Nhập Nhất cho hắn, nói: “Tiền công ngươi giúp ta đưa Định Hồn Quan về, đa tạ.”
Ánh mắt Tống Hữu Thu sáng lên, vội nói: “Khách khí khách khí!”
Tuy Túc Tàm Thanh đã thay Tương Trọng Kính bồi thường quan tài Ti Nam tơ giá cả cũng đủ để mua một trăm cổ quan tài, nhưng Tống Hữu Thu vẫn không hề giữ khẽ, không chịu buông tha bất cứ cơ hội kiếm nào.

Tương Trọng Kính nhìn văn khế trên tiểu án của hai người, kinh ngạc nhướng mày: “Ngươi thật sự định xây một Vô Tẫn Lâu ở Trung Nguyên?”
“Đúng đúng!” tâm tình Tống Hữu Thu cực tốt, đến nỗi đôi mắt đều cong thành vầng trăng, tiểu quan tài trên người giống như lục lạc rung động, “Đạo lý xây kiến lâu và quan tài giống nhau, không phải đều cho người ở sao?”
Tương Trọng Kính: “……”
Khoé môi Tương Trọng Kính giật giật, hai cái này có thể giống nhau sao?
Sớm hay muộn Tống Hữu Thu cũng bị người ta đánh chết.

Tống Hữu Thu đã kiếm được rất nhiều tiền, mỉm cười nói ít lời khách sáo rồi cầm văn khế hành lễ cáo từ.

Ánh mắt Mãn Thu Hiệp trông mong nhìn mặt Tương Trọng Kính, nói: “Vẫn là mặt ngươi dễ nhìn, mặt người kia có điểm giống ngươi, nhưng sao vẫn xấu như vậy? Nếu một ngày ta không nhìn thấy ngươi, ta phải sống thế nào đây?”
Tương Trọng Kính: “……”
Mãn Thu Hiệp đối với vạn sự xung quanh đều không thèm để ý, điều làm hắn thoả mãn nhân tâm chỉ có gương mặt của Tương Trọng Kính —— dù Vân Nghiên Lí có giống Tương Trọng Kính đến mấy, hắn cũng lười đuổi theo tìm hiểu.

Không trì hoãn việc hắn ngắm mặt là được.

Tương Trọng Kính liếc hắn: “Cho nên ngươi liền tiêu phí nhiều ngọc thạch như vậy?”
Mãn Thu Hiệp căn bản không thèm quan tâm: “Ta có rất nhiều ngọc thạch.”
Tương Trọng Kính: “……”
Tương Trọng Kính vô pháp lý giải, vì sao bản thân mình là quỷ nghèo, bên cạnh lại xuất hiện một đám người giàu như Mãn Thu Hiệp, thậm chí đến Quỳnh Nhập Nhất còn dùng ngọc thạch làm thức ăn.

Cũng may Tương Trọng Kính không có đam mê mua linh vật, ngày thường cũng chỉ tích góp một ít đổi vận phù và vài ngọn đèn có hình dáng khác nhau, tổng thể cũng không tốn bao nhiêu.

Cố Tòng Nhứ ngồi trên song cửa sổ lười nghe bọn họ nói chuyện, hắn đưa lưng về phía Mãn Thu Hiệp nhìn ánh hoàng hôn dần buông xuống
Ánh sáng ấy còn muôn màu muôn vẻ hơn cả thuốc nhuộm của Mãn Thu Hiệp.

Tương Trọng Kính đem mục đích của mình nói với hắn.

“Tìm đường khác đi Trung Nguyên?” Mãn Thu Hiệp ngẫm nghĩ, “Ngươi không thể dùng Linh Lung Tháp, nhưng không phải ngươi có chân long sao?”
Tương Trọng Kính nghiêng đầu: “Hả?”
Mãn Thu Hiệp nói: “Tốc độ di chuyển của chân long cực nhanh, bình thường chỉ dùng một ít Linh Khí đã nhanh hơn rất nhiều, so với Linh Lung Tháp còn an toàn hơn.”
Tương Trọng Kính như có gì đó suy tư.

Y thật sự không nghĩ tới còn có thể dùng Cố Tòng Nhứ để đi đến Trung Nguyên.

Khi Tương Trọng Kính còn tự hỏi, Mãn Thu Hiệp như có linh cảm, đôi mắt bắt đầu tỏa sáng, hắn tùy tay cầm lấy cây bút bên cạnh, dùng mực còn chưa khô vẽ vài nét phác thảo lên trang giấy.

Tương Trọng Kính trong lúc vô ý cúi đầu nhìn thoáng qua, mặt lập tức tái mét.

Ngự long đồ.

Tương Trọng Kính thiếu chút nữa muốn thêu rụi Mãn Thu Hiệp, cuối cùng nổi giận đùng đùng tóm chặt Cố Tòng Nhứ đang ngắm hoàng hôn trở về phòng.

Cố Tòng Nhứ thấy y tức giận như vậy, còn tưởng y lại nghĩ chuyện gì chưa thoả đáng, nghi hoặc nói: “Làm sao vậy?”
Dù da mặt Tương Trọng Kính dày thậm chí có thể nói là không cần mặt mũi nhưng khi nghĩ đến tập tranh kia, đành phải rầu rĩ mà “ừm” một tiếng, không dám kể.

Cố Tòng Nhứ không biết “Ừm” của y là có ý gì, đành phải truy vấn: “Đã biết làm sao để đi Trung Nguyên à? Có thể dùng Linh Lung Tháp không?”
Tương Trọng Kính hít thở sâu mấy lần, mạnh mẽ áp nhiệt ý trên mặt xuống, nhàn nhạt mở miệng: “Không thể dùng Linh Lung Tháp.”
“À.” Cố Tòng Nhứ nói, “Vậy làm sao đi?”
Tương Trọng Kính vốn dĩ không định nói với Cố Tòng Nhứ chuyện này, dù sao thì tôn nghiêm của chân long rất cao ngạo, khẳng định sẽ không đồng ý cho phép nhân loại xem mình như linh thú mà cưỡi trên người hắn.

Nhưng khi thấy chân long nghiêm túc hỏi mình như vậy, ác thú mà nội tâm Tương Trọng Kính vẫn luôn gắt gao đè nén cuối cùng cũng trồi lên từ mặt đất.

“Cái này.” Tương Trọng Kính hướng hắn cười, câu lấy vạt áo Cố Tòng Nhứ, giảo hoạt nói, “Phải xem chân long đại nhân có nguyện ý hay không?”
Cố Tòng Nhứ vừa thấy nụ cười cùng hành động ngả ngớn liền biết câu tiếp theo khẳng định không phải tiếng người, lập tức nói: “Ta không muốn! Coi như ta không hỏi.”
Tương Trọng Kính: “……”
Tam Canh vậy mà có tiến bộ nha!
Thấy Cố Tòng Nhứ bài xích như vậy, Tương Trọng Kính càng chờ mong phản ứng của hắn, y cười cười kéo bàn tay đang che lỗ tai Cố Tòng Nhứ xuống, tiến đến bên tai hắn nhẹ nhàng nỉ non một câu.

Cả người Cố Tòng Nhứ cứng đờ, vẫn duy trì tư thế che lỗ tai, ngây người hồi lâu, đột nhiên giữa mớ tóc rối trên trán xuất hiện hai chiếc sừng nhỏ.

Tương Trọng Kính giương mắt chớp chớp.

Mặt Cố Tòng Nhứ đỏ bừng, dựng đồng run rẩy kịch liệt, thoạt nhìn như đã chịu kích thích rất lớn.

“Ngươi ngươi ngươi!” Cố Tòng Nhứ dùng ngón tay run run chỉ vào người y, không thể tưởng tượng mà trừng Tương Trọng Kính, “Ngươi! Không biết xấu hổ!”
Tương Trọng Kính: “……”
Tương Trọng Kính nhìn phản ứng của Cố Tòng Nhứ, cảm thấy hình như hắn hiểu lầm cái gì rồi.

“Tam Canh ngươi bình tĩnh nghe ta nói.” Hiểu lầm này không phải chủ ý của Tương Trọng Kính, nó cũng đã hoàn toàn vượt qua khống chế của y, Tương Trọng Kính không nghĩ sẽ khiến Cố Tòng Nhứ hiểu lầm, tận lực giải thích nói, “‘ Kỵ ’ mà ta nói không giống ngươi nghĩ đâu…… A, sừng của ngươi lộ ra rồi.”
Gương mặt Cố Tòng Nhứ đỏ lên, cuống quít che lại long giác.

“A, long lân trên mặt cũng xuất hiện kìa.”
Cố Tòng Nhứ: “……”
Cố Tòng Nhứ xấu hổ và giận dữ muốn chết “Ô” một tiếng, trực tiếp hóa thành một sợi khói nhẹ trong nháy mắt liền tiêu tán, trở lại thức hải của Tương Trọng Kính, không chịu lộ diện.

Tương Trọng Kính: “……”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui