Đầu óc còn chưa kịp tỉnh táo thì cái tay đã nhanh hơn một phần, kéo quần ra mà xem, sau đó suýt chút nữa thì tôi đã ngất xỉu.
Ôi mẹ ơi, vì sao chỉ trong một đêm mà tôi đã mọc ra một cây côn th*t thế này?!
Tôi thất hồn lạc phách tự an ủi rằng mình vẫn còn chưa tỉnh ngủ, không chừng sau khi ngủ một giấc thức dậy sẽ quay trở về trên giường mình, nhưng sau khi nằm xuống tôi lại không hề thấy buồn ngủ nữa, ngược lại càng nằm càng muốn đi tiểu, bàng quang dường như chuẩn bị nổ tung chỉ trong một giây tiếp theo.
Vấn đề sinh lý không thể không giải quyết, tôi chỉ có thể đứng dậy, xuống giường đi vào WC.
Vốn dĩ tôi phải bước hai bước mới có thể xuống giường được, nhưng bây giờ chỉ ước một lần là đã tới.
… Chân dài thật là tốt.
Tôi rút một tờ khăn giấy chạy vào trong toilet, rồi vội vàng cởi quần ngồi xổm xuống, nhưng đã quên mất thân thể khác biệt, thế là nước tiểu bắn ra chân.
Tôi ngơ ngác.
Sau đó, lập tức nhảy một chân ra ngoài, lại tùy tiện cầm một bộ quần áo vào trong phòng tắm rửa.
Lúc xối nước nóng lên người, tôi mới có chút định thần suy nghĩ lại.
Ôi mẹ kiếp, đây là xuất hồn nhập xác sao?
Nguyện vọng trở thành sự thật rồi, tôi đã thật sự nhập vào người Chu Lịch?!
Trong lúc tôi vẫn còn ở vào trạng thái khiếp sợ và khó tin, cả người ngơ ngơ ngác ngác, vẫn còn chưa tỉnh rượu hẳn, tắm rửa cũng nhắm mắt làm một cách hết sức sơ sài, căn bản là không dám sờ lung tung vào thân thể này.
Thật sự là không dám mạo phạm chủ nhân thực sự của nó.
Bởi vì cũng không biết cái khăn nào là của mình, cho nên cuối cùng không hề lau khô cơ thể đã mặc quần áo vào.
Tôi luôn thì thầm trong đầu "phi lễ vật thị, phi lễ vật thị (*)…", biết điều thì đừng có mà nhìn, nhưng lúc mặc quần lót vẫn là không thể không cúi đầu, sau đó không thể tránh khỏi trông thấy…
Lần này còn rõ ràng hơn so với lúc ở trên giường rất nhiều, chỉ cảm thấy, cái thứ này…
Sao lại xấu xí đến như vậy?!
Sau khi ra ngoài tôi đã phải bần thần nhìn vào gương mất ba phút.
Tôi đã thật sự biến thành Chu Lịch.
Ôi, vì sao khuôn mặt này có thể đẹp như thế?!
Sau đó tôi lại bắt đầu hối hận, đây đúng là thân thể của Chu Lịch! Vì sao vừa rồi không thừa dịp tắm rửa nhìn nhiều hơn một chút?!
Tôi ngồi xuống ở trước bàn học của Chu Lịch, cẩn thận lật sách giáo khoa của hắn.
Cả quyển sách chỉ có trang đầu tiên viết một chữ "Chu".
Điện thoại di động mở khóa bằng vân tay, trong album ảnh không có một tấm nào, APP cũng không có mấy cái, nhưng bản ghi nhớ thì có không ít thứ, chỉ là tôi đọc không hiểu.
Tuy rằng nhìn lén điện thoại của người khác là không tốt, nhưng kể cả cơ thể này tôi cũng đã nhìn, cái điện thoại này không xem thì không xem có đúng không?!
Tôi trịnh trọng lục tìm số điện thoại của mình trong danh bạ.
Tôi vừa mới tìm thấy thì điện thoại di động đã có cuộc gọi tới.
Chính là số mà tôi vừa mới tìm thấy.
Ôi mẹ ơi… Chẳng lẽ, là hoán đổi linh hồn?
Tôi run rẩy nghe điện thoại, không dám phát ra âm thanh, bên kia cũng như vậy, chỉ có tiếng hít thở như có như không.
Điện thoại di động đắt tiền đúng là có khác biệt, tôi có thể nghe được ở đầu dây bên kia, tiếng những người bạn cùng phòng của tôi đang nói chuyện.
Chỉ trong một giây chớp nhoáng như vậy, tôi đã hoàn toàn xác định mình không hề nằm mơ, mà tôi đã thật sự hoán đổi linh hồn với Chu Lịch.
Tôi xoa xoa chân mày, mở miệng thăm dò: “Chu Lịch?”
Quả nhiên tiếng hít thở ở đầu dây bên kia đình trệ một chút.
“Chu! Tiểu! Liên!” Đó là âm thanh nghiến răng trèo trẹo.
Tôi lập tức lúng túng, “Hôm qua tôi uống quá nhiều, cho nên không biết chuyện gì cả!”
Tôi có thể cảm nhận được hắn đang cố gắng khống chế cảm xúc của mình một cách khó khăn, “Chúng ta gặp mặt rồi nói.”
“Tôi không đi.” Tôi yếu ớt nói, “Tôi sợ anh đánh tôi.”
“Bây giờ tôi đánh thắng được cô hay sao?”
Nói cũng đúng, thân hình của tôi vốn nhỏ bé. Hôm qua cưỡng hôn hắn thành công cũng là vì đánh bất ngờ, hơn nữa tôi lại uống say cho nên mới đắc thủ mà thôi.
“Vậy anh cũng không được mắng tôi.”
“Cô không đáng bị mắng hả?”
“Ờ.”
“Gặp ở tiệm cà phê cổng sau.”
Hắn nói xong thì liền cúp máy.
Lúc này tôi mới phản ứng lại… Ôi chao, thì ra giọng của tôi vốn là khó nghe như vậy sao?
Sau khi chuẩn bị một chút, trước khi ra ngoài tôi lại nhận được tin nhắn của hắn, hỏi tôi: Cái áo lót này mặc như thế nào?
Tôi có chút thẹn thùng, ảo tưởng đến việc Chu Lịch mặc đồ lót cho mình, đồng thời lại không thể không nhìn vào chỗ đó của mình, thế là cả người tôi liền run rẩy.
Tôi gửi cho hắn một đường link chỉ dẫn “cách mặc áo ngực”, lại tò mò hỏi hắn: Anh chưa từng xem phim con heo hả?
Hắn: Phim không có cảnh cởi như thế nào!
À....